Trứng đất ấp ủ trong đất, bên trong cũng có tháng năm, ánh trời ban sơ sinh nước, cá trắng trong nước sinh ra, thở hơi thành khí, hóa cho ta một vòng lữ…
—— Đây là nội dung lời dạo đầu của quyển sách《Vu Tắc》kia, nội dung phần sau giảng giải chi tiết các phương pháp thực hiện vu thuật, Phương Phỉ lúc này đang hết sức tập trung tinh thần đọc nó, hi vọng mình có thể mau chóng hiểu được.
Cuộn phim trong hộp rửa vẫn còn chưa tráng rửa xong, Mục Dịch Nhiên bèn đi qua cùng những người khác kiểm tra các vật phẩm trong bọc đồ, nhìn thấy cái huân của Thiệu Lăng thì hỏi: “Anh thấy cái huân này so với những cái anh đã dùng qua trước đây có gì khác biệt không?”
Thiệu Lăng cũng đã quan sát ngắm nghía cái huân kia vô số lần rồi: “Cũng lâu lắm rồi tôi không thổi huân, hồi còn bé tôi dùng một cái huân gốm, kiểu huân có chín lỗ. Mà cái huân này là huân đá, là huân cổ, không có lỗ âm, chỉ có một lỗ thổi.”
Vệ Đông nhìn mà mù tịt: “Cũng may là anh hiểu biết nhiều, chứ nếu đổi lại là tui bảo đảm không biết này là một món nhạc cụ, tui cứ tưởng nó là một cái lọ hình thù quái dị không ấy chứ. Mà cái huân này không có lỗ thì thổi làm sao kêu?”
Thiệu Lăng cầm cái huân lên, mắt nhìn lỗ thổi: “Sợ là thổi không ra âm điệu gì, người thời xa xưa dùng nó để mô phỏng lại tiếng chim hót hoặc là tiếng thú kêu, nhờ đó bắt giữ con mồi. Trong di chỉ văn hóa Hà Mỗ Độ và văn hóa Ngưỡng Thiều từng khai quật được loại huân cổ chỉ có một lỗ thổi này, đây là hình thái nguyên thủy nhất của huân, cách đây chừng ít nhất sáu bảy ngàn năm.”
“Sáu bảy ngàn năm! Mèn oi tui còn chưa kịp đọc “Năm ngàn năm cao thấp” nữa là.” La Bộ đứng bên cạnh cảm thán một câu, Tâm Xuân lại giống như rất thích thú với cái huân đá kia, vẫn luôn nhảy dựng người lên giơ chân muốn với tới nó.
“Tôi thì ngược lại cảm thấy hình dạng của cái huân này rất giống quả trứng, chỉ là không biết vật này rốt cuộc có giá trị tin tức hay là giá trị sử dụng.” Chu Hạo Văn nói.
Tần Tứ lập tức hiểu được ý của Chu Hạo Văn, “Chẳng qua chúng ta vẫn còn chưa rõ, ‘trứng đất’ mà quyển sách kia đề cập tới rốt cuộc là cái gì, chẳng lẽ là muốn dùng cái huân này để ám chỉ trứng?”
Những lời này làm Thiệu Lăng chú ý, hắn cầm cái huân đá trên tay cẩn thận săm soi nghiên cứu: “Thật ra hình dáng tiêu chuẩn của huân chính là một vật hình trứng đáy bằng, cái huân này phần bằng đáy không quá rõ ràng, cho nên càng giống hình trứng hơn. Nếu hình dạng này quả thật là một điều ám chỉ, ngẫm lại cũng có thể hiểu được. Giống như chúng ta thấy được trong thế giới này tồn tại rất nhiều kiến trúc và thức ăn với phong vị thời Đường, nhưng cái huân này nhất định không thuộc về thời Đường, bởi vì từ sau đời nhà Thương, huân đã phát triển trở thành loại năm lỗ, sau đó cũng chính thức được xem như một loại nhạc cụ, đến thời Đường thì đã phát triển thành năm hoặc là sáu lỗ, tuyệt đối không phải là hình dạng như cái này.”
Vệ Đông cũng mon men bắt đầu sử dụng trí óc: “Nghe sao mà khổ sở lao đao dữ, nếu thật sự muốn gợi ý “trứng đất” cho chúng ta vậy cứ dùng một cái trứng gà hoặc là cục đá hình trứng ám chỉ là được, mắc gì phải làm hẳn một cái huân như vậy?”
Thiệu Lăng: “Có một loại khả năng, trứng đất bản thân cũng giống như hình dạng cái huân này vậy, ở đỉnh có một cái lỗ.”
Chu Hạo Văn: “Còn có một khả năng khác nữa, nếu trực tiếp để lại một cái trứng gà, có lẽ sẽ bị che lại.”
“Che lại?” Vệ Đông hỏi.
Chu Hạo Văn: “Đúng vậy, mấy món trong bọc đồ của chúng ta tuy không phải là thứ chúng ta mang theo khi vào tranh, nhưng đều là những thứ có mối liên hệ mật thiết đối với bản thân chúng ta, giống như cái huân này vậy, nó xuất hiện trong bọc đồ của một người biết thổi huân là Thiệu Lăng chứ không phải là ở nơi khác. Nếu như đây là thứ mà “người” của dòng thời gian bên kia để lại cho chúng ta, tôi nghĩ phần lớn những vật phẩm lưu lại tin tức gợi ý đều đã bị che lại, những thứ được để lại chỉ có các “vật phẩm đứng đắn”, cũng chính là thứ thật sự có mối liên hệ với chủ của thứ ấy.”
“Nếu thật sự là như thế, vậy mấy thứ này rất có thể chính là gợi ý tin tức mà “chúng ta” ở thời gian khác lưu lại cho chúng ta ở hiện tại?” Tần Tứ phỏng đoán nói, tuy hiện vẫn chưa hiểu rõ ràng mọi thứ, nhưng lại có cảm giác đang cách gần chân tướng hơn.
“Nghe mọi người nói vậy, có vẻ như trong tập tranh này của tui cũng có một ít thứ gì đó,” Vệ Đông cầm lấy quyển “Tập tranh Vệ thị” của mình mở ra, “Mọi người xem thử tờ này, đây là tranh vẽ một đống trứng màu Phục Sinh đúng không? Mọi người có cảm thấy cái trứng ở trong góc này rất là kỳ cục không?”
Hình ảnh vẽ trên tờ giấy quả thực giống như một đống trứng màu, mỗi một cái trứng màu đều khoác lên vỏ ngoài hoa văn hết sức xinh đẹp, nhưng chỉ có duy nhất một cái nằm chỏng chơ trong góc, kích thước to hơn những cái khác không nói, trên người lại chẳng có hoa văn, duy nhất một cái đường thẳng thật đậm như cái dây nịt xoay vòng ở giữa cái trứng.
La Bộ nhìn một hồi lâu “Có thấy gì lạ đâu, cái đường kia chính là hoa văn của nó còn gì.”
“Không, bản thân tui hiểu nhất thói quen vẽ của mình,” Vệ Đông dứt khoát lắc đầu, “Tuyệt đối không có khả năng ở một đống trứng hoa hòe như vậy nhét vào một cái trứng giản dị đến thế, hơn nữa cái đường vòng quanh giữa cái trứng lại bị tô đậm đến như thế, nhìn là biết được đồ tới đồ lui rất nhiều lần, nên tui cho rằng đây cũng là một lời nhắc nhở.”
Vệ Đông nói xong lại lật sang mấy trang khác: “Còn nữa, tui phát hiện giữa mấy trang đã vẽ này bỏ trống rất nhiều trang, đây thật sự không phải là thói quen của tui, vả lại tuyệt đối không phải vì ẩu tả hay lười biếng mà lật cách trang như vậy, nếu như tui đoán không sai thì mấy trang trống này vốn dĩ đều có hình vẽ cả, nhưng vì nó tiết lộ tin tức quá nhiều nên bị đã bị tranh tự nhiên che lại.”
Tự nhiên che lại, mọi người đều coi “âm mưu đen tối” của tranh như một hiện tượng tự nhiên.
Mọi người lật xem tập tranh, dần dần cũng đồng ý với cách nói của Vệ Đông, Tần Tứ nói “Cũng tức là, hình dạng trứng gà này là điểm chủ chốt giúp chúng ta phả giải mọi chuyện? Trên huân của Thiệu Lăng có một lỗ, trên trứng gà mà Đông Tử vẽ có một đường quanh eo, rất có thể đây là hai đặc điểm của “trứng đất” kia.”
Mọi người đều nhất trí đồng ý với lời tổng kết của Tần Tứ, sau đó không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên vừa mới mở nắp hộp rửa phim lấy ra hai cuộn phim đã được tráng rửa xong: “Chúng ta xem trước phim âm bản rồi phân tích sau.”
Vệ Đông cùng La Bộ lập tức đứng dậy đảm nhiệm vị trí “nhân viên thao tác máy chiếu”, trước hết cầm một đoạn các tấm phim đã được xử lý tốt bỏ vào bên trong máy chiếu: “Đây là… cuộn phim trong máy ảnh của Mạch Bồng đúng không?”
“Đúng thế, tôi nghĩ tấm ảnh đầu tiên chúng ta chụp khi tiến vào thế giới này mới là mấu chốt quan trọng nhất.” Mục Dịch Nhiên nói, “Ngày hôm qua mấy tấm ảnh chụp ở những nơi khác và thời gian khác, vì không chụp được người, cho nên không có tác dụng.”
Những ngọn đèn trong phòng dần dần bị dập tắt, màn sáng rọi trên tường cũng ngày càng rõ ràng, hình ảnh hiện tại đang thể hiện là một tấm ảnh chụp phong cảnh ngoài trời, độ tương phải giữa hai màu đen trắng cực kỳ mãnh liệt, toàn bộ hình ảnh cực có cảm giác cấp độ, nếu như được rửa thành ảnh chụp, đây nhất định là một bức ảnh tuyệt vời.
“Chẳng trách Mạch Bồng lại được gọi là Mạch thần,” Vệ Đông nhìn mấy hình ảnh âm bản lần lượt xuất hiện trên màn sáng, “Bằng mấy tấm ảnh này đủ để phong thần rồi.”
Phong cảnh ngoài trời và con người đi lại nơi phố thị dần dần hiện lên rồi biến mất, hình ảnh cuối cùng như đọng lại ở thế giới mà bọn họ đã dần quen thuộc —— Góc nhìn rộng lớn vô cùng, không chỉ chụp được cầu thang, còn chụp được nguyên cả dãy hành lang.
Mà quả thật cũng đúng như lời Mạch Bồng đã nói lúc chụp ảnh, có một người đang từ cầu thang đi lên, người nọ mặc trên người áo bào rộng thùng thình, cả gương mặt đều là một mảng trắng xóa.
“Má của tui ơi, sao dòm đáng sợ kinh dị quá vậy nè!?” La Bộ sợ tới mức run cả tay.
“Người này hình như là —— Vu đại nhân.” Vệ Đông nhìn gương mặt của người xuất hiện trên màn sáng, mặt nạ tuyết trắng rất giống với mặt nạ của Phương Phỉ, “Dựa theo nguyên lý đảo ngược màu thì, vị Vu đại nhân này đang đeo một cái mặt nạ thuần màu đen.”
Phương Phỉ đứng bên cạnh cũng chăm chú nhìn hình ảnh trên màn sáng vách tượng: “Nếu như tôi đoán không sai, đây là vị Vu đến từ Hàn Dạ Lữ.”
Đây là lần đầu tiên máy ảnh chụp được một vị Vu, khiến cho cả tấm ảnh thoạt trông vô cùng quỷ dị.
“Mọi người nhìn xem, bên góc hành lang kia, còn có một người nữa.” Chu Hạo Văn chỉ vào một góc bên cạnh ảnh chụp, “Người nọ đang ngồi xổm trong góc, vóc dáng cũng nhỏ bé cho nên rất dễ nhìn lướt qua.”
Mọi người nhanh chóng phát hiện ra bóng người đang ngồi xổm trên hành lang, người nọ là ngồi đối mặt vào vách tường, tay phải giơ lên, giống như đang vẽ cái gì đó.
“Là một người phụ nữ,” Phương Phỉ nói, “Có hơi giống… Nhưng mà hoa văn trên quần áo không giống, trong đám chúng ta không ai mặc áo bào với những mảng màu loang lổ như vậy.”
Dù cho Phương Phỉ không nói, những người khác cũng có thể tự cảm giác ra được, người phụ nữ ngồi xổm quay mặt vào vách tường kia, cả kiểu tóc lẫn dáng người đều rất giống Đỗ Linh Vũ.
“Mọi người chẳng lẽ không cảm thấy… hoa văn trên áo của người này rất giống với Hà Ngọc sao?” Vệ Đông nêu lên ý kiến.
Quả thật là giống, nói đúng hơn là cực kỳ giống.
Nếu người nọ thật là Đỗ Linh Vũ, tại sao trên người cô gái ấy lại dính đầy vết máu? Hơn nữa cô ấy ngồi xổm bên tường viết cái gì?”
“Nếu như tôi đoán không lầm thì cô ấy đang gạch lên tường, bảy đường thẳng ở vách tường kia có thể là toàn bộ hoặc một phần là do cô ấy gạch ra.” Thiệu Lăng nói.
“Nhưng tại sao máy ảnh lại có thể chụp được nhiều thứ như vậy? Mạch thần đã chụp bằng cách nào?” La Bộ nhịn không được lên tiếng hỏi, theo lý mà nói thì nếu một người đứng ở tại chỗ chụp ảnh hướng về một góc nào đó mà nhìn, tuyệt đối không có khả năng thoáng nhìn một cái lập tức có thể nhìn được cảnh tượng bên dưới cầu thang cùng với cả cái hành lang như vậy.
“Tôi đoán chắc có lẽ là do cậu ấy đã dùng ống kính góc rộng, như vậy sẽ cho ra hình ảnh rộng hơn, góc độ cũng sẽ càng lớn hơn.” Thiệu Lăng trả lời, “Di động tôi mới mua cũng có tính năng ngắm góc rộng, chắc chắn không thể so với ống kính chuyên nghiệp của máy ảnh rồi, nhưng lúc ấy tôi vẫn có dành thời gian lên mạng tìm hiểu một chút về ống kính góc rộng —— Ống kính góc rộng có lẽ sẽ sinh ra không gian âm(*), có chút giống như khoảng trắng trong bố cục ảnh vậy, hiển nhiên mức độ góc rộng của tấm ảnh này cũng sinh ra không gian âm, nhưng không gian trong tấm ảnh không hoàn toàn đều là trống, tựa hồ còn có thứ gì khác.”
Mọi người nghe vậy đều chăm chú nhìn hình ảnh trên vách tường, có lẽ vì là dùng ống kính góc rộng, bởi vậy nên tỷ lệ hình ảnh có hơi không chân thực lắm, nhưng vẫn là chụp được Vu đại nhân đang đi lên cầu thang cùng với Đỗ Linh Vũ ngồi ở cạnh hành lang cách đó khá xa, ngoại trừ những hình ảnh này ra thì ở phần rìa tấm ảnh quả thực có một phần “khoảng trắng” gì đấy, những thứ ấy như không thuộc về Đăng Lữ, cũng chẳng phải là không gian méo, mà là những cảnh tượng kỳ quái thoạt trông giống sao trời…
“Kiến trúc xung quanh và nhân vật đều bị bóp méo nhẹ, dựa theo nguyên lý đảo ngược màu, hình ảnh thật sự là một cái gì đó nền đen bên trên có chấm trắng.” Vệ Đông cau mày phân tích, “Mấy thứ này rốt cuộc là cái gì?”
Mục Dịch Nhiên cũng chăm chú nhìn thật lâu: “Tấm ảnh này chứa đựng thông tin rất lớn, bây giờ chúng ta tiến hành phân tích từng bước một: Dựa theo lời của Mạch Bồng thì tấm ảnh này được chụp với tốc độ 1/60s, thời gian chụp ảnh là ngay thời điểm chúng ta vừa đi vào thế giới này, cũng tức là hình ảnh trong ảnh chụp chính là cảnh tượng xảy ra một tiếng trước khi chúng ta vào tranh.”
“Trải qua so sánh đối chiếu các mặt thì, có thể khẳng định một điều, cô gái đang khắc vẽ gì đó bên tường chính là Đỗ Linh Vũ, hay nói cách khác, một tiếng trước khi chúng ta vào tranh, một Đỗ Linh Vũ khác đang ở trên hành lang này.”
“Lúc chúng ta vào tranh vẫn chưa đến thời điểm đốt đèn, nếu dựa theo phân tích thời gian trước đó thì mốc thời gian khi ấy là một tiếng trước 0 giờ, cũng chính là 23 giờ ngày hôm trước khi vào tranh, đây là chuyển động thời gian của dòng thời gian khác, cho nên ống kính máy ảnh mới có thể chụp được một “thành viên” khác.”
“Nhưng ở đây lại xuất hiện vấn đề, trong ảnh chụp rõ ràng cũng đang là ban đêm, bởi vì trên hành lang không có đốt đèn, nhưng tại sao đang là ban đêm mà Đỗ Linh Vũ lại một mình ra ngoài hành lang, dựa theo vết máu trên người cô ấy, có thể đoán, hẳn là đã gặp phải sự kiện nguy cấp nào đó, nhưng phản ứng của cô ấy không phải là chạy ra ngoài đi tìm người cầu cứu, mà là ngồi lại gạch đường thẳng trên vách tường. Rất rõ ràng, việc gạch đường thẳng kia mới là chuyện quan trọng nhất với cô ấy.”
“Vết máu trên người Đỗ Linh Vũ, rốt cuộc là của cô ấy, hay là của người khác, việc này chúng ta không thể nào biết được. Vị Vu đang đi lên cầu thang kia rốt cuộc có quan hệ gì đến việc này hay không, chúng ta cũng không thể nào biết được. Đỗ Linh Vũ có từng nhắc đến, lúc cô ấy vừa mới đến thế giới này cảm giác đầu nhói đau giống như bị vật gì va đập mạnh vào, khi đó tấn công cô ấy rốt cuộc là vị Vu kia hay là một Đỗ Linh Vũ khác, hoặc là một người nào khác nữa.”
Phương Phỉ đột nhiên ngắt ngang lời của Mục Dịch Nhiên: “Lúc chúng ta vừa mới vào thế giới này, nếu một Đỗ Linh Vũ khác cũng đang ở nơi đó, vậy sẽ gây ra tình trạng song sinh, nếu cả hai gặp phải, có lẽ sẽ xảy ra sự việc rất đáng sợ.”
“Nhưng cho đến bây giờ Đỗ Linh Vũ vẫn an toàn, chúng ta cũng không nhìn thấy có chuyện gì đáng sợ xảy ra đối với cô ấy.” Tần Tứ nói.
“Bởi nên, chúng ta có thể tạm thời cả gan phỏng đoán,” Mục Dịch Nhiên nói, “Vị Vu đại nhân kia đúng lúc ngăn lại hậu quả khó lường do song sinh gây ra, Phương Phỉ có từng nhắc đến việc Vu đại nhân thường được người khác mời đi phá giải tình trạng song sinh, tôi đoán cảm giác như bị đánh mạnh kia có lẽ chính là phương pháp phá giải của Vu.”
Phương Phỉ vẻ mặt kích động gật đầu: “Mới nãy tôi vừa lúc nhìn thấy nội dung trên một trang sách, phương pháp phá giải song sinh chính là dẫn hai người đến cùng nhau, sau đó dùng sức tiến hành “bổ hợp” trên đỉnh đầu.”
Vệ Đông nghe vậy cũng kích động, thật không thể tin được là chỉ dựa vào một tấm ảnh chụp mà mọi người có thể suy luận ra tận đây: “Như vậy mọi chuyện đều có giải thích rồi! Nhưng tại sao Đỗ Linh Vũ kia lại gặp được chúng ta? Theo lý mà nói cả hai bên vốn không cùng một dòng thời gian mà?”
Mục Dịch Nhiên: “Xem ra mốc thời gian mà chúng ta vào tranh chính là một tiết điểm quan trọng, cũng là một tiết điểm khiến cho cả hai dòng thời gian chồng lên nhau, người của hai dòng thời gian rất có thể sẽ gặp được nhau trên tiết điểm ấy.”
“Nhưng mà tui vẫn nghĩ không ra, tại sao chỉ có mỗi một mình Đỗ Linh xuất hiện? Đang đêm hôm vì sao chỉ có mỗi cô ấy ở một mình ngoài hành lang? Đám “chúng ta” còn lại đâu rồi!?” Vệ Đông nghĩ mãi không thông việc này.
Sắc mặt của Mục Dịch Nhiên bỗng trở nên rất khó coi, trong ánh mắt thậm chí xuất hiện vẻ đau thương không hợp với tính cách vốn có của hắn: “Có lẽ khi đó… cô ấy là người duy nhất còn sống sót.”
“Gì? Gì cơ?” Toàn bộ tầm mắt của mọi người đều đổ dồn vào Mục Dịch Nhiên, “Ý của anh tức là, lúc ấy, toàn bộ những người trên dòng thời gian khác, đều đã chết?!”
__________
Chú thích
(*) Không gian âm (Negative space) là một thành phần quan trọng trong thiết kế, mặc dù rất khó để kết hợp negative space trong thiết kế, nhưng một khi bạn có thể làm được, nó sẽ giúp thiết kế của bạn trở nên vô cùng hiệu quả. Negative space còn có thể gọi là khoảng trắng (white space). Có những khoảng mà không có nội dung mặc dù nó được gọi là khoảng trắng, nhưng “negative space” không có nghĩa là nó phải là màu trắng.
Có thể tìm hiểu rõ ràng hơn ở ĐÂY(phần này tớ cũng định nghĩa ở bên đấy)