Họa Phố

Thuật chúc trớ ngẫu tượng? (*)

Mọi người thi nhau lắc đầu.

Vệ Đông phỏng đoán “…Có liên quan đến ai-đồ hay ngôi sao hay tiểu thịt tươi hả?”

Nhạc Sầm nhẹ giọng giải thích “Ở đây, ‘ngẫu’ là để chỉ những hình tượng có hình thể chân thật, ví dụ như tượng điêu khắc hoặc tượng gỗ, là vật biểu tượng mà con người tin rằng có ẩn chứa sức mạnh thần bí nào đó, hoặc là muốn trao sức mạnh thần bí ấy cho vật biểu tượng kia. Mà ‘tượng’ thì lại dễ hiểu hơn, ý chính là tượng vẽ, hoặc là tượng hình.”

“Thuật chúc trớ ngẫu tượng, chính là tiến hành việc nguyền rủa (trớ chú) hoặc là tấn công lên các vật biểu tượng như tượng đắp, tượng điêu, tượng vẽ hoặc là các loại ngẫu tượng khác, nhằm mục đích tấn công gây hại cho nhân vật hoặc là quỷ thần mà ngẫu tượng kia đại biểu. Đây là một kiểu phỏng theo vu thuật điển hình từng được lưu hành phổ biến trong các dân tộc trên thế giới.”

“Nếu như vậy, phải chăng chúng ta có thể đoán như thế này, rằng Cửu Đỉnh thật ra là một loại vu khí mà Đại Vu đã sử dụng, để thực hiện thuật chú trớ ngẫu tượng đối với chúng sinh của thế giới bên kia?”

“Rất có lý nha!” Vệ Đông giật mình hiểu được.

Nhưng lại nhìn sang Kha Tầm ở bên cạnh, thấy đối phương cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.

“Kha Nhi, mày sao vậy?” Vệ Đông trong lòng giật mình.

Kha Tầm nhìn những đồng bạn ở trước mặt, giọng điệu cũng là cực kỳ nặng nề nghiêm túc “Chị Sầm nói, thuật chúc trớ ngẫu tượng là nguyền rủa hoặc là tấn công các loại tượng đắp, tượng điêu, tượng vẽ hoặc là các loại ngẫu tượng khác —— những họa tiết trên Cửu Đỉnh vừa xem như điêu khắc lại có thể coi như tranh vẽ, cũng chính là đối tượng bị nguyền rủa cùng công kích. Việc này cũng giống như, chúng ta dùng kim đâm vào tiểu nhân (*), cảm thấy đau sẽ là kẻ mà tiểu nhân kia đại biểu—— nhưng đừng quên, kim cũng đang cắm ở trên người tiểu nhân đó!”

Chu Hạo Văn ánh mắt rung lên, giọng nói lại có phần mãnh liệt “Nói cách khác, đám người có tướng cốt họa tiết Cửu Đỉnh chúng ta —— chính là ‘tiểu nhân’ kia, ‘cây kim’ kia đang tấn công, là đang gây tác dụng trực tiếp trên người chúng ta!”

Mọi người nghe vậy, đều là biến sắc.

“Việc này là thế nào——” Vệ Đông kinh hoảng nôn nóng “Ý là sức mạnh tấn công kia sẽ trực tiếp đánh lên người chúng ta, sau đó thông qua chúng ta, làm cho mấy thứ ở thế giới bên kia yên lặng?”

“Nếu phỏng đoán dựa theo ý tưởng này thì… những chuyện trước mắt, tựa hồ đúng là như vậy.” Hoa Tế Thu trầm giọng nói.

“Thảo nào sau khi chúng ta dọn sạch thu thập toàn bộ vu phù trên vách nham thạch, Ngô Du lại có thể dễ dàng nhìn thấy hoa văn trên tướng cốt của chúng ta như vậy.” Kha Tầm đảo mắt nhìn ra phía lều trại “Coi bộ là vì sức mạnh vu phù của thế giới bên kia đã kêu gọi sức mạnh phong ấn trên tướng cốt của chúng ta. Bởi vì tướng cốt của chúng ta cảm giác ra được sức mạnh của thế giới khác đang muốn xâm lấn, nên nó mới vội vàng hiện ra, hòng đối kháng với sức mạnh ấy.”

“Vậy… chúng ta phải làm sao bây giờ đây?” Vệ Đông chà chà mặt “Chẳng lẽ cứ đứng yên để kim đâm vào người sao?”

Mọi người nhất thời trầm mặc, mãi cho đến lúc ăn cơm, mới tạm thời dừng thảo luận.

Lúc ăn cơm, không khí vô cùng áp lực.


Sau khi ăn cơm xong, mọi người nghỉ ngơi một lát, sau đó không mở ra máy chiếu nữa, mà là ngồi tụ lại cùng nhau bàn bạc kế sách ứng phó.

“Chúng ta hiện tại nên làm sao đây?” Lý Tiểu Xuân quét mắt nhìn mặt của mọi người một lượt “Mọi người thấy, tối nay chúng ta nghĩ cách phá hủy cái đài nham thạch kia có được không? Ví dụ như kiếm thuốc nổ để làm nó nổ tung?”

Ánh mắt của hắn dừng trên người Kha Tầm, giống như cảm thấy trong đám người chỉ có mỗi người này là thật dám làm như vậy.

“Dịch Nhiên, trong cốp xe sau của anh có thuốc nổ không?” Người nào đó lại thật sự đi hỏi.

“…Không có cái thứ đó.”

Kha Tầm xòe tay nhún vai với Lý Tiểu Xuân.

“Vậy, nếu chúng ta phá hoại mấy cái vu phù ở trên vách nham thạch thì sao?” Ngô Du như được lời của Lý Tiểu Xuân dẫn dắt, lên tiếng hỏi mọi người “Nếu thế giới bên kia là thông qua sức mạnh của vu chú để mở ra lối vào thế giới nhân gian, vậy chúng ta phá hủy vu phù của chúng nó, vậy thì vu chú của chúng nó sẽ không còn tác dụng nữa đúng không?”

“Nhưng chúng ta không thể xác định, làm như vậy liệu bản thân có bị phản phệ hay không.” Cố Thanh Thanh do dự nói “Bản thân vu phù nó đã ẩn chứa sức mạnh rất lớn rồi, nếu như bị ngoại lực phá hỏng, rất có thể sẽ khiến nó phản đòn hoặc là kích hoạt sức mạnh tự bảo vệ.”

“Cho dù chúng ta không phá hỏng nó, kết cục của chúng ta cũng chỉ có một chữ chết,” Lý Tiểu Xuân chỉ tay ra ngoài lều, tuy rằng bên ngoài lúc này gió êm sóng lặng “Đừng quên mấy cái cột lốc xuất hiện vào buổi tối, chúng nó càng lúc càng lớn hơn càng mạnh hơn, số lượng cũng càng ngày càng nhiều, chờ đến khi chúng nó hợp thành làm một, chúng ta sẽ không có chỗ để trốn nữa, vẫn là sẽ chết. Trước sau gì cũng phải chết, không bằng thử nghĩ cách phản kích xem sao.”

Hoa Tế Thu gật đầu “Tiểu Xuân nói rất đúng. Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết, chúng ta nên thử cách phá hủy những vu phù kia một lần xem sao.”

Mọi người không ai phản đối, Thiệu Lăng liền nói “Chúng ta thử ngay đêm nay đi, nhưng trước đó, nhất định phải chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn, phải phỏng đoán trước toàn bộ những tình huống có thể xảy ra.”

“Tôi có một ý tưởng,” Kha Tầm nói “Mọi người còn nhớ chứ —— Tranh Mưu không nhận ra được di động.”

“Dùng di động gây nổ phá hủy vu phù?” Chu Hạo Văn lập tức hiểu được ý của Kha Tầm

“Tôi có mang theo—— nguyên một thùng di động.” Kha Tầm cong cong khóe môi lộ nụ cười xấu xa.

“Kha Nhi mày đúng là toẹt vời!” Vệ Đông cùng vài người tỏ ra phấn chấn “Biết đâu chừng cũng giống như mấy lần trước đây, bởi vì nó không biết di động là cái gì, cho nên chúng ta sẽ không bị nó phản phệ!”

“Không sai, nói không chừng biện pháp này thật sự có thể thành công!” Tần Tứ cũng nói.

Một chút hi vọng, giống như ánh sao mai nhỏ bé dâng lên trong cõi lòng tăm tối của mọi người, cảm xúc đê mê bỗng chốc hóa hư không, tất cả mọi người tích cực bắt tay vào chuẩn bị cho hành động đêm nay, Kha Tầm hướng dẫn mọi người cách bố trí di động để kích nổ, đến khi bầu trời sắc đêm tràn ngập, mọi thứ đã chuẩn bị đâu ra đấy.


***

Bão lốc xoáy đêm nay quả nhiên càng thêm đáng sợ hơn so với mấy đêm trước, vô số những cột lốc xoáy lúc nhúc chen chúc nhau, tràn ngập từ trước mặt cho đến tít tắp xa xa, làm người ta nhìn mà rợn cả da đầu, trong lòng cũng toát lạnh.

Mọi người đều ở trong lều chờ đợi bão gió dừng lại, Kha Tầm lần này vẫn ngồi ở chỗ gần cửa lều, theo khe hở nhìn ra bên ngoài.

“Hiện tại mấy cột lốc xoáy này vẫn đang tồn tại trong không gian của thế giới bên kia nhỉ?” Kha Tầm nói với Mục Dịch Nhiên đang ngồi ở bên cạnh “Khi chúng nó toàn bộ hợp lại cùng nhau, sẽ có được sức mạnh phá tan vách ngăn không gian, chạy đến nhân gian chúng ta phải không?”

“Tôi đoán là như vậy.” Mục Dịch Nhiên cũng thấp thoáng đầu men theo khe hở nhìn ra bên ngoài, trán khẽ chạm vào trán Kha Tầm.

Kha Tầm dùng mặt mình dụi dụi bạn trai, miệng vẫn nói tiếp “Không biết có phải là do ảo giác của em không, mới nãy em nhìn chằm chằm một cái lốc xoáy cách chúng ta khá gần, nhìn một lát bỗng có cảm giác như trong gió có cái gì đó.”

Mục Dịch Nhiên nghe thế, liền chăm chú ánh mắt nhìn ra bên ngoài hồi lâu, nói “Ống nhòm hồng ngoại tôi để trên xe, cùng đi lấy?”

“Ừm.”

Hai người quay sang bảo với đồng bạn một tiếng, sau đó đội bão cát chui ra khỏi lều, cúi người đi vào xe nằm ở bên cạnh, vừa mới đóng cửa xe, Kha Tầm đã bị bạn trai ôm vào lòng.

Chẳng trách lại đề nghị cùng đi… Kha Tầm nghĩ, vươn tay ôm cổ đối phương.

Năm phút sau, hai người dựa sát bên nhau, thay phiên cầm ống nhòm nhìn ra mấy cột lốc xoáy ở bên ngoài, xem hình dạng của chúng nó.

“Có phát hiện được gì không?” Thấy Kha Tầm nhìn thật lâu, Mục Dịch Nhiên bèn hỏi.

“Rất khó nói…” Ngón tay của Kha Tầm gõ nhẹ lên kính ống nhòm “Nếu chăm chú nhìn thật kỹ, chỉ thấy trừ cát bụi cùng cỏ khô mịt mù ra chẳng có cái gì khác cả, nhưng ở những chỗ bên ngoài phạm vi tầm mắt của em đang tập trung, chính là mấy nơi hơi nhòe nhòe đi ấy, cứ cảm thấy như có vài thứ quái lạ nào đó thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, nhưng nếu em chuyển mắt nhìn sang thì lại không thấy nữa.”

“Nếu nhìn không thấy, vậy tạm thời mặc kệ nó đi,” Mục Dịch Nhiên nhận lấy ống nhòm nhìn một chút “Tôi nghĩ, chân tướng của việc này, chúng ta sớm hay muộn, hay đúng hơn là, sắp sửa nhìn đến rồi.”

Kha Tầm xoay mặt nhìn đối phương, đợi hắn bỏ ống nhòm xuống mới xáp lại gần, gác cằm của mình lên vai hắn, hai mắt nhắm lại, nhẹ giọng kề sát tai của đối phương nói “Dịch Nhiên, lần này dự cảm của em thật sự rất không tốt, mà trực giác của em vẫn luôn chuẩn..”

Mục Dịch Nhiên im lặng một lát, cũng nhẹ giọng nói “Với tôi mà nói, trăm điều không hay chẳng bằng một thứ tốt, mà một thứ tốt ấy, chính là có thể ở bên cạnh người mà mình trân trọng, có chết cũng chẳng lìa.”


Kha Tầm nheo mắt cười rộ lên “Nói rất đúng, cùng sống cùng chết, chẳng mong gì hơn. Dịch Nhiên, mấy hôm nay chỉ cần những lúc rảnh rỗi, đầu óc em nó sẽ mất đi khống chế, cứ hiện ra những hình ảnh của hai chúng ta từ lần đầu gặp gỡ đến bây giờ suốt thôi, em cảm giác giống như một giấc mộng thật dài vậy, mà giấc mộng ấy giống sắp đến lúc phải tỉnh rồi… Em rất sợ, sợ sẽ giống những lúc nằm mơ, giật mình tỉnh lại mở mắt ra liền quên đi hết thảy mọi thứ trong mơ, em sợ chúng ta sẽ quên mất nhau…”

Mục Dịch Nhiên vươn tay xoa nhẹ lên gáy tóc của cậu, ôn hòa nói “Kha Tầm, em có biết không, loại người như tôi thật sự chưa bao giờ dễ dàng trao đi tin tưởng cho người khác, tôi chưa bao giờ ký thác hi vọng của mình lên kẻ khác. Đời người đi qua ngần ấy năm giúp tôi học được một việc, ấy là tin kẻ nào cũng chẳng bằng tin chính mình, dựa ai cũng đừng dựa kẻ khác. Nhưng mà, tôi lại vô cùng tin tưởng em, tôi chưa bao giờ nghi ngờ liệu em có thể làm tốt như những gì tôi đã mong chờ hay không, tôi hoàn toàn tin tưởng ở em, hoàn toàn tuyệt đối, em nhất định sẽ nhớ đến tôi, em chính là người có năng lực như vậy, dù cho toàn thế giới đều quên tôi, chỉ có em là nhất định sẽ nhớ lại.”

Kha Tầm vùi mặt mình vào hõm vai của đối phương, hai tay xiết chặt ôm lấy hắn.

Gió bão gào thét dần dần lắng lại, hai người rời khỏi xe, những người khác cũng chui ra khỏi lều trại, dựa theo phân công ban ngày, mọi người không hề dây dưa lề mề, lập tức bố trí ở bốn phía vách nham các lưỡi di động, để cho thân máy dính sát vào những vu phù trên vách nham, sau khi bố trí xong xuôi, mọi người cùng nhau lùi về khoảng cách an toàn, ấn mở cơ quan, theo thứ tự kích nổ di động.

Tiếng nổ bùm bùm vang lên nối tiếp nhau không ngừng vang lên trong thung lũng, mọi người cảnh giác chú ý động tĩnh khắp xung quanh, mãi cho đến khi toàn bộ di động đều nổ hết, cũng không thấy có cái gì bất thường xảy ra.

Đám người bước tới phía trước kiểm tra vách nham thạch, thấy được những chỗ di động nổ có nơi biến thành màu đen, có làm bong trong đá cát vụn vặn, ấy mà đám vu phù kia lại không bị hư hao chút nào.

“Không phá hỏng nó được sao?” Mọi người quay mặt nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm sao.

“Nếu đã thế thì dùng tay!” Lý Tiểu Xuân hung tợn nói, dưới ánh đèn pin chiếu sáng, vẻ mặt dứt khoát bất chấp mọi giá của hắn giống như thoáng hiện một lớp màu xanh đen.

“Tiểu Xuân!” Hoa Tế Thu kinh hãi gọi hắn một tiếng.

“A——” Cố Thanh Thanh hét lên một tiếng, lập tức dùng tay che miệng mình lại, mà đôi mắt để lộ ra bên ngoài tràn đầy sợ hãi nhìn về phía Ngô Du đứng bên cạnh.

“Sao, sao vậy?” Ngô Du cũng hoảng sợ “Thanh Thanh em thấy cái gì đó, đừng làm chị sợ chứ!”

“Sắc mặt của mọi người không bình thường!” Tần Tứ vội vàng đảo mắt qua lại nhìn gương mặt của đám người “Toàn bộ mọi người đều như vậy!”

Kha Tầm vội đưa bưng mặt của Mục Dịch Nhiên, kề sát mắt vào nhìn thật kỹ, sau đó cau mày thật chặt “Giống như có một vài hoa văn muốn từ dưới da thẩm thấu ra ngoài… là tướng cốt sao?”

“Không sai, chính là tướng cốt.” Mục Dịch Nhiên cũng nhìn mặt Kha Tầm “Hiện tại không chỉ Ngô Du có thể nhìn đến, chúng ta cũng mơ hồ nhìn thấy được, tướng cốt đang hóa thành thực chất, cũng dần dần từ xương cốt thẩm thấu ra ngoài làn da.”

“Chẳng lẽ đây là… phản phệ?” Thiệu Lăng nhìn mu bàn tay hiện ra màu xanh đen của mình “Là do chúng ta có ý muốn phá hỏng vu phù sao?”

“Tôi nghĩ không phải,” Mục Dịch Nhiên nói “Tướng cốt của chúng ta vẫn luôn trong quá trình hóa thành thực chất, bằng chứng là ban đầu Ngô Du phải dựa vào phương pháp mới nhìn được tướng cốt của chúng ta, về sau biến thành không cần dùng, trực tiếp có thể nhìn thấy, đến hiện tại, tướng cốt lại hóa thực chất thêm một bước nữa, đến mức ngay cả chúng ta cũng có thể nhìn đến. Việc này không liên quan gì đến chúng ta có phá hỏng vu phù hay không, mà là liên quan đến thời gian, theo thời gian trôi đi, hoa văn tướng cốt của chúng ta sẽ càng ngày càng hiện rõ trên da, cho đến khi nó triệt để hiện ra toàn bộ!

“—— sao mà ghê tởm quá vậy nè——” La Bộ ra sức chà chà mặt mình “Tới chừng đó trên da thịt chúng ta đều là mấy cái hoa văn đen thùi lùi này sao? Má, gớm chết!”

“Đây không phải một hiện tượng tốt,” Chu Hạo Văn nghiêm túc nói “Tôi nghĩ, hoa văn tướng cốt của chúng ta rất có thể giống như đám lốc xoáy kia, càng ngày càng trở nên rõ ràng, khi toàn bộ hoa văn đều hiện ra hoàn toàn trên da của chúng ta, có lẽ thời điểm tử vong của chúng ta cũng đến.”

“Phải làm sao đây —— chúng ta không thể cứ vậy bó tay chờ chết như vậy được!” Vệ Đông nôn nóng.

“Trước sau gì cũng một chữ chết, liều mạng với nó!” Lý Tiểu Xuân xuất thân là một người phiêu bạc đi làm công khắp nơi, vì kiếm sống, vì tự bảo vệ mình, vì không để kẻ khác ức hiếp, thế nên cũng nung đúc cho mình cái bản chất tàn nhẫn. Mà hắn lúc này đã là đường cùng, thế nên cái tàn nhẫn hung hăng ấy cũng bị kích thích, người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cầm lấy cái xẻng gấp trong tay hùng hổ lao về phía vách nham thạch, bắt đầu đập phá mấy cái vu phù.


Chỉ nghe một tiếng “Keng” vang lên, cái xẻng kèm theo một ít đá vụn bị dội ngược bắn ra ngoài, nhưng Lý Tiểu Xuân cũng không chịu dừng tay, lại đập phá liên tục thêm bảy tám cái nữa, đến khi bị Thiệu Lăng cùng Hoa Tế Thu hợp lục túm lại hai bên cánh tay kéo ra.

“Đủ rồi.” Thiệu Lăng không chỉ trích đối phương quá kích động, việc đã làm rồi, có nói gì nữa cũng chỉ vô dụng, hắn bước lại gần quan sát những chỗ bị Lý Tiểu Xuân đập phá, thấy nơi ấy bong tróc ra chỉ là mấy lớp vỏ đá giòn bên ngoài mà trước đó trong quá trình cạo rửa đã bỏ sót, chứ còn phần đá khắc vu phù thì vẫn trơ trơ không chút sứt mẻ nào.

“Vô dụng.” Thiệu Lăng quay đầu lại nhìn mọi người “Tôi nghĩ, dù chúng ta có mang theo thuốc nổ, sợ là cũng không thể phá hủy dù là một góc nhỏ tế đàn này.”

“Vậy là chỉ có thể ngồi trơ mắt ra nhìn tướng cốt thấu ra bên ngoài da, sau đó chờ chết sao?!” Lý Tiểu Xuân hồng hộc thở gấp, hai mắt đỏ bừng.

Hành động phá hủy vu phù đêm nay thất bại, làm cho vận mệnh của bọn họ giống như ngay lập tức bị đẩy tới cạnh bờ vực sâu vạn trượng.

Một chút hi vọng nhỏ bé cùng bình tĩnh như tự lừa mình dối người trước đó, đều bị sự thật tàn khốc nghiền nát ra thành tro bụi.

“Hay là, thử dùng súng bắn xem?” Phương Phỉ nói.

Bọn họ bây giờ cái gì cũng dám thử, cùng nhau lui ra ngoài khoảng cách an toàn, liền cầm súng hướng về đài nham thạch nổ mấy chục phát.

Vẫn là không thể phá hủy nó dù chỉ là một chút xíu…

“Vậy thử cái này xem?” Nhạc Sầm lần trên cổ áo tháo ra cái cài áo của mình “Mặt trên nạm kim cương, độ cứng của nó chắc là có thể vạch ra dấu vết.”

Kha Tầm cầm lấy, chạy đến bên cạnh vách nham thạch dùng sức cạo thật mạnh, nhưng không hề gây ra bất cứ dấu vết nào, mà ngược lại khiến kim cương có chút mài mòn.

“Xem ra không có cách nào phá hủy được đám vu phù kia.” Thiệu Lăng thở dài một hơi, xoay đầu nhìn mọi người “Toàn bộ manh mối, đến tận nơi đây đều đã chấm dứt, chúng ta tiếp tục ở lại nơi này sẽ không thể tìm ra được manh mối gì mới nữa, cũng không còn việc gì khác có thể làm, thế cho nên, hiện tại chờ đợi chúng ta chỉ có một lựa chọn duy nhất mà thôi: Leo lên đài nham thạch.”

* * * * * *

[ Chuyện bên lề ]

Kha Tầm: Lần đầu tiên nghe đại lão nói lời iu thưn, vui sướng đến hông khép chưn được luôn ~

Đại lão (lén lút tắt đi trang web “Một trăm lời ngon ngọt giúp người lừa fuck thành công” trên di động)

_________________________

Chú thích

(*) Ngẫu tượng (偶像): Bên mình dịch là thần tượng á, đa số thần tượng là ý chỉ các pho tượng thờ thần, mọi người nhìn chữ thần tượng cứ nghĩ là “tượng của vị thần” đúng hem, cơ mà thực ra hông phải. Chữ ngẫu ở đây mang nghĩa là một vật thể có thật thể (tượng gỗ, tượng điêu hay cái gì có thực chất), còn chữ tượng ở đây mang nghĩa là hình/ảnh/giống, là phỏng theo. Ý nghĩa của chữ này là một thứ phỏng theo hoặc tượng trưng cho đối tượng nào đó (thường sẽ là thần linh hay ma quỷ chứ không phải thần thôi), với cả tớ sợ dịch thần tượng cái mọi người lại lạc đài…

(*) Tiểu nhân ở đây là chỉ cái vụ đánh tiểu nhân á =w= google nếu muốn tìm hỉu ha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận