Họa Phố

Kha Tầm, Vệ Đông, Tào Hữu Ninh, Phương Phỉ, La Bộ cùng Tâm Xuân, năm con người một con chó kết bạn cùng đi dạo mấy cửa tiệm và khu chợ dưới lầu.

Kha Tầm tiến hành phân chia hai tổ: “Phương Phỉ, Đông Tử với Tào Hữu Ninh, ba người đi dạo quanh chợ đi. Tôi với Củ Cải đi sang mấy cửa tiệm bên kia, khoảng một tiếng sau chúng ta tập họp lại ở chỗ này.”

Tào Hữu Ninh: “Nhưng mà trên di động không thấy thời gian, làm sao canh chừng một tiếng đây,” Nói xong lại ngó quanh ngó quất, “Quảng trường này lớn vậy mà sao tới cái đồng hồ cũng không có nữa.”

Thời gian quả thật là một vấn đề, Phương Phỉ nói: “Hai tổ chia nhau tự hỏi thăm đi, ai hoàn thành nhiệm vụ trước thì trở lại đây chờ tổ còn lại.”

“Oke.” Vệ Đông cũng nhìn xung quanh, “Đành vậy chứ biết sao giờ. À phải rồi, sẵn tiện mua luôn cơm trưa cho mọi người đi, chắc sắp trưa rồi đó.”

Xung quanh bọn họ đều là ánh đèn, ngoài cửa sổ thì lại là một mảnh sương mù mờ mịt, không cách nào đoán được hướng mặt trời, lại càng không thể đoán được thời gian đại khái.

Tào Hữu Ninh gật đầu: “Đúng rồi, chúng ta đi mua cơm trưa đi, tôi đói bụng nãy giờ!”

Mọi người ai cũng thấy đói bụng chứ không riêng gì hắn, hiện tại chỉ có thể dựa vào tình trạng tiêu hóa của dạ dày mà phán đoán thời gian, quả thực nguyên thủy còn hơn người nguyên thủy.

Sau khi phân tổ, Kha Tầm và La Bộ đi về phía một dãy cửa tiệm ở bên kia.

“Anh ơi, có mang tiền theo không á?” La Bộ theo sau Kha Tầm, Tâm Xuân giống như một cái đuôi nhỏ lon ton chạy đằng sau.

“Có mang ít tiền lấy từ trong bọc đồ.” Kha Tầm sờ sờ túi tiền của mình, “Tiền ở thế giới này hẳn là thông dụng, trong bọc có tờ giấy ghi chép, cho thấy tôi từng ở Đăng Lữ tiêu một ít tiền.”

“Ghi chép!? Anh có cả thói quen ghi chép chi tiêu á?” La Bộ giật mình hỏi, cảm thấy thói quen này không phù hợp với tính cách của Kha Tầm.

“Không, tôi không có thói quen đó, nhưng trong túi tiền của tôi lại có kèm một tờ giấy ghi chép sổ sách đơn giản, hơn nữa chữ viết đúng thật là của tôi.” Kha Tầm nãy giờ cứ thắc mắc việc này mãi, cũng tính lát nữa về nói lại với Mục Dịch Nhiên, “Lát nữa về cậu nghiên cứu kỹ đồ đạc trong bọc của mình đi, tôi nghĩ “tranh” nó không hẳn là nắm rõ được thói quen cá nhân của chúng ta đâu.”

Hai người vừa đi vừa nói, thấy phía trước là một cửa tiệm may đồ, chắc là sẽ không có thứ mà hai người họ cần, nhưng Kha Tầm vẫn đi vào hỏi thăm: “Ông chủ, cho hỏi chỗ nào bán kính lúp vậy?”

“Chỉ có đội buôn Quang Minh Lữ mới bán mấy thứ kỳ lạ cổ quái đó.” Ông thợ may già cúi đầu may quần áo, cả buổi trời mới ngước lên nhìn Kha Tầm một cái, sau đó tháo kính đang đeo trên mũi xuống, “Thứ này cũng là mua từ đám thương nhân kia đấy.”

Bản thân Kha Tầm cũng là thuộc về đội buôn Quang Minh Lữ, tiếc là đội buôn nhà mình buôn bán hương liệu: “Sư phụ cho hỏi một chút, bao giờ thì thương đội bán kính kia lại đến nữa? Ở chỗ chúng ta có cửa tiệm nào nhập hàng của bọn họ bán lại không?”


Ông thợ may già tháo kính mắt, để lộ hai hốc mắt lún sâu, bị bao bọc bởi quần thâm nâu rõ rệt, lúc này hắn dùng ánh mắt ấy nhìn chòng chọc vào Kha Tầm, mắt không nháy cái nào, giọng phát ra cũng cực độ âm u lạnh lẽo: “Bao giờ. Cậu vừa nói bao giờ. Cậu muốn phạm kỵ sao. Cậu phạm kỵ. Cậu đã phạm kỵ.”

Kha Tầm cũng không rõ câu nào của mình “phạm kỵ”, lúc này bị ông thợ may dọa đến mức liên tục lùi về phía sau.

La Bộ đứng bên cạnh lúc này đã sợ tới ngây ra như phỗng, chỉ có Tâm Xuân bày ra bộ dáng như đang bảo vệ chủ nhân của mình, “âu âu âu…” kêu lên mấy tiếng.

Ông thợ may có vẻ như bị tiếng “sủa” của Tâm Xuân đánh thức, thở hồng hộc mấy hơi, lại dùng tay dụi dụi thật mạnh hai hốc mắt, đeo kính trở lại: “Ồ, cậu trai, mới nãy nói gì ấy nhỉ?”

Kha Tầm: Tôi hết dám nói rồi, không biết nói câu nào ra lại phạm kỵ…

Ông thợ may suy nghĩ một lát: “À à, già rồi quên trước quên sau miết, cậu hỏi kính lúp đúng không, Đăng Lữ chúng tôi có mấy cửa tiệm sẽ nhập hàng từ các đội buôn, đằng trước có một tiệm chuyên bán đồ chơi hình như cũng có bán kính lúp hay là kính viễn vọng gì đấy, sang kia hỏi thăm đi.”

“Được được, cảm ơn ha.” Kha Tầm cùng La Bộ cảm ơn rối rít, xoay người chạy ra ngoài.

“Trời đất quỷ thần ơi, mới nãy làm tui sợ muốn chết luôn.” La Bộ bủn rủn cả hai chân.

Kha Tầm mới nãy cũng sợ hãi, nhưng rồi lập tức tự trấn định bản thân: “Theo cậu thì, trong câu nói mới nãy của tôi lời nào là phạm kỵ? Chẳng lẽ là Quang Minh Lữ? Nhưng mà mấy chữ Quang Minh Lữ kia rõ ràng là do ông ấy nói ra trước mà nhỉ?”

La Bộ chung quy cũng chỉ mới trải qua một bức tranh, lúc này trong lòng vẫn còn run sợ hoảng hốt muốn chết: “Tui nghĩ tới Đông ca từng kể cho tui nghe về mấy cụ già NPC, có một ông là “cát-sét thành tinh”, nghe bảo suýt chút nữa là nuốt trọng hết cả đám, rồi có một ông chú phòng bảo vệ mặc áo ba lỗ màu đỏ, rồi một ông già trên radio từ đầu tới cuối không hề thấy ló mặt, chỉ phát ra thanh âm già nua hô to: “Không được ô nhiễm màu sắc!” Duma tui sợ nhất là cái cuối cùng nè!”

Kha Tầm: Hình như đâu có phải là tiếng cụ già đâu lị…

La Bộ: “Lần này xem như tui cũng trở thành người từng nếm trải các cụ già NPC…”

Ấy vậy mà Kha Tầm lại cảm giác như mọi thứ đột nhiên bình thường trở lại, NPC bất thình lình trở nên máy móc khiến người ta cảm thấy bức tranh này không phải là kín kẽ nghiêm mật đến khó giải như đã tưởng, ít nhất cũng làm cho bọn họ hiểu được thế giới này có điều cấm kị, có lẽ bọn họ cũng sắp nắm bắt được quy tắc của nó rồi.

Băng qua mấy cửa tiệm ở phía trước, rốt cuộc thấy được một tiệm bán đồ chơi, nhưng nó lại đóng cửa kín mít.

Hai người đành phải hỏi thăm hàng xóm bên cạnh – là một tiệm bán bánh thịt dê: “Ông chủ cho hỏi thăm, tiệm đồ chơi kế bên đóng cửa rồi à?”


Ông chủ tiệm: “Mới đóng đó, chắc về đi ngủ rồi.”

La Bộ quay đầu nhìn xung quanh, vẫn đang sáng ngời ánh nến: “Đi ngủ á?”

Ông chủ tiệm bánh thịt dê đáp một cách đương nhiên: “Mệt thì về ngủ thôi.”

Kha Tầm bỗng phát giác kế bên có một cửa tiệm giống như cũng đang chuẩn bị đóng cửa, trong lòng thấy hơi kỳ lạ: “Ủa, tại sao đều đóng cửa hết rồi?”

“Muốn đi ngủ thì đóng cửa chứ sao, nơi này cũng đâu có quy định phải mở cửa suốt đâu.” Ông chủ tiệm thấy hai người họ đứng đó hỏi han mãi mà không có ý mua đồ, vẻ mặt tỏ ra bất mãn.

Kha Tầm mắt nhìn cái bánh thịt dê to bự mà ông chủ đang nướng, những lớp bột chồng thành vô số tầng rải đầy thịt dê băm vụn, nướng lên trông có vẻ tươi mới ngon miệng, trên cùng rưới một lớp tương đen hồ tiêu, mùi vị toát ra thật sự mê người hết sức.

“Hay là bữa trưa chúng ta ăn món này đi?” Kha Tầm nói.

La Bộ đói bụng từ nãy giờ, mà mùi bánh thịt dê lại cực kỳ quyến rũ, lập tức nói:”Được đó, ăn cái này đi! Đó giờ chưa từng thấy qua bánh thịt dê nào mà bự tới vậy đó!”

“Cổ lâu tử(*) tiệm tôi là món nổi danh khắp bốn lữ đấy! Ai tới Đăng Lữ cũng đều phải ghé nếm thử một lần!” Ông chủ lập tức trở nên nhiệt tình, hồ hởi: “Một cái to này đủ cho ba người đàn ông ăn no, hai người mua bao nhiêu, tôi cắt ra cho!”

Kha Tầm tính toán một chút: “Lấy cho chúng tôi bốn cái đi.”

“Có liền có liền!!” Ông chủ kêu lên một tiếng hết sức vang dội, chắc là cũng không ngờ đụng phải khách sộp như vậy.

Kha Tầm lại bắt đầu cười hỏi thăm: “Cửa tiệm nơi này đóng mở tùy ý phết nhỉ, nói buồn ngủ liền ngủ, bảo đóng cửa liền đóng cửa, nếu bữa kế chúng tôi còn muốn mua bánh của ông không biết có mua được không nhỉ?”

Kha Tầm nãy giờ cân nhắc trong lòng suốt, giống như loáng thoáng hiểu ra được lời “phạm kỵ” kia rốt cuộc là gì..

La Bộ cũng vội phụ họa: “Đúng đó ông chủ, nếu như bánh ngon vậy thì tới giờ ăn chiều…”


Kha Tầm vươn tay vỗ La Bộ một cái thật mạnh để hắn lập tức im miệng, sau đó cười nói: “Nếu như bánh ngon vậy mấy bữa sau chúng tôi sẽ đến mua bánh của ông nữa!”

Ông chủ nghe như vậy lập tức mừng rỡ nói: “Cái này hai cậu cứ yên tâm, tiệm chúng tôi chỉ khi nào dập đèn mới đóng cửa, đèn vừa đốt lên là chúng tôi bắt đầu chuẩn bị mở cửa buôn bán rồi! Tiệm này là tôi cùng anh em của mình hợp tác mở ra, thay phiên nhau đứng coi tiệm làm bánh nên cũng không vất vả lắm.”

Ông chủ rất là nhanh nhẹn, vừa nói vừa dùng đao cắt bốn cái bánh dê to ứ ự ra, vỏ bánh được nướng đến vàng óng ánh, bên trong lộ ra nhân thịt nóng hổi, nhìn thôi là thấy cực kỳ ngon miệng rồi.

Kha Tầm suy nghĩ một chút, châm chước từng chữ hỏi lại một câu: “Chúng tôi vừa đến, bây giờ có phải sắp sửa tới lúc dập đèn rồi không?”

Ông chủ đột ngột khựng lại động tác trên tay, tay phải cầm dao, tay trái đè mặt bánh, trên mặt lộ ra vẻ mịt mờ hoang mang, giống như bị mất trí nhớ tạm thời vậy.

La Bộ cả người run lên, níu lấy Kha Tầm lùi về sau mấy bước, sợ NPC này bỗng nhiên phát điên chém mình.

Khoảng chừng nửa phút sau đó, ông chủ giống như mới giật mình tỉnh lại: “Ài, thiệt kỳ cục, tự dưng ngây người cái gì không biết, cổ lâu tử để lạnh ăn mất ngon! Để tôi bỏ vào túi cho cậu!”

Kha Tầm cũng không nói gì thêm nữa, nhận lấy bọc giấy to đùng đựng bánh thịt dê từ tay ông chủ, trả tiền xong lại hỏi thêm một câu: “À phải rồi, ông có biết nơi nào bán kính lúp không?”

Ông chủ ngẫm nghĩ một lát: “Tiệm đồ chơi bên cạnh có bán đó, hoặc là vào chợ kiếm mấy người buôn đồ bên Quang Minh Lữ xem, có khi mua được đấy!” Ông chủ nói xong mới ngắm nhìn quần áo mặc trên người Kha Tầm: “Ủa mà cậu cũng là người bên Quang Minh Lữ mà, trong tay lẽ ra nên có mấy thứ cổ quái kỳ lạ kia chứ.”

Kha Tầm cười nói: “Chắc là tôi vứt đi đâu rồi nên tìm không ra, để trở về tìm lại xem sao.”

La Bộ dí sát sau lưng Kha Tầm rời khỏi căn tiệm kia: “Cái ông trời ơi, mới nãy chúng ta lại nói câu nào phạm kỵ vậy, nãy ổng suýt chút nữa là…”

“Là thời gian.” Kha Tầm nhỏ giọng nói, lúc này xung quanh bọn họ khá im lặng, rất ít người qua lại.

“Thời gian?”

“Đúng vậy, lần đầu tôi phạm kỵ là bởi vì hỏi “bao giờ thì thương đội bán kính kia lại đến nữa”, đây là một câu hỏi về thời gian rất rõ ràng, ông thợ may kia sau đó còn liên tục nhấn mạnh lại mấy chữ “bao giờ”, lần thứ hai là suýt nữa phạm kỵ, bởi vì hỏi “bây giờ có phải sắp sửa tới lúc dập đèn rồi không”, đây cũng là một câu hỏi về thời gian, nhưng có lẽ là do tôi hỏi có phần tùy tiện, cho nên mới không làm NPC phản ứng quá mức mãnh liệt.”

La Bộ tự ngẫm lại một lát, cũng thấy rất là có lý: “Nhưng mà, chúng ta hàng ngày nói chuyện với nhau ít nhiều gì cũng sẽ dính vào một chút về chuyện thời gian, giống như “mấy giờ rồi” này, hoặc là “bao giờ mới tới”, “có phải sắp sửa dập đèn hay không”, “người gì mà nói ngủ là ngủ, chừng nào thì đi ngủ vậy”, vân vân…”

“Thế cho nên chúng ta tốt nhất là hạn chế nói chuyện với NPC, nếu như gặp được trường hợp bắt buộc phải nói, cũng nhất định chú ý tránh dùng những từ phạm kỵ.” Kha Tầm cũng không ngờ là thế giới này lại phức tạp đến thế, đến cả trò chuyện với NPC mà cũng có nhiều cấm kị vậy.

***

Lúc hai người trở lại chỗ tập hợp, đã thấy đám Vệ Đông đứng chờ sẵn ở đó.


Tào Hữu Ninh vẻ mặt hớn hở chạy tới: “Hai người có mua món ngon gì đấy!?”

La Bộ: “Dòm anh còn thèm thuồng hơn tui nữa, hớn hở nhảy chân sáo mới ghê, làm tui cứ tưởng nhóm bên anh mua được kính lúp chứ.”

Tào Hữu Ninh nhìn thấy bánh thịt dê liền mừng rỡ đến chà chà hai tay, còn không quên than khổ với La Bộ: “Trong chợ chả có cái gì để mua hết trơn. Toàn là kim chỉ, rồi heo, dê, chó, thỏ.”

“Gì, có cả heo, dê, chó, thỏ nữa hả?”

“Phải đó, có bán cả động vật sống,” Tào Hữu Ninh gật đầu, “Nghe mấy con dê cứ be-he-he kêu phiền muốn chết!” Nói xong lại nhìn đăm đăm bánh thịt dê trong tay Kha Tầm, giống như muốn ăn để báo thù mấy con dê.

Vệ Đông đứng chờ bên kia lúc này cũng lên tiếng tiếp chuyện: “Ngoại trừ heo, dê ra thì mấy con vật khác đều không kêu.”

“Khác? Còn con gì nữa?” La Bộ hỏi.

“Thỏ.”

“Thỏ nó vốn có kêu đâu.”

“Chó, giống Tâm Xuân vậy, đều là chó câm.” Vệ Đông nói.

Phương Phỉ cũng lên tiếng: “Cả gà nữa, gà trống ở đây giống như không biết gáy.”

La Bộ: Chẳng lẽ kia là… gà trống đẻ trứng trong truyền thuyết? Chú gà chiến “ấu dè”(*) biết đánh đờn trong loài gà trống?

Vệ Đông nhún vai: “Tụi này thấy lạ bèn hỏi thăm, ông chủ bán gà bảo gà nó đều kêu như vậy đó “cục cục cục” suốt ngày, gà trống cũng kêu như thế, hỏi nhiều quá ông chủ liền nổi đóa, suýt chút nữa là chửi ầm lên rồi.”

__________

Chú thích

(*) Cổ lâu tử (Gulouzi) một món ăn làm từ bột mì của thời cổ đại, xuất xứ từ “Đường Ngữ Lâm”, chương sau có giải thích.

(*) Đây là joke về 1 con gà biết đánh đàn, xem vid bên dưới =w=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận