Họa Phố

“Đừng dừng lại việc điều tra manh mối về 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》,” Kha Tầm nói “Và cả tọa độ các nhà trưng bày nữa, hai thứ này chắc chắn có liên quan mật thiết đến việc phá ải cuối cùng của chúng ta.”

Thiệu Lăng gật đầu “Mọi người tiếp tục công việc điều tra hôm qua đi, việc tra tài liệu thời Tần cứ giao cho tôi.”

“Em có thể giúp một tay…” Cố Thanh Thanh giơ tay.

“Ok.” Thiệu Lăng lại đưa mắt nhìn Phương Phỉ cùng Ngô Du “Nếu như hai cô tạm thời không có việc gì khác để làm, vậy cũng đến giúp tôi một tay đi.”

Phương Phỉ và Ngô Du đồng ý.

Ăn xong cơm chiều, nhóm mấy cô gái cũng không vội vàng rời đi, mà là vẫn ở lại tranh thủ thời gian cùng mọi người chia nhau điều tra manh mối.

Tất cả mọi người đều cắm đầu vào máy tính, hoặc là laptop di động, hoặc là một đống sách, trong phòng chỉ nghe mỗi tiếng gõ bàn phím cùng tiếng lật sách.

Kha Tầm mở weibo của mình ra xem, thấy số bình luận lại lòi ra thêm hơn sáu ngàn cái, số lượt share cũng hơn một ngàn, nhắn tin vài trăm, lần lượt mở xem từng cái cũng là một việc hao phí thời gian cùng tinh lực, liền đứng dậy đi đến ngồi cạnh cửa sổ, quay mặt hướng ra cảnh đêm tối đen bên ngoài, cảm nhận không khí mát lạnh từ khe cửa thẩm thấu vào để bản thân tỉnh táo hơn một chút, mới cúi đầu mở bình luận bắt đầu đọc.

Phần lớn bình luận đều là khen ngợi sắc đẹp hoặc là trêu ghẹo Kha Tầm, cũng có trả lời đáp án đàng hoàng nhưng đa số lại tương tự na ná nhau, càng về sau thậm chí còn xuất hiện cả dây tơ hồng của Nguyệt Lão và cả Trung Quốc Kết(*), tự Kha Tầm cảm thấy đáp án này không đáng tin tí nào, nhưng cuối cùng vẫn ghi chép lại hết toàn bộ mấy thứ có liên quan đến dây thừng.

Cứ thế không ngừng kéo kéo lướt lướt xem bình luận, mãi đến khi hai mắt ê ẩm mỏi nhừ, mới ngó thời gian một cái, thấy đã là hơn mười giờ đêm rồi. Lại quay qua nhìn đám đồng bạn bên kia, thấy ba cô gái nhóm Phương Phỉ vẫn đang miệt mài tra tìm tài liệu cùng Thiệu Lăng, giống như quên luôn cả thời gian, thực sự là liều mạng…

Kha Tầm duỗi lưng một cái, đang tính lên tiếng kêu gọi bầy đàn ông bên kia tiễn ba cô gái trở về khách sạn nghỉ ngơi, trong tầm mắt bỗng dưng xẹt qua một cái bình luận khá đặc biệt, vội vàng đảo mắt nhìn kỹ lại, thấy bình luận kia viết thế này: 《 Hoài Nam Tử · Thiên Văn Huấn 》 có viết: Trung ương, thổ dã, kỳ đế hoàng đế, kỳ tá hậu thổ, chấp thằng nhi chế tứ phương. Ý chính là Hậu Thổ trên tay cầm mặc thằng phò tá hoàng đế quản lý sự vật tứ phương, mặc thằng(*) là một loại dụng cụ của thợ mộc, có sức mạnh quỷ thần gì hay không tui cũng không rõ lắm.

Kha Tầm vội vàng ghi nhớ lại về mặc thằng, sau đó kéo tiếp xuống dưới, phát hiện cái người ID là “Vấp luận văn sẽ chết người đó” không chỉ nhắn một cái bình luận, ở dưới còn có mấy cái nữa.

Vấp luận văn sẽ chết người đó: Trong 《 Thái Bình Ngự Lãm 》có viết “Tục truyền, thuở thiên địa sơ khai, không có nhân dân, Nữ Oa vê đất vàng tạo người. Sau vì bận sự, không có thời gian làm tiếp, liền vứt dây thừng to ra giữa bùn, vươn lên làm người. Do đó kẻ phú quý là người trên thân có màu vàng. Kẻ nghèo hèn phàm tục, tức người làm từ dây thừng.”


Kha Tầm “…” Ý là nói… ba thằng với tướng cốt dây thừng chúng mình đây là kẻ nghèo hèn sao?

Lại xem tiếp bên dưới ——

Vấp luận văn sẽ chết người đó: Ông bảo muốn biết sợi dây thừng kinh thiên động địa nhất trong thần thoại truyền thuyết của nước chúng ta đúng không, thật ra dùng dây thừng quản lý vạn vật tứ phương hay là dùng dây thừng làm người cũng không có gì ghê gớm lắm đâu, sợi dây thừng ghê hồn nhất là “Địa Duy”.

Vấp luận văn sẽ chết người đó: Địa Duy là cái gì? 《 Liệt Tử · Thang Vấn 》có câu: “Sau đó, Cộng Công Thị cùng Chuyên Húc tranh nhau ngôi đế, nổi giận húc đổ Núi Bất Chu, khiến cho Thiên Trụ gãy, Địa Duy đứt.” Địa Duy ở đây chính là sợi dây thừng gắn kết mặt đất. Người xưa cho rằng bầu trời hình tròn, còn đất hình vuông, ở bốn góc vuông có sợi dây thừng lớn kéo lại trụ trời, tên là Địa Duy.

Kha Tầm nhìn chằm chằm mấy câu này một lúc thật lâu, sau đó đứng dậy đi đến cạnh Mục Dịch Nhiên, đưa mấy cái tên gọi của dây thừng được trích ra trên di động đưa cho đối phương xem “Dịch Nhiên, em thấy trong mớ này có vẻ khả thi nhất chính là Địa Duy cùng với dây thừng mà Nữ Oa đã dùng để tạo người, nhưng nếu bảo em chọn thì… em thấy Địa Duy có lẽ là đúng nhất. Anh thấy thế nào?”

Mục Dịch Nhiên đăm đăm nhìn vào nội dung trên màn hình di động, ánh mắt nhấp nháy, lát sau mới ngước lên nhìn Kha Tầm “Dây thừng mà Nữ Oa dùng để tạo người chỉ có một, mà Địa Duy tổng cộng lại có bốn, hiện tại chúng ta có ba người mà hoa văn tướng cốt là dây thừng, có lẽ còn lại một cái sẽ xuất hiện ở ba người cuối cùng. Cho nên, tôi cũng cho rằng “Địa Duy” có khả năng nhất.”

Kha Tầm đưa tay gãi gãi đầu, nói “Dây thừng giữ lại mặt đất, này thiệt mẹ nó nghe hơi bị… lớn lao dã man. Chúng ta chỉ là mấy kẻ bình thường đến không thể bình thường hơn trong số cả tỷ người trên trái đất, đột nhiên bị ụp thứ này lên người, cảm giác như… nặng quá sức gánh của cái mạng này rồi.”

Mục Dịch Nhiên vươn tay xoa nhẹ tóc của cậu, nói “Có lẽ đây cũng chỉ là một loại ý tưởng, cũng giống như hình xăm vậy, chỉ là một cách biểu hiện mang tính tượng trưng mà thôi, cũng giống như hai tấm ảnh môn thần mà chúng ta dán trước cửa nhà vậy, nó chỉ là hai bức tranh chứ đâu phải hai vị thần chân chính, việc kia cũng tương tự thế, đừng tự áp lực lên chính mình. Thứ chúng ta cần biết là tướng cốt kia có tác dụng thế nào, hoặc là ý nghĩa thế nào.”

Kha Tầm nhìn màn hình di động của mình, than thở “Thảo nào lại bảo sức mạnh của quần chúng là vĩ đại vô cùng, chẳng ngờ đáp án lại xuất hiện như vầy. Hay là em lại hỏi các bạn quần chúng về chuyện Sơn Hải Kinh nhỉ?”

“Cũng được.” Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, khẽ mỉm cười “Xem ra vẫn là em lợi hại nhất cả đám rồi nhỉ.”

“Khả năng của em tới đâu, anh là người biết rõ nhất còn gì?” Kha Tầm kề sát vào mặt của đối phương, chóp mũi khẽ đụng vào chóp mũi, nhẹ giọng thì thầm.

“Lời này có nhiều tầng ý nghĩa nhỉ.” Mục Dịch Nhiên liếc dài cậu, vươn tay véo lấy cằm của Kha Tầm lắc lư qua lại mấy cái.

Kha Tầm nhanh chóng rướn tới hôn lên gò má của đối phương một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh, cầm di động gõ nội dung của một cái weibo mới, sẵn miệng nói một câu “Nếu như có bốn người tướng cốt là hoa văn Địa Duy, như vậy sẽ có chín người tướng cốt là hình vẽ trong 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》, cơ mà tại sao bốn người chúng ta tướng cốt lại là Địa Duy mà không phải 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》nhỉ? Cái này nhất định là có nguyên nhân nào đó…”


“Chín người là 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》…” Mục Dịch Nhiên ánh mắt đột nhiên khựng lại, Kha Tầm vội dừng động tác trên tay nhìn hắn.

“Tôi vừa nghĩ đến một loại khả năng.” Mục Dịch Nhiên trầm ngâm.

Có lẽ là mấy câu đối thoại về sau của hai người họ có hơi lớn tiếng một chút, làm những người còn lại đều dừng việc trên tay ngó mắt nhìn sang.

“Về nguồn gốc của 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》, ngoài cách nói nó là “Vu đồ” ra, còn có một cách nói khác nữa,” Mục Dịch Nhiên ngữ điệu từ tốn, nói “Truyền thuyết kể lại, vào thời kỳ đầu của triều nhà Hạ, Đại Vũ chia thiên hạ ra làm Cửu Châu, mệnh lệnh các châu mục quản lý Cửu Châu tiến hiến thanh đồng, sau đó sử dụng thanh đồng kia đúc thành Cửu Đỉnh (chín cái đỉnh), dùng để tượng trương cho Cửu Châu.”

“Đại Vũ sai người vẽ lại các ngọn núi to, những con sông lớn, những vùng đất có địa thế ưu việt cùng những kỳ văn dị vật, sau đó chọn ra những thợ thầy giỏi tay nghề, khắc những thứ ấy vào Cửu Đỉnh.”

“Bởi vì mỗi cái đỉnh đều bao quát sơn thủy danh vật, thảo mộc, thú quái của cả một châu, Cửu Đỉnh liền giống như bao quát vạn vật trong thiên hạ, bởi thế nên từ đó về sau, “Cửu Châu” liền trở thành danh từ tượng trưng cho Hoa Quốc, mà “Định Đỉnh” (đóng đô, dựng triều đại) cùng “Vấn Đỉnh” (đoạt đỉnh, cướp ngôi vua) cũng trở thành những từ tượng trưng cho kẻ đứng đầu thiên hạ.”

“Bởi thế, có học giả cho rằng, những bức vẽ sớm nhất của 《 Sơn Hải Kinh 》 chính là xuất phát từ những bức vẽ khắc trên Cửu Đỉnh, 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》cũng chính là truyền lưu từ Cửu Đỉnh.”

“Nếu thực sự có tổng cộng chín người vào tranh trên tướng cốt có 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》, như vậy hẳn là cũng có thể xác định 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》 trên tướng cốt của chúng ta thuộc về phiên bản nào —— Cửu Đỉnh do Vũ chế tạo, trên đỉnh có khắc lại Sơn Hải. Vậy ‘Sơn Hải Đồ’ trên tướng cốt của chúng ta chính là phiên bản đầu tiên nhất, phiên bản Đại Vũ.”

Mọi người vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, đều là hai mặt nhìn nhau.

Giữa con sông dài lịch sử cuồn cuộn mênh mông ấy, mỗi một con người chẳng qua chỉ là một hạt cát, một giọt nước, bé nhỏ lại tầm thường. Mà ở đầu nguồn của con sông rộng lớn bát ngát ấy, tại thời đại mà dùng hết trí tưởng tượng của con người cũng không có cách nào tỉ mỉ miêu tả lại, thời đại của những thần thoại, thời đại đã từng tồn tại món thần khí cổ xưa từ thuở hồng hoang, có thể định càn khôn, trấn sơn hà, khiếp quỷ thần… Ấy thế mà thứ khó có thể tưởng tượng ấy, lại có mối liên hệ ngàn tơ vạn sợi với đám bụi trần nhỏ bé bọn họ…

Đây quả thật là làm người ta không kịp trở tay.. Trong lúc nhất thời, đáy lòng của bọn họ đều sinh ra cái cảm giác khủng hoảng sợ hãi vì “nặng quá sức gánh của cái mạng này” như Kha Tầm mới nãy.

“Chuyện… Chuyện này thực sự là như vậy sao?” La Bộ không cách nào tin được cái việc khó có thể tưởng tượng này lại rơi trúng vào đầu mình.


“Khả năng này có lẽ cao đến chín mươi chín phần trăm…” Thiệu Lăng hít sâu một hơi “…Đây quả thật đúng với câu “kẻ trong cuộc thường u mê”(*), nếu không phải do Mục nghĩ ra, tôi cũng không cách nào dám tưởng tượng tới. Trong trí nhớ của tôi, cũng có một chút ít tài liệu về việc này.”

“Trong 《 Tả Truyền 》 từng có ghi lại chi tiết về việc này, nội dung đại khái là nói, Vũ cho người dùng hình tượng của bách vật, quỷ vật và ác vật, cùng với các si mị võng lượng, trùng độc thú dữ, quỷ thần tinh quái thường xuất hiện giữa núi rừng sông ngòi khắc đúc lên Cửu Đỉnh, để cho các bách tính con dân đều biết về chúng nó, nhờ đó mà có thể đề phòng, sau này có ra khỏi nhà đi xa, tiến vào núi rừng hay sông lạch mà có lỡ gặp phải những thứ ấy, cũng có cách đối phó, hoặc là trừ tà, khu ma, tiễn quỷ. Mà người xưa cũng cho rằng, trên Cửu Đỉnh ấy bám vào vô số ma quái thần tiên, có được sức mạnh siêu nhiên.”

“Học giả Dương Thận của thời nhà Minh cũng từng đưa ra luận cứ, rằng 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》 là những hình vẽ truyền lưu từ Cửu Đỉnh, ông ấy nói trên Cửu Đỉnh có hình tượng, có vô số ngọn núi, vô số con sông, vô số cây cối hoa cỏ, vô số chim muông cùng loài thú, Cửu Đỉnh tạo thành, có thể trông vạn quốc.”

“Học giả Tất Nguyên thời nhà Thanh thì lại vạch ra, chỉ có những nước có tên, có núi sông, có thần linh dị quái, mới là Cửu Đỉnh Đồ, mà những thứ khác tỷ như 《 Đại Hoang Kinh 》vân vân đều là người đời sau tự thêm vào.”

“Cho nên cũng càng thêm chứng thật, rằng 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》 chính là một bức tranh hoàn toàn khác với những bức tranh chúng ta đã từng vào, không gian của nó rộng lớn không khác gì một thế giới, là một bức tranh siêu cấp. Nó có thể “trông vạn quốc”, thế giới của nó có cỏ cây sông núi, cầm thú tinh quái hoàn toàn khác với thế giới chúng ta.”

“Mà quan trọng nhất, cũng là điều nằm ngoài dự liệu của chúng ta nhất, chính là bức tranh 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》kia nó không được vẽ trên giấy hay trên lụa, mà là được “vẽ” trên Cửu Đỉnh!”

“Nếu như 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》trên Cửu Đỉnh thật sự là điểm bắt đầu của toàn bộ sự kiện vào tranh này, như vậy nhóm người vào tranh đầu tiên, bọn họ tiến vào hẳn chính là 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》 nằm trên Cửu Đỉnh. Còn về việc bọn họ vào như thế nào, hẳn có liên quan đến việc 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》 là một vu đồ.”

“Cửu Đỉnh được chế tạo từ thanh đồng, thanh đồng vốn là “Thần khí”, người xưa cho rằng nó có thể nối kết với thần linh, vào thời Hạ Thương, các lễ khí thanh đồng chính là được dùng để kính thần quỷ, dùng trong tế tự cùng với thực hiện vu thuật.”

“Những lễ khí được dùng thanh đồng chế tạo bao gồm thực khí, tửu khí, thủy khí, nhạc khí, binh khí, vân vân, những lúc sử dụng, mấy thứ này đều sẽ được xếp hàng theo trình tự hết sức nghiêm cẩn, mà những trình tự sắp xếp ấy, chính là quy củ khi thực hiện vu thuật phải tuân theo.”

“Thế nên, có lẽ chúng ta có thể phỏng đoán như thế này, chín cái đỉnh thanh đồng kia trong lúc đang tiến hành vu thuật thì vô tình kích hoạt thần lực, cho nên mới biến 《 Sơn Hải Kinh Đồ 》 vốn dĩ đúc trên nó, mở rộng ra trở thành một cái thế giới thật tồn tại trong tranh?”

Lời phân tích của Thiệu Lăng làm mọi người không ngừng hít ngược liên tục, Kha Tầm cảm giác mình hít tới nỗi sắp sửa trúng độc oxy rồi, khụ khụ mấy tiếng mới nói “Tôi cảm thấy phân tích của Thiệu tổng rất có lý, để tôi rà lại một phen ha: Vũ lấy hình tượng của vạn vật Cửu Châu khắc vào Cửu Đỉnh làm bằng thanh đồng, bởi vì thanh đồng là thần khí, có thể thông với thần quỷ, rồi trong lúc tế tự hoặc là thi hành vu thuật, Cửu Đỉnh kia vô tình bị kích hoạt thần lực, liền hóa hình Sơn Hải Đồ vốn vẽ vạn vật Cửu Châu trên chín cái đỉnh kia… Ơ mà không đúng nha, trước đó đã có vạn vật Cửu Châu, sau đó mới bị Vũ lấy hình tượng khắc vào đỉnh, nếu như đỉnh có bị kích hoạt thần lực, cũng không có khả năng hóa ra một cái thế giới Cửu Châu khác nha, bởi vì —— Vũ với đỉnh vốn dĩ đang ở trong thế giới Sơn Hải Cửu Châu còn gì!”

Thiệu Lăng nghe vậy cũng là sửng sốt, sau đó cảm thấy cái cậu Kha Tầm này… quả thật càng lúc càng giống một gã quái tài logic!

Vấn đề này làm cho mọi người nhất thời rơi vào suy ngẫm, thời gian dần dần trôi qua, Kha Tầm thấy La Bộ bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn, liền đề nghị đám người sang ngày mai rồi tiếp tục, trước hết đưa nhóm mấy cô gái trở về khách sạn.

Để La Bộ ở nhà ngủ trước, một đám người kéo ra ngoài cùng nhau đi hộ tống.

***


Mặt đất bên ngoài đã đọng một lớp tuyết dày thật dày, mà trời vẫn cứ lả tả tuyết rơi, ánh sáng nhàn nhạt vàng ấm của mấy ngọn đèn đường trong khu dân cư chiếu rọi trên mặt tuyết, cảm giác như có ai đó đang trải giấy tuyên thành dưới mặt đất.

“Tui có cái thắc mắc này,” Vệ Đông mồm phun khí trắng xóa “Cái đỉnh có thể vẽ lên vạn vật Cửu Châu kia phải lớn tới cỡ nào á? Nói thiệt chứ, tui vẫn luôn cho rằng trong 《 Sơn Hải Kinh 》đều là mấy cái thần thoại truyền thuyết này kia, mà Cửu Đỉnh gì gì đó cũng là từ thần thoại chế ra mà thôi, bởi vì đều là thần thoại nên nói nó được vẽ lên vạn vật Cửu Châu cũng không có gì lạ, cơ mà hiện tại… giống như thần thoại được chứng minh là sự thật, vậy phải suy xét tới mấy vấn đề thực tế đúng không, cái đỉnh kia muốn vẽ được hết chắc phải bự cỡ cái tòa nhà mới đủ quá?”

“Cửu Đỉnh mà Vũ đã đúc nên nặng cỡ nào, việc này không ai có thể biết rõ,” Thiệu Lăng nói “Nhưng, bởi vì Cửu Đỉnh tượng trưng cho quyền lực tối cao nhất thiên hạ, cho nên có rất nhiều đời quân chủ về sau đều từng có ý muốn đúc lại một bộ, để phô bày quyền uy của chính mình.”

“Trong 《 Tư Trì Thông Giám 》có ghi lại, Vũ Tắc Thiên cũng từng đúc Cửu Đỉnh, cái đỉnh lớn nhất cao đến một trượng tám xích, còn lại đều cao một trượng bốn xích. Chín cái đỉnh dùng tổng cộng hơn năm mươi sáu vạn lẻ bảy trăm cân đồng.”(*)

“Còn đỉnh do Vũ chế, tôi nghĩ sẽ càng hùng vĩ càng nặng hơn so với đỉnh mà Vũ Tắc Thiên đã đúc, nên biết một điều, ở thời đại Hạ Thương, đỉnh là tượng trưng cho quyền lợi, địa vị cùng tài phú, số lượng đỉnh nhiều hay ít cũng phản ảnh địa vị cao hay thấp, mà sức đỉnh nặng hay nhẹ, lại tượng trưng cho quyền lực lớn hay nhỏ. Khi hưởng thụ tế lễ, chỉ có thiên tử đứng đầu thiên hạ mới có quyền hưởng Cửu Đỉnh, mà Đại Vũ khi ấy thống nhất Cửu Châu, quyền lực to ngang cả trời, thế nên chín cái đỉnh biểu trưng cho quyền lực ấy chắc chắn sẽ không nhỏ đâu.”

“Trong 《 Chiến Quốc Sách 》có từng nhắc đến chín cái đỉnh kia, nói rằng mỗi một đỉnh cần đến chín vạn người mới kéo đi nổi, chín cái đỉnh cần tổng cộng tám mươi mốt vạn người kéo đi —— Tất nhiên, đây chỉ là một kiểu nói khoa trương, nhưng cũng đủ chứng tỏ sức nặng của nó lớn đến cỡ nào rồi.”

“Thế Cửu Đỉnh do Vũ đúc kia hiện tại đâu rồi?” Kha Tầm lên tiếng hỏi “Nếu chúng ta không thể nghĩ rõ ràng được về nguồn gốc của sự kiện vào tranh kia, thôi thì tự mình đích thân đi đến chỗ Cửu Đỉnh kia điều tra thử xem sao.

Thiệu Lăng nở nụ cười đắng nghẹn “Nếu như có thể đi tôi đã sớm kêu gọi mọi người đi rồi. Cửu Đỉnh do Vũ đúc, đã biến mất vào thời đại Chiến Quốc.”

_________________________

Chú thích

(*) Trung Quốc Kết: Nút dây Trung Quốc hay thắt dây Trung Quốc (tiếng Anh: Chinese knotting; tiếng Trung: 中國結; bính âm: Zhōngguó jié) là một loại hình nghệ thuật thủ công truyền thống của Trung Quốc. Nó xuất hiện từ thời Đường và thời Tống, sau này được phổ biến rộng rãi ở thời nhà Minh. Trong những nền văn hóa khác, nó được gọi là nghệ thuật nút dây trang trí (wiki)

(*) Mặc thằng: thời cổ đại những người xây nhà muốn kiểm tra xem nhà xây có thẳng không thường dùng mặc thằng để đo đạc, một đầu cột với vật thể nặng, sau đó đồ mực đen lên dây thằng, xách dây lên, vì lực hấp dẫn của trái đất khiến cho đầu nặng chúc xuống, đặt ở song song bên tường, nếu tường và dây song song thì tức là tường thẳng, ngược lại là nghiêng

(*) Nguyên văn là “chích duyến thân tại thử sơn trung“, nằm trong câu Bất thức Lư Sơn chân diện mục, chích duyến thân tại thử sơn trung, ý là không thể nhìn thấy diện mạo của Lư Sơn được, chỉ bởi vì thân đang đứng ở giữa núi, đại để kiểu vì bản thân nằm ở giữa mọi chuyện nên nhìn không rõ.

(*) Một trượng tám xích: 1 trượng = 3,33m, 1 xích = 0,33m, 1 trượng 8 xích tương đương gần 6m; 1 trượng 4 xích cao tầm 4,65m

(*) Cái đống số đó tính ra là tầm 280.000 kg (đồng)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận