Họa Phố

【 Thế giới quy tắc 】

Đề bài: Lợi dụng quy tắc, đi đến điểm kết thúc.Quy tắc:① Mọi quy tắt đều là thật.

② Áp dụng với mọi hiện tượng vật lý

③ Không cần chứng minh thực tế, chỉ cần trí tưởng tượng.

④ Thay phiên gieo xúc xắc quyết định số bước đi tới.

⑤ Mỗi người chỉ có ba lần cơ hội xin giúp đỡ từ người khác, mỗi cơ hội hạn định trong 3 phút đồng hồ; Mỗi người chỉ có ba lượt chấp nhận cơ hội xin giúp đỡ từ người khác, nếu không không chấp nhận xin giúp đỡ có thể cự tuyệt, đồng thời cơ hội xin giúp đỡ của đối phương tự động bị xem như đã sử dụng; Người được xin giúp đỡ nếu như không thể thành công trợ giúp người xin, cả hai bên đồng thời sẽ bị trừng phạt.Thời gian chuẩn bị là ba phút, đếm ngược: 180s“Đây—— Đây là có ý gì!?” Đặng Lâm luống cuống “Quy tắc này thuyết minh thật sự là không rõ ràng gì hết, tôi… tôi hoàn toàn không hiểu nó nói gì!”

Cô gái tóc ngang vai cùng cô gái tóc dài cũng vẻ mặt hoảng hốt.

“Nơi này giống có một chút liên quan ‘tổ’, rất có khả năng lần này chúng ta phải chia nhau ra hành động.” Thiệu Lăng nói. (*)

“Ba lần cơ hội xin giúp đỡ rất quan trọng,” Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Tuy rằng không biết sẽ xảy ra tình huống thế nào, nhưng mọi người nhớ kỹ, ba cơ hội này tuyệt đối phải đắn đo kỹ lưỡng rồi hãy sử dụng, cũng đừng tùy tiện chỉ định người giúp đỡ mình, phải dựa theo lĩnh vực mà đối phương am hiểu để tiến hành lựa chọn người giúp đỡ mình.”

“Vậy, chúng ta nhanh chóng tự giới thiệu những lĩnh vực mà mình tương đối am hiểu cùng quen thuộc, có thể tham khảo giúp đỡ mọi người đi,” Thiệu Lăng nói “Tôi có thể giúp đỡ những vấn đề liên quan đến lĩnh vực lịch sử hoặc là văn học.”

“Tôi thì thể dục,” Kha Tầm nói xong, ngẫm một lát lại bổ sung thêm một câu “Mỹ thực, tập gym cùng đánh lộn đều am hiểu.”

Mọi người “…”

Vệ Đông “Tui thì những thứ có dính tới mỹ thuật, anime các mùa cùng merch phim ảnh đồ cũng biết kha khá.”

Mọi người “…”

La Bộ “Tui tui… gêm… chắc là gêm gủng này kia ó… Chăm sóc chó mèo sau sinh cũng biết chút chút…”

Mọi người “…..”


Ba cái tên này… thật sự là đang chuẩn bị đối mặt với đáp đề sinh tử đây sao? Thật sự không phải là một team ngâu xi rảnh quá không có gì mang theo đồ ăn thức uống cùng thú cưng chạy lăng quăng đầy đường sao?

Chu Hạo Văn tiếp lời “Tôi có thể cung cấp trợ giúp về các phương diện kỹ thuật máy tính cùng một chút về vật lý.”

Phương Phỉ “Bơi lặn.”

Tần Tứ “Y khoa.”

Mục Dịch Nhiên “Lịch sử mỹ thuật, văn sử, văn học nước ngoài, kiến trúc học, kinh tế học, các mặt này đều biết một chút.”

Sau đó, ánh mắt của nhóm cũ đồng loạt tia về phía ba người mới.

Cũng không đợi Đặng Lâm ấp a ấp úng nói ra lời, 180 giây đếm ngược đã chấm dứt.

Một tiếng “Tích” thật lớn vang lên, mọi người cảm giác tầm mắt như hoa lên, màn hình lớn trước mặt bọn họ bỗng nhiên kéo dài về phía sau, lộ ra một dãy hành lang thật dài, mà dãy hành lang ấy lại nối tiếp với vô số căn phòng giống hệt như căn phòng bọn họ đang đứng, chỉ là xóa đi hai mặt tường đối diện trước sau, để lại bốn mặt tường bên trên trần dưới sàn cùng hai bên trái phải, từ đó liên kết ở bên nhau, tạo thành một cái hành lang khổng lồ nhìn không đến đầu cuối.

Lại nhìn xuống chân, ở mỗi một cái phòng, bên mặt tường dưới chân đều xuất hiện một con số với nét chữ đậm dày, căn phòng mà bọn họ đang đứng biểu hiện là 0, căn phòng cách gần nơi này nhất con số biểu hiện là 1, cứ thế mà tiến dần thành 2, 3, 4, 5 liên tục khoách rộng.

Nhưng, thứ làm người ta kinh ngạc nhất cũng không phải thứ trước mắt, mà là ngay sau khi màn hình lớn kéo rộng ra, mọi người đột nhiên nhìn thấy được trước mắt xuất hiện một cái màn hình hiển thị trong suốt nhìn rất giống như màn hình thao tác cảm ứng!

Màn hình hiển thị kia sẽ tự di động theo thị giác của bọn họ, hay nói cách khác, nó vẫn sẽ luôn luôn hiện ra trước mặt bọn họ, bất luận là chuyển sang hướng nào hay nhìn đi đâu, nó vẫn đều xuất hiện trong tầm nhìn, không thay đổi vị trí, cũng không biết mất, hơn nữa bởi vì nền sau trong suốt cho nên sẽ không ảnh hưởng đến tầm nhìn của bọn họ, vẫn có thể nhìn rõ được mọi thứ trước mắt.

“Chuyện—— Chuyện quái gì xảy ra thế này!?” Cô gái tóc ngang vai sợ tới nỗi vừa la lên vừa ra sức dụi mắt.

“Cảm giác giống như là giao diện thao tác hay thấy trong game,” Giọng nói của La Bộ vang lên, tràn đầy ngạc nhiên cùng bất ngờ “Cái hàng bên trái là hình đại diện của mỗi người chúng ta, bên phải có một cái biểu tượng quyển sách, một cái biểu tượng hình cái thùng, một cái biểu tượng hình bóng đèn, còn có một… biểu tượng xúc xắc, mấy cái biểu tượng này chắc hẳn là đại biểu cho các chức năng khác nhau —— có bản hướng dẫn thuyết minh trò chơi gì đó không? Hay biểu tượng quyển sách này chính là thuyết minh?”

Vừa nói vừa vươn tay ra, nhắm ngay vào cái biểu tượng hình quyển sách nằm trên màn hình thoạt nhìn như giao diện trò chơi VR trước mặt, chạm nhẹ một cái.

Một hộp thoại hình quyển sách lập tức xuất hiện ở giữa giao diện, ở trên cùng có một dòng 【 Xin mời nói ra nội dung quy tắc muốn ứng dụng 】.

“Ý gì đây?” La Bộ đang tính xoay qua hỏi những người khác, bỗng thấy trên cùng giao diện đột nhiên nhấp nháy một dòng chữ 【 Vui lòng thay phiên gieo xúc xắc, đếm ngược 60 giây 】.


“Thay phiên gieo xúc xắc.” Thiệu Lăng bên kia thốt lên, hiển nhiên giao diện trước mắt mọi người đều nhấp nháy cùng một câu như vậy.

“Này ý là kêu chúng ta chuẩn bị bắt đầu khảo nghiệm…” Vệ Đông hít sâu một hơi.

“Ai trước?” Thiệu Lăng hỏi.

“Tôi.”

Một tiếng này là đồng thời đến từ hai người, Kha Tầm cùng Phương Phỉ.

Kha Tầm vốn đã quen với chức vị đội trưởng dẫn đầu đội ngũ thi đấu thời còn đi học, gánh vác áp lực cùng trách nhiệm nặng nề nhất thay cả đội. Mà cô gái Phương Phỉ này, tựa hồ như vẫn luôn không sợ không hãi bất cứ thứ gì, dũng cảm mà lại quả đoán.

“Vậy chúng ta sắp xếp trình tự đi,” Chu Hạo Văn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Kha Tầm “Tôi thứ ba.”

“Sau đó tới tui.” Vệ Đông lên tiếng nói, hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người.

Kha Tầm kinh ngạc đến nỗi nhìn chằm chằm mặt thằng bạn thân uống lộn thuốc của mình, còn cố ý đi nhéo nhéo mấy cái mặt đối phương để xác định xem có phải thật là Vệ Đông hay không.

Vệ Đông hất tay cậu ra “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy đì-zai hăng hái xung phong sao.”

“…Tao chỉ thấy qua đì-zai quằn quại vì rụng tóc,” Kha Tầm vẫn nhìn chằm chằm Vệ Đông “Mày suy nghĩ kỹ chưa đó, đừng vì xúc động nhất thời.”

“Mày hù ai đó! Mày tưởng tao không sợ hay gì!” Vệ Đông nói.

Kha Tầm “…”

Vệ Đông “Nhìn người ta con gái mà không biết sợ là gì, một thằng đàn ông như tao chẳng nhẽ cứ chui ra phía sau mãi sao, mày tưởng ai cũng giống Củ Cải hết hả.”

La Bộ “…Đông ca, anh đã thay đổi rồi, tình bạn cho nhau nhét tuyết vào đũng quần của chúng ta đã đi đâu mất rồi?”


Những người khác cũng không có cơ hội lên tiếng, bởi vì 60 giây đếm ngược đã tiến vào 3 giây cuối cùng, Kha Tầm cũng không lề mề nữa, vươn tay ấn vào cái biểu tượng xúc xắc ở giao diện lơ lửng trước mắt mình, ngay lập tức giữa màn hình xuất hiện một con xúc xắc đang xoay tít tắp, Kha Tầm hỏi một câu “Mọi người có nhìn thấy con xúc xắc này đang xoay không?”

Mọi người đều tỏ vẻ “Không thấy.”

Chu Hạo Văn nói “Cũng tức là mặc dù giao diện này mỗi người đều giống nhau, nhưng kết quả gieo xúc xắc chỉ có bản thân mình nhìn thấy được. Hơn nữa cũng không biết sau khi khảo nghiệm bất định kia chính thức mở ra, chúng ta còn có thể nhìn thấy hoặc nghe được lẫn nhau nói không.”

Xúc xắc dần dần dừng lại, Kha Tầm gieo ra được mặt số 4.

Vốn cứ tưởng tiếp theo đó sẽ xuất hiện biến hóa gì đấy, nào ngờ trên cùng giao diện lại bắt đầu 60 giây đếm ngược.

Mọi người chưa ai kịp phản ứng, Mục Dịch Nhiên đã vươn tay ra ngoài, chạm một cái vào biểu tượng xúc xắc trên giao diện trước mặt mình, xúc xắc lại một lần nữa xoay tròn.

“Ai ấn rồi?” Phương Phỉ phát hiện mình không thể nhấn vào icon xúc xắc trước mặt, biến được có người đã giành trước.

“Tôi.” Mục Dịch Nhiên.

Phương Phỉ “…” Bộ tưởng lẹ tay là ngon lắm hay gì?

Mục Dịch Nhiên gieo được số 3.

Khi trên giao diện lại một lần nữa xuất hiện con số đếm ngược, mọi người rốt cuộc hiểu được.

“Đây là muốn toàn bộ chúng ta đều gieo xúc xắc một lượt, sau đó mới bắt đầu bước tiếp theo.” Thiệu Lăng nói.

Thế là mọi người lần lượt theo thứ tự gieo xúc xắc, khi toàn bộ bọn họ đều đã gieo hết rồi, bên trên giao diện rốt cuộc thay đổi dòng chữ mới 【 Vui lòng dựa theo số điểm mà mình gieo được, di chuyển sang căn phòng có con số tương ứng ở phía trước, đếm ngược 60 giây 】

“Mọi người cẩn thận một chút, sợ là sau khi vào phòng tương ứng rồi chúng ta sẽ không thể nhìn thấy hoặc là nghe được nhau nữa.” Tần Tứ căn dặn một câu.

Dẫu cho đều biết rõ đi về phía trước sẽ có nguy hiểm xảy ra, nhưng bọn họ cũng không có cách nào kéo dài thời gian được nữa, Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên nói một câu “Dịch Nhiên, tuyệt đối phải cẩn thận.” Xong, liền dẫn đầu bước ra hành lang trước mặt, Chu Hạo Văn đi sát theo sau, hai người bọn họ đều gieo được mặt số 4, cùng với bọn họ còn có cô gái tóc dài cũng gieo được số 4.

Kha Tầm đi thẳng đến khi bước vào phạm căn phòng dưới mặt đất có con số 4, ngoái đầu nhìn lại vẫn còn có thể thấy được những người khác đang lần lượt đi về hướng căn phòng có con số tương ứng với mình, bởi vì không có ai gieo được số 5 cùng số 6, cho nên căn phòng của ba người bọn họ chính là căn phòng cách xa nhất.

***

Khi 60 giây đếm ngược kết thúc, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến hóa, toàn bộ mọi thứ xung quanh đều biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn mỗi Chu Hạo Văn cùng cô gái tóc dài bên cạnh, bốn vách tường xung quanh cùng trên trần nhà biến thành hư không màu đen, trong hư không lấp lánh những đốm sao sáng dạng hạt, những đốm sao ấy không có vị trí cố định, cũng không có quỹ tích cố định, chúng nó không ngừng di chuyển, ngẫu nhiên lại hiện ra dưới dạng sóng.


“Tính đối ngẫu sóng-hạt?” Chu Hạo Văn ngước mắt nhìn, vẻ mặt trầm ngâm “Hình như bức tranh này vốn là vẽ những họa tiết giống như hạt lại giống như sóng thế này…”

“Trước khoan nói tới cái đấy,” Kha Tầm đưa ngón tay chỉ phía trước cách đó không xa “Thấy bên kia không? Lối ra.”

Lần theo hướng ngón tay Kha Tầm chỉ nhìn qua, thấy trong hư không đen tuyền bất chợt xuất hiện một cái cửa hang rộng mở, màu của nó còn đen hơn cả hư không trên cao, mà ở màn hình lơ lửng trước mặt bọn họ cũng đang nhấp nháy một cái mũi tên, chỉ thẳng vào cái cửa hang kia, kèm theo hai chữ “Lối ra”.

Nhưng vấn đề quan trọng chính là, giữa chỗ bọn họ đang đứng với lối ra bên kia vắt ngang một hồ nước sâu không thấy đáy, nhìn trái phải cũng chẳng thấy đầu cuối đâu, ngoài cái hồ này ra chẳng còn bất cứ thứ gì khác nữa.

“Bởi vậy nếu như muốn đến lối ra bên kia, chỉ có thể băng qua cái hồ nước này?” Kha Tầm nói, lại quay sang nhìn cô gái tóc dài “Gái, biết bơi không?”

Cô gái tóc dài gật đầu.

“Thế tốt rồi, chúng ta bơi qua thôi.” Kha Tầm nói xong liền bắt đầu cởi áo phao trên người ra.

“Tôi cảm giác mọi thứ sẽ không đơn giản như vậy,” Chu Hạo Văn vươn tay ngăn cản “Bày ra một đống trò như thế chỉ để chúng ta… bơi qua hồ?”

Kha Tầm nghe vậy liền ngồi xổm xuống đất vươn tay sờ sờ mặt hồ “Nước có hơi lạnh, thoạt nhìn cũng không khác gì so với nước bình thường, chẳng lẽ dưới đáy nước có quái vật?”

Đang tính rướn đầu cố gắng nhìn xem dưới đáy nước có gì không, chợt thấy màn hình giao diện trước mắt nhấp nháy một hàng chữ mới 【 Yêu cầu: Không được phép sử dụng bất cứ vật chở nào ngoại trừ nước trong hồ ra, mỗi người dùng một cách khác nhau đến lối ra 】

“…Đựu, đến rồi kia kìa.” Kha Tầm đứng dậy giũ giũ nước trên tay “Không được dùng vật chở, cũng tức là không thể đi thuyền cũng không thể xây cầu băng qua. Ba người chúng ta, phải dùng ba cách khác nhau vượt qua, ba cách này là chỉ cái gì? Ba tư thế bơi khác nhau sao?”

“…” Chu Hạo Văn khẽ lắc đầu “Tôi nghĩ không phải, không phải đơn giản như vậy. Thí dụ như có người có thể bơi qua, có người phải nổi qua, hoặc thậm chí là bay đi qua, tóm lại sẽ không cho phép cả ba người đều dùng cách thức bơi lội để băng qua bên kia.”

“Nơi này ngoại trừ nước ra chẳng có thứ gì có thể lợi dụng cả,” Kha Tầm đưa mắt đánh giá xung quanh một vòng, cuối cùng lại quan sát ước chừng khoảng cách giữa lối ra cùng với nơi mà bọn họ đang đứng, lắc lắc đầu “Tuy là bảo không được vận dụng những vật gì chở qua hồ ngoại trừ nước, nhưng rõ ràng là dùng cách cưỡi gì đó qua cũng không được, kiểu như cởi hết toàn bộ quần áo ngoài ra nối thành một sợi dây để bò qua, một là chiều dài không đủ, hai là ở đây không có chỗ mốc nào để cột dây.”

Chu Hạo Văn “…” Chớp mắt một cái mà nghĩ ra thật nhiều thứ.

“Thôi, trước xem thử mấy cái biểu tượng này đại biểu cho cái gì đi đã.” Kha Tầm nói xong, nhấn mở cái biểu tượng hình thùng đồ.

__________

Chú thích

(*) Giải thích về câu nói của Thiệu Lăng, vì thay phiên gieo xúc xắc nên chắc chắn sẽ có người gieo trùng số, thành ra sẽ thành tổ, dành cho ai thấy khó hiểu =w=’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận