Họa Phố

Lục Hằng chết, nhưng mọi người không vội vàng đi báo quan, mà trước hết đi kiểm tra bọc đồ của Lục Hằng.

Bọc đồ của Hề Thịnh Nam chính là lần trước bị lục ra được trang sức của Hà Ngọc, nên rất khó nói trong bọc đồ của Lục Hằng sẽ phát hiện ra được cái gì.

Trong bọc đồ đa phần là những món vật dụng thường dùng mấy hôm nay, chỉ có duy nhất một cái hộp gỗ mun kích thước to cỡ lòng bàn tay khiến mọi người chú ý.

Tần Tứ dùng khăn vải quấn tay, mở nắp cái hộp gỗ mun ra, thấy bên trong chứa một ít vật tròn hình dạng như viên thuốc, Tần Tứ cầm lên ngửi một lát “Hình như là kẹo ngậm gì đấy.”

“Vậy tức là nói, trong bọc đồ của Lục Hằng cũng không có thứ gì bí mật?” Tào Hữu Ninh nói, trong đáy mắt phảng phất khủng hoảng sợ hãi, đây là lần thứ hai hắn chứng kiến sự kiện tử vong trong thế giới này, hơn nữa người chết của cả hai lần đều là bạn bè thân thiết của mình.

“Nhìn vẻ ngoài của cái hộp này giống như hộp thuốc, rương thuốc trong bọc đồ của tôi cũng có hai cái hộp giống vậy,” Tần Tứ nói xong liền cầm lấy cái hộp gỗ lắc lắc bên tai, “Nghe tiếng động cũng không thấy có gì khác thường, nhưng tôi cứ có cảm giác dung tích của nó hẳn là lớn hơn hộp của tôi, tuy là nhìn kích cỡ không khác mấy.”

Mục Dịch Nhiên cầm lấy hộp gỗ, tỉ mỉ quan sát cạnh và đáy hộp, ngay sau đó phát hiện một cái ngăn kéo nhỏ, chỉ cần mở lò xo bên trong là có thể kéo nó kia ra.

“Cái gì mà bí mật dữ vậy. Tôi đoán là Lục Hằng mở không ra cái ngăn kéo nhỏ xíu kia đâu…” Tào Hữu Ninh còn chưa nói hết lời, liền há mồm trợn mắt thấy Mục Dịch Nhiên lôi từ bên trong ra một mẩu giấy gấp.

“Xem có phải phương thuốc trong sách không?” Mục Dịch Nhiên đưa tờ giấy cho Tần Tứ xem.

Tần Tứ tính gật đầu xác nhận, nhưng để cam đoan vẫn là trở lại cầm quyển sách thuốc kia mang sang, đặt tờ giấy kia vào trang bị xé rách, vết rách hoàn toàn trùng khít với nhau.

Ai nấy đều sợ đến mức ngây dại cả người, hoàn toàn không ngờ phối phương “hương độc” kia chính là bị Lục Hằng lén xé ra giấu đi.


Tần Tứ đưa mũi ngửi mùi bên trong ngăn kéo nhỏ của hộp thuốc, biểu tình bỗng chốc nặng nề, hắn nhìn sang Đỗ Linh Vũ nói: “Tiểu Đỗ, cô ngửi xem mùi này có phải…”

Đỗ Linh Vũ khổ sở gật đầu: “Chính là mùi đó, lúc chị Hề chết trên người cũng có mùi này, mà di thể của Lục Hằng hiện tại… cũng có mùi này. Mùi trong ngăn kéo rất nồng, nhưng bởi vì nhét trong hộp gỗ mun, bị mùi hương của gỗ mun ngăn cách che lại, nên rất khó ngửi ra được —— Cũng giống như độc bị bỏ vào tương ớt, mùi hương của nó cũng bị vị cay nồng của ớt che lại không thể nhận ra.”

“Tôi không tin, tôi không tin Lục Hằng lại giấu mấy thứ độc địa này, tôi không tin Lục Hằng uống độc này tự sát, càng không tin Lục Hằng là người đã hạ độc chị Hề! Chị Hề chính là người quan trọng nhất với Lục Hằng mà!” Mạch Bồng thở hổn hển, ngắt quãng nói ra những lời này.

“Mạch Bồng, sao khí sắc của anh khó coi như vậy.” Đỗ Linh Vũ có chút lo lắng.

“Đầu của tôi đau như muốn vỡ ra ấy, từ lúc thức dậy đã thế rồi,” Mạch Bồng đưa tay vò mái tóc rối bời của mình: “Tôi thực sự không tin, Lục Hằng lại lén lút hạ độc sau lưng chúng ta! Có lẽ tất cả những việc này là do một kẻ vô hình nào đó đã làm, chúng ta cuối cùng đều sẽ bị hắn độc chết!”

“Không, lượng thuốc độc chỉ có bấy nhiêu đó thôi,” Tần Tứ đáp lại lời Mạch Bồng, ánh mắt hắn cũng chậm rãi từ tờ giấy ghi chép phương thuốc nhìn sang phía Mạch Bồng, “Hôm qua tôi đã kiểm kê toàn bộ số lượng hương liệu của chúng ta, tổng số hàng hóa đối chiếu so với số lượng kê trên hóa đơn bị thiếu mất một ít, mà những hương liệu bị thiếu kia, vừa lúc chính là nguyên liệu chế độc trong phối phương kia.”

“Ý của anh là…”

“Thuốc độc được phối chế không nhiều, số lượng nguyên liệu bị thiếu mất nếu gom lại, nhiều lắm cũng chỉ có thể lấp đầy ngăn kéo nhỏ trong hộp thuốc này.” Tần Tứ nhìn mọi người, “Hay nói cách khác, thuốc độc trong ngăn kéo đó đã là toàn bộ rồi, trong tương ớt độc chết Hề Thịnh Nam chỉ được bỏ vào một phần nhỏ, phần còn lại đều đã bị Lục Hằng tối qua sử dụng hết rồi.”

La Bộ rõ ràng cũng bị sự việc bất ngờ này khiến cho hoang mang không thôi: “Mớ thuốc độc kia hay là đã được kẻ nào đó phối chế, sau đó kẻ kia lại dùng thuốc độc giết Lục Hằng cùng Hề Thịnh Nam?”

“Nếu thật là như vậy thì tại sao không giết chết hai người họ cùng một lúc cho rồi, lại phải chia ra trước sau hai lần?” Vệ Đông nói, “Một lần độc chết cả hai người, xác suất thành công cũng sẽ cao hơn.”

Chu Hạo Văn: “Nhưng lại cần có một điều kiện tiên quyết nữa, đó là hung thủ kia nắm giữ rất rõ thói quen của toàn bộ mọi người, ít nhất là phải hiểu rõ khẩu vị của mỗi người chúng ta, mới có thể chuẩn xác không hề sai lệch để một mình Hề Thịnh Nam ăn phải tương ớt đó mà trúng độc chết, hơn nữa kẻ nọ còn phải có khả năng buộc Lục Hằng ngồi một mình ở bàn giữa đêm khuya, bình tĩnh uống hết toàn bộ số thuốc độc còn lại.”


Đỗ Linh Vũ nghe được hai chữ “uống hết”, lúc này mới phát hiện bên cạnh di thể của Lục Hằng có một ly nước, chính là ly nước mà mọi người vẫn sử dụng, được phân chia cho mỗi người dựa theo hoa văn trên ly nước.

Cửa phòng được ai đó đẩy ra, ánh sáng ấm áp từ bên ngoài lập tức chiếu vào phòng, người đốt đèn thò đầu nhìn vào: “Khách quan, các vị có cần giúp đỡ gì không?”

Mục Dịch Nhiên nhìn người đốt đèn: “Chúng tôi có người qua đời cần an táng.”

“Hiểu rồi, tôi đi gọi người giúp đỡ.” Người đốt đèn nói xong liền lễ phép rời đi.

Hiện tại là giờ đốt đèn, cũng chính là 0 giờ theo như giả thiết của Mục Dịch Nhiên trước đó. Lúc này xung quanh tràn ngập ánh sáng ấm áp sáng ngời, tựa như có một kẻ đang nấu canh súp lặng lẽ thủ thỉ với mọi người: Hôm nay lại là một ngày mới.

Đỗ Linh Vũ khẽ cau mày ngửi ống tay áo của mình, lại vạch cổ tay ra ngửi ngửi, mắt nhìn ra hành lang sáng sủa bên ngoài, không hiểu sao bỗng có xúc động muốn lao ra.

Tầm mắt theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Kha Tầm trong đám người, chẳng hiểu vì sao hắn là người cho cô cảm giác an toàn nhất.

Kha Tầm có vẻ đang nói gì đó với Mạch Bồng, loáng thoáng nghe thấy mấy chữ như “đỡ quan” này kia…

“Kha Tầm.” Đỗ Linh Vũ kêu lên tên Kha Tầm.

Kha Tầm ngước mắt nhìn lại, trong mắt của Đỗ Linh Vũ, gương mặt của người nọ tựa như sáng lên.

Đỗ Linh Vũ nói: “Tôi có một số ý tưởng, nhưng không biết giúp ích gì được không.”


Dáng người cao lớn của Kha Tầm tách ra đám người đi tới: “Tiểu Đỗ, cô nghĩ ra được cái gì à?”

Đỗ Linh Vũ ra ngoài cửa phòng, bước nhanh đi đến nhìn xem khúc hành lang bên mé trái, cùng với cầu thang nằm ở cuối hành lang: “Mới nãy tôi lại thấy ảo giác, Lục Hằng chết đi, cũng nằm gục lên bàn chết đi như vậy, lúc đó trong phòng chỉ có tôi cùng chị Hề, tôi thấy rất sợ nên liền chạy ra khỏi phòng, dọc theo hành lang bên trái chạy xuống cầu thang… Giống như là muốn đi xác minh vài thứ với người nào đó.”

Kha Tầm nghe vậy cũng không biết nên nói gì, cảm thấy ảo giác của Đỗ Linh Vũ quả thực vô cùng kỳ quái: “Giống như cô có được trí nhớ của những chuyện đã xảy ra bên dòng thời gian kia, nhưng trí nhớ này lúc ẩn lúc hiện.”

“Ý anh là, ảo giác mới nãy tôi nhìn thấy đến từ dòng thời gian khác?” Đỗ Linh Vũ với đầu ra ngoài lan can hành lang nhìn xuống đoạn hành lang ở tầng dưới, “Lúc ấy hình như là tôi… muốn đi gặp một người phụ nữ nào đó, nhưng về sau trí nhớ bỗng trở nên mơ hồ đi… Xin lỗi, tôi chỉ có thể nhớ được bấy nhiêu thôi, cũng không biết có ích gì không nữa.”

“Nếu như tôi nhớ không lầm, mỗi lần cô thấy được ảo giác hình như đều vào lúc vừa mới đốt đèn.” Ánh mắt của Kha Tầm nhìn về phía mấy vạch thẳng khắc trên vách tường hành lang, bảy đường thẳng đứng vẫn như thế không hề thay đổi, dứt khoát mà bám sâu, “Hoặc cũng có thể là sự kiện tử vong đã khơi gợi trí nhớ nào đó sâu bên trong ký ức của cô, bây giờ ngẫm lại mới thấy, mỗi một sự kiện tử vong đều được phát hiện sau khi mọi người tỉnh lại —— Nhưng lạ một điều là, tại sao trong những người còn lại không ai sinh ra ảo giác giống như cô vậy nhỉ? Ở ngoài thế giới thật có phải cô cũng có thể chất ngoại cảm không?”

“Thiệu Lăng cũng từng hỏi tôi câu này,” Đỗ Linh Vũ giống như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc khẩn trương, lúc này cô gái đứng dựa lưng vào vách tường, hình thành một tư thế tự bảo vệ mình, “Tiếc là ở thế giới bên ngoài tôi chỉ là một người bình thường, thật sự hoàn toàn không có chút dính dáng gì tới mấy việc ma quỷ thần tiên kia.”

“Mới nãy cô vừa bảo, trong ảo giác cô thấy Lục Hằng chết đi, bên cạnh còn có Hề Thịnh Nam, điều này làm tôi nhớ đến tấm ảnh chụp tối qua chúng ta xem,” Kha Tầm cố gắng nhớ lại lời phân tích của Mục Dịch Nhiên về tấm ảnh tối hôm qua, “Chính là cái tấm cuối cùng, chụp được hình ảnh ở tương lai 16 tiếng về sau ấy, Dịch Nhiên ước đoán khi ấy có lẽ là 18:30, trong ảnh có một người đàn ông đang ngồi một mình trên giường, mà Hề Thịnh Nam nằm ở cách đó không xa.”

“Ý của anh là, người đàn ông đang ngồi kia chính là Lục Hằng?” Đỗ Linh Vũ cũng cố nhớ lại nội dung tấm ảnh ấy, “Khi ấy vị trí chị Hề đang nằm ở sát rìa khung ảnh, nếu như tôi cũng có mặt trong ảnh thì góc độ này chụp không được tôi.”

Đỗ Linh Vũ lại có thể bình tĩnh thản nhiên nói ra lời phỏng đoán bạo gan này, khiến Kha Tầm cũng bất giác thay đổi cách nhìn với cô gái có vẻ nhu nhược yếu đuối này.

“Nhưng nếu thật sự là như thế, tôi không rõ tại sao trong phòng khi ấy lại chỉ còn có ba người chúng tôi, đang là ban đêm mà, những người khác đâu có lý do gì đi ra ngoài…” Đỗ Linh Vũ như nghĩ tới điều gì, nhưng là làm thế nào cũng không thể nói ra thành lời, bỗng đưa ánh mắt tĩnh lặng nhìn Kha Tầm, “Tôi cũng không biết tại sao nữa, Kha Tầm, trong tất cả mọi người, tôi tin tưởng nhất chính là anh, thậm chí còn tin tưởng hơn cả những người bạn chung nhóm nhiếp ảnh nhiều năm kia nữa.”

Kha Tầm như nhìn thấy được từ ánh mắt của Đỗ Linh Vũ, cảm giác hết sức thật lòng, cùng với một chút… giống như hối tiếc.

“Nhất là khi nhìn thấy bảy cái vạch thẳng kia, cảm giác ấy càng trở nên cực kỳ mãnh liệt.” Đỗ Linh Vũ nói tiếp, “Chẳng hiểu vì sao tôi lại cảm thấy quyết định của anh chắc chắn là chính xác, hơn nữa là một loại quyết tâm san bằng hết thảy mọi thứ để xông tới, tuyệt đối không có một chút do dự hay thỏa hiệp nào.”


Đỗ Linh Vũ dụi dụi hai mắt của mình: “Tôi cũng không biết tại sao bản thân mình lại sinh ra những cảm giác quái gở lạ lùng này, hơn nữa còn đứng trước mặt anh nói ra hết nữa, giống như những lời này tôi đã muốn nói với anh từ sớm, nhưng lại vĩnh viễn không còn cơ hội nói ra nữa.”

Kha Tầm giống như lần ra được một ít manh mối từ những lời của Đỗ Linh Vũ, nhưng mấy lời thoạt nghe đầy cảm tính phía sau của đối phương lại khiến cậu bỗng mất đi phương hướng, Kha Tầm bước chậm đến gần Đỗ Linh Vũ, đưa tay vỗ nhẹ bờ vai của cô gái: “Lát nữa chúng ta tiễn đưa Lục Hằng, cô cảm thấy mình có đủ dũng khí đi đến chỗ cửa sổ kia không?”

Đỗ Linh Vũ lập tức gật đầu không chút do dự: “Tôi nhất định sẽ đi, tuy rằng nghĩ tới liền cảm thấy sợ hãi, nhưng tôi càng muốn biết rõ ràng mọi chuyện là như thế nào, dù cho ở đó có phải đối mặt với những thứ đáng sợ hơn nữa, nhưng tôi nghĩ như vậy có lẽ sẽ càng đến gần chân tướng hơn.”

“Ừm,” Kha Tầm nhìn Đỗ Linh Vũ vẻ mặt tràn ngập dũng cảm, nhất thời không biết nên nói gì, “Chúng tôi sẽ ở bên cô.”

“Chính là những lời này!” Đỗ Linh Vũ đột ngột thất thanh kêu lên, “Tôi nhớ rất rõ anh đã từng nói những lời giống hệt như vậy: Chúng tôi sẽ ở bên cô! Tất cả chúng ta đoàn kết mới có thể cùng nhau đi đến bước này, mặc dù nó có thể là một bước lùi, nhưng lùi một bước ngắn để có thể tiến lên một bước dài! Dẫu cho một bước này lùi lại có làm chúng ta rơi vào vực sâu vạn trượng, nhưng đổi lấy sẽ là ánh sáng vĩnh hằng!”

Đỗ Linh Vũ từng câu từng chữ nói ra, đến cuối cùng trong mắt như có nước mắt trào ra.

Kha Tầm nghe mà nghẹn họng trân trân, ngây ra cả buổi trời: “Tôi đây xin trân trọng nói cho cô biết, có đánh chết tôi cũng không nói ra được mấy lời này…” Kha Tầm gãi đầu, “Cô xác định mấy lời này không phải do Thiệu Lăng nói đó chứ…”

“Là anh đã nói! Lúc ấy tôi đang khóc, rất nhiều người cũng khóc.” Đỗ Linh Vũ không kềm được, mắt bắt đầu ngấn lệ: “Những việc xảy ra sau đó tôi không nhớ, nhưng tôi vẫn có cảm giác mình giống như một kẻ đào binh…”

Chắc là do giọng của Đỗ Linh Vũ mới nãy cất hơi cao, có vài người trong phòng lục tục ra xem, cả Mục Dịch Nhiên cũng đi ra, trên tay cầm một tờ giấy, trên giấy vẽ rất nhiều vòng tròn, có lớn có bé, mỗi cái vòng tròn bị các đường phân cách chia ra thành nhiều góc độ.

“Dòng thời gian có lẽ vẫn chỉ luôn có một, nhưng nó bị phân thành đoạn rồi đặt vào các vị trí sử dụng khác nhau, có lẽ vốn chẳng có cái gì đi thuận chiều hay nghịch chiều cả, mà giống như chúng ta chạy xe trên đường cao tốc, đối mặt với những chiếc xe chạy ở đường bên kia, bởi vì phương hướng khác nhau, liền cứ ngỡ rằng đối phương đang đi ngược dòng với mình.”

Kha Tầm: “Làm ơn nói mấy cái mà em nghe hiểu được không vậy…”

Mạch Bồng: “Tôi cũng muốn đưa ra yêu cầu giống vậy…”

Mục Dịch Nhiên nói với Mạch Bồng: “Dựa theo mức độ cảm cúm của cậu, tôi nghĩ có lẽ cậu sắp hoàn toàn khỏi hẳn rồi, khỏi hẳn hoàn toàn giống như chưa bao giờ bị cảm vậy. Nếu như chuyện này thực sự xảy ra, xem như chứng minh suy nghĩ của tôi là chính xác.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận