“Mấy thứ vật chứa này đều là được phong kín,” Mục Dịch Nhiên mắt nhìn mấy thứ Kha Tầm đang bê trên tay nói “Chứng tỏ bên trong đều đang bảo tồn một thứ gì đó, hơn nữa có vẻ như mỗi thứ này đều được chế tạo ở các thời đại khác nhau, như vậy chúng ta có thể phỏng đoán, chúng nó được những người ở các thời đại khác nhau, cùng chôn vào chung một chỗ này.”
Kha Tầm trong lòng khẽ giật mình, thốt lên một câu “Ý của anh là —— mấy thứ này rất có thể chính là ——”
“Là do những nhóm vào tranh các đời trước chúng ta đã lưu lại nơi đây,” Mục Dịch Nhiên tiếp lời Kha Tầm “Nếu chúng ta mở những vật chứa đựng này ra, tôi đoán bên trong tám chín phần mười là các loại ghi chép bằng chữ viết, mà những ghi chép ấy rất có thể, cũng giống như các ghi chép của chúng ta lúc nãy, là những manh mối của sự kiện này.”
Mọi người nghe xong lời ấy đều lặng người thật lâu, từ trong đáy lòng bỗng chốc có một cảm giác kỳ diệu thoáng dâng tràn.
Những nhóm người vào tranh các đời trước đó, bọn họ xuất thân từ những thời đại khác nhau, có lẽ là mấy trăm năm trước, hoặc là mấy ngàn năm trước. Giữa bọn họ cách nhau một đoạn thời gian dài đến dằng dặc, ngăn giữa những bờ lịch sử khi trầm khi bổng, cách giữa những thời không huyền diệu mà kì bí, ấy vậy mà lại lẫn nhau sinh ra ăn ký đến lạ kỳ… Bọn họ ở những thời đại khác nhau, ở cùng một địa điểm giống nhau, dùng những cách thức khác nhau, viết ra rồi lưu lại những dòng chữ có lẽ tương tự nhau. Sau đó đem chúng nó chôn vùi vào đất, như muốn lưu lại cho những kẻ có vận mệnh bất hạnh như mình sự giúp đỡ lớn lao nhất có thể, cùng với niềm mong mỏi từ tận đáy lòng hi vọng người sau có thể thay thế mình, thành công mà phá giải toàn bộ sự kiện đáng sợ tuần hoàn suốt ngàn năm này, cũng thành công mà… sống sót.
Nhìn những di vật trước mắt được bảo tồn trong các vật chứa đến từ những thời đại khác nhau, một cảm giác thương đau bi tráng, rồi lại ngập tràn cảm kích như nhồi đầy cõi lòng của mọi người, bọn họ im lặng thật lâu không ai lên tiếng.
Cuối cùng, bọn họ cùng nhau cẩn thận mở ra toàn bộ các vật đựng, quả nhiên dù là bình sứ, hộp gỗ, vại đất, chai kim loại hay cả hộp đá, bên trong chứa đựng đều là chữ viết được lưu lại thông qua các chất môi giới khác nhau, nét chữ cùng thể chữ đều không giống nhau, có cái được viết trên giấy, có lại viết trên tơ lụa, hoặc khắc vào thẻ tre, hoặc khắc vào những thẻ kim loại dát mỏng hoặc là phiến đá.
Mà, khiến bọn họ càng thấy buồn bã hơn, chính là ở những phần ghi chép ấy, đều được cẩn trọng đánh dấu lại năm của thời đại ấy, cũng chứng tỏ những phần ghi chép này xuất phát từ các thời đại khác nhau, trong đó sớm nhất là vào thời kỳ đầu nhà Tần, mà thời đại giữa các các phần ghi chép, cách nhau thời gian có dài cũng có ngắn, dài nhất đến bốn năm trăm năm, mà ngắn thì cũng một hai trăm năm.
“Nếu sự kiện vào tranh này mỗi một lần xảy ra đều cách nhau khoảng một trăm năm,” Chu Hạo Văn nói “Như vậy khoảng cách thời gian của các phần ghi chép này cũng nói lên một điều, ở giữa đã từng có vài nhóm người không thể thành công đi đến bước này, bọn họ toàn bộ đều đã chết hết trước khi đến được nơi đây.”
Mọi người nghe thế, lại là một hồi trầm mặc dài lâu.
“Vậy còn những nhóm tiền bối đã lưu lại mấy ghi chép này, bọn họ cuối cùng có thành công hay không?” Vệ Đông thì thào hỏi.
“Bọn họ chắc chắn đã thất bại,” Lý Tiểu Xuân rầu rĩ đáp “Nếu như thành công, chuyện này đã không bị tái diễn, những nhóm người vào tranh trước chúng ta toàn bộ đều đã thất bại, hiện tại tới phiên chúng ta, tôi không nghĩ là chúng ta có bản lãnh hơn bọn họ…”
“Đừng nói mấy lời tự nhụt chí như vậy,” Thiệu Lăng nói “Chúng ta trước xem mấy ghi chép kia đi, xem nội dung viết cái gì, biết đâu chúng ta có thể đạt được manh mối mới từ các bậc tiền bối.”
“Đám chúng ta có ai biết đọc mấy cái chữ thời nhà Tần này đâu chứ…” La Bộ chỉ vào cuộn thẻ tre, bỗng chớt nhớ tới bức tranh《Hải thượng nhiên tê đồ》lần đó.
“Không cần lo,” Mục Dịch Nhiên lấy điện thoại di động ra “Từ sau lần rời khỏi bức tranh kia, tôi đã tải kho chữ cổ vào di động của mình sẵn, để phòng có dịp cần dùng đến.”
La Bộ quả thật là nghẹn họng trân trân nhìn đối phương, thật lâu mới ói ra được một câu “Coi bộ tui hiểu được vì sao anh rể có thể trở thành người thành đạt rồi.”
“Am hiểu tổng kết kinh nghiệm cùng những sai sót, tích cực nghĩ biện pháp bổ cứu cùng phòng ngừa, cẩn thận mà chu đáo chuẩn bị đầy đủ,” Nhạc Sầm khẽ cười nói “Tôi cảm thấy thật may mắn khi có được một đồng bạn như vậy, nếu đã đến như thế mà chúng ta vẫn không thể thành công, tôi cũng chẳng còn gì tiếc nuối nữa.”
Mục Dịch Nhiên nhìn đối phương khẽ gật đầu, mở di động của mình ra, bắt đầu đối chiếu chữ viết trên thẻ tre tìm chữ tương ứng trên di động.
Thiệu Lăng cùng Hoa Tế Thu lại phụ trách chỉnh lý những ghi chép khác, bao gồm chuyển đổi mấy ghi chép kia thành “tiếng người” sau đó chép vào sổ tay.
Khi toàn bộ các tin tức đều đã được sửa sang xong, cũng bày ra trước mắt mọi người từng đoạn từng đoạn tin tức mà vô số những nhóm người vào tranh kéo dài xuyên suốt hơn hai ngàn năm từ xưa đến nay, đã đồng tâm hiệp lực khái quát lại về sự kiện vào tranh kỳ dị mà đáng sợ này, cho ra một cái nhìn chung dù không thể để thế nhân biết nhưng cũng đủ để khiến thế gian phải run động.
***
Cộng Công cùng Chuyên Húc tranh đế, nổi giận húc đổ Núi Bất Chu, Thiên Trụ gãy, Địa Duy đứt, trời nghiêng đất sụp.
Đạo trời phẫn nộ, đánh thiên lôi, giáng thiên âm, trút thiên hồng.
Lôi rung đầy trời, chư thần không chỗ trốn; Thiên âm vô thanh, yêu quỷ không thể kháng; Hồng thủy như thác, người thú đều chìm ngập; Nghịch trời vô đạo, đạo trời sẽ bắt phải vong.
Rồi, chư thần tịch diệt, yêu quỷ độn địa, người thú hơi tàn.
…Nhân vương Đại Vũ, trị hồng hoạn (lũ), định Cửu Châu, trọng chấn đạo trời. Đại Vu Cao Dương Thị rằng: Xưa kia yêu quỷ chui vào đất, sợ lại có lúc trồi đầu, nên lấy kim của Cửu Châu, đúc thành hồng khí vĩnh viễn trấn áp.
…Cửu Đỉnh đúc thành, tế ngoài hoang dã, cùng thiên âm rung lên, hòa mặt đất chấn động, yêu quỷ không thể ra, thiên hạ đại an.
...
Nghe Cửu Đỉnh biến mất vào Tứ Thủy, Dư (ta) thấy rằng kỳ (lạ), đêm xem tinh tượng, quả thấy vạn quỷ chực động, đại tai sắp đến.
Dư bói hỏi trời, tìm kiếm thiên hạ, tra quyển cổ (sách cổ), đọc ngàn sách, thôi diễn hào biến (*), mới hay ngọn nguồn.
Nhưng Cửu Đỉnh nay đã mất, chẳng còn thần vật trấn áp, Dư ngày đêm trằn trọc, cuối cùng được một cách.
…Có Cửu Đỉnh đồ, như được sức mạnh vu chú. Dựa theo Cửu Đỉnh ngũ dương tứ âm, Dư cùng các môn đồ mỗi nam nữ bốn người hợp thành chín, biến vu đồ trên Cửu Đỉnh thành tướng cốt.
Dư thiết nghĩ, Cửu Đỉnh do Vũ Đế đúc có thể trấn áp yêu tà, bởi nó bao hàm tinh hoa của tam tài: thiên, địa, nhân, thiếu một thứ cũng không được.
Cái gọi là thiên, Dư cho rằng vốn chính là chín cột Thiên Trụ biến hóa; Cái gọi là địa, chính là dùng kim nằm dưới đất Cửu Châu đúc thành; Cái gọi là nhân, tức khi yếm thắng (*) cần phải có nhân tế.
Mà nay, không có Cửu Đỉnh, Dư có thể làm, duy chỉ có cách hóa tướng làm sức mạnh. Bèn, hóa vu đồ Cửu Đỉnh thành tướng cốt, ấy là thiên; lấy thân thể làm tế, ấy là nhân; chỉ thiếu mỗi địa.
Dư suy tính được một cách, thử hóa Địa Duy thành tướng cốt, ấy là địa.
Địa Duy có bốn, bèn triệu thêm bốn đồ hóa thành tướng cốt, có đủ tam tài thiên, địa, nhân, tổng cộng mười ba người.
…Dư cùng các môn đồ tìm tới Côn Lôn Xu, nơi đây ban ngày cây cỏ tốt tươi, vào đêm lại âm u hoang tàn, tựa như hai giới âm dương luân phiên hoán đổi, quỷ khí ngút trời.
…Dư biết tướng cốt mặc dù có sức mạnh phong ấn trấn áp, nhưng lại không thể trừ yêu đuổi quỷ, huống hồ vạn sự thế gian, vòng tới vòng lui, chết rồi lại sống, đầy rồi sẽ vơi, có sinh ắt có diệt. Sức mạnh của tướng cốt, ắt có lúc suy kiệt, yêu quỷ bị trấn áp, rồi sẽ có lúc trồi đầu.
Dư cùng môn đồ tuy có tâm muốn cứu thế gian, nhưng hổ thẹn không đủ lực, hối hận học thức thiển cận, tự thán rằng nghệ không tinh, chỉ đành tẫn hết sức mình, cuối cùng nghĩ ra biện pháp, xá (bỏ) đi thân thể tính mệnh, bằng một luồng linh thức, hóa thành sức mạnh phong ấn yêu quỷ trăm năm không thể xâm lấn nhân gian.
Nhưng sau trăm năm, linh thức suy tàn, yêu quỷ ắt sẽ trồi đầu trở lại, Dư lưu lại một phong thư dặn dò các đồ trong môn, dựa theo các vị trí trên 《 Sơn Hải Âm Kinh Đồ 》 Dư đã để lại, bày yếm thắng, kết hồn ấn, chế ngự quỷ xâm.
Lúc này, Dư cùng mười hai môn đồ nguyện lấy thân chứng đạo, để đổi lấy thái bình nhân gian.
Lại nghĩ, tướng cốt cứ cách trăm năm suy kiệt, đạo trời cũng xoay chuyển, kiếp số trở về điểm khởi đầu, nếu có đạo hữu cũng cảm thấy được, hoặc đăm chiêu lo lắng như Dư, truy theo tung tích của Dư tìm đến tận đây, nay lưu lại thư thuật lại tỉ mỉ, đặt dưới đá lớn, chờ đạo hữu chí sĩ đọc lấy hiểu ra, coi như tăng thêm trợ giúp.
Đạo trời sáng choang, tà đâu thắng chính, nhưng vì thương sinh, xá Dư ngại gì!
***
…Bọn ta mười ba người, may mắn thoát khỏi ảo cảnh trong tranh, được Hóa Sinh đạo nhân trợ giúp, đạt được tướng cốt đồ Sơn Hải Kinh, cũng căn cứ vào đấy, tìm tới Côn Lôn Xu.
Có duyên tìm được di tiên của tiên nhân (*), phỏng đoán không khác gì bọn ta, nhưng bọn ta lại có hoài nghi khác, nay liền viết lại đặt chung nơi đây, nếu có thể trợ giúp người sau kết thúc luân hồi trăm năm này, bọn ta có chết cũng chẳng uổng.
Nghi thứ nhất, những nơi tiên nhân đã vẽ ra trong 《 Sơn Hải Âm Kinh Đồ 》, đều là địa điểm xuất hiện ảo cảnh trong tranh, tiên nhân xưa đã từng căn dặn môn đồ đến các nơi ấy bày yếm thắng thuật, kết hồn ấn, tại sao vẫn có ảo cảnh giết người xuất hiện? Tại sao các nơi khác ngược lại chẳng thấy?
Bọn ta nghi ngờ, những nơi tiên nhân từng chỉ ra, chính là những điểm âm dương giao nhau yếu ớt nhất, cần phải dùng yếm thắng pháp để trấn áp, kết hồn ấn để phong lại.
Mà sau trăm năm, phong ấn suy tàn, âm khí tràn ra, ảo cảnh xuất hiện, mê hoặc người tiến vào, khiến dương gian tự phá hư phong ấn, thả ra âm vật.
Lại may thay, phong ấn dù đã cạn kiệt, nhưng dư oai vẫn còn, vẫn cùng âm vật đánh cờ trong ảo cảnh, nhưng hai bên kềm nhau chế nhau, sức cũng có hạn, chỉ có thể ám chỉ, hoặc dụ dỗ.
Nghi thứ hai, 《 Sơn Hải Âm Kinh Đồ 》, tuy tiên nhân không đề cập đến, nhưng chẳng lẽ còn có 《 Sơn Hải Dương Kinh Đồ 》…
Bọn ta thử nối kết các điểm xuất hiện ảo cảnh thành đồ phổ, không có kết quả, nay kèm vào cuối phong thư, để những người đời sau có thể tham khảo.
Nghi thứ ba, về tung tích của Cửu Đỉnh. Có nói triều Chu suy yếu, sợ các nước khác mơ ước mà rước họa vào thân, lại thêm Chu vương xấu hổ vì nợ nần chồng chất, liền hủy đỉnh đúc tiền, cáo thiên hạ đỉnh đã mất đi, lại chẳng biết đi đâu. Lại có khác bảo đã nhập táng cùng Chu vương hoặc Tần vương, nhưng sợ ngày sau lăng tẩm bị trộm, nên mới dối xưng đã vào Tứ Thủy.
Bọn ta dốc hết tài lực, nhưng vẫn không thể nào tìm đến, cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Nhưng bọn ta từng nhiều lần dò hỏi cao nhân dị sĩ, mặc dù không thể nói ra về ảo cảnh trong tranh, lại có thể hỏi về tung tích Cửu Đỉnh.
Có ẩn sĩ Vô Danh từ lúc sinh ra đến nay chưa nói một chữ, vừa gặp bọn ta liền đêm xem tinh tượng, xem xong bỗng mở lời nói “Cửu Đỉnh vẫn còn, nhưng chẳng nơi đây.”
Bọn ta truy hỏi tung tích, ẩn sĩ chỉ nói rằng “Ngoài trời có trời, người chỉ như kiến. Dù là thần khí Cửu Đỉnh, cũng chỉ là hạt bụi trần. Biết được nhưng không thể thấy, thấy được cũng chẳng thể đạt. Thiên địa vô cực, tạo hóa vạn thiên, thân bất năng cập, duy tâm khả cập.” (*)
Nói xong, đã vũ hóa (*) mà đi.
Bọn ta đến cùng không thể hiểu thấu lời của ẩn sĩ, cũng không tìm được tung tích của Cửu Đỉnh, mà thời gian không dừng lại, bọn ta chỉ đành ôm hận mà đến. Vốn dĩ trong lòng sợ hãi, vài lần khiếp ý sinh lui, mà nay do cơ duyên xảo hợp tìm được di tiên của tiên nhân, kính cái nghĩa lớn ấy, cảm cái dũng lớn ấy, phục cái công to ấy, liền gióng cái dũng thất phu bản thân, noi theo tiên nhân, thừa kế di chí, truyền lại di nguyện, nối tiếp người xưa, dùng thân tế đạo.
Đạo trời sáng choang, tà đâu thắng chính, nhưng vì thương sinh, xá ta ngại gì!
_________________________
Chú thích
TwT các bạn ạ, đọc hiểu sơ sơ hoy ha chứ cái này cổ văn ko à, tớ ko thể nào dịch kiểu “tiếng người” hoàn toàn được, vậy thì kỳ cục lém…
(*) Tớ giải thích lại cái đoạn ở đầu nhá:
Cộng Công giành ngôi đế với Chuyên Húc, vì nổi giận xông lên húc đổ Núi Bất Chu, rồi làm Thiên Trụ (cột trời) gãy Địa Duy (dây thừng đất) đứt, trời nghiêng đất sụp.
Đạo trời (thiên đạo) nổi giận, đánh thiên lôi xuống, giáng thiên âm, trút thiên hồng (thiên lôi = sét, thiên hồng = lũ, thiên âm thì từ từ giải thích)
Lôi đánh quá trời quá đất, chư thần không trốn được; Thiên âm không có âm thanh, nhưng yêu quỷ không thể chống lại; Hồng thủy (lũ lụt) như thác đổ, người thú đều chìm lỉm. Nếu đã trái với đạo trời, thì đạo trời sẽ bắt diệt vong (ý là nếu làm trái ý trời thì sẽ chết, đại khái vậy á)
Rồi, chư thần chết sạch, yêu quỷ chui xuống đất, có người thú là hấp hối hơi tàn.
Đại Vũ vốn là vua cõi người, trị lũ, thống nhất Cửu Châu, trọng chấn đạo trời; Có Đại Vu Cao Dương Thị bảo là: Hồi xưa yêu quỷ chui xuống đất, sợ là nó sẽ còn trở lại, nay lấy kim (kim loại quý của thời đấy là đồng) dưới đất Cửu Châu đúc thành hồng khí (hồng của hồng hoang, khí của khí cụ, ý chỉ thần khí đó) để trấn áp nó mãi mãi.
Cửu Đỉnh đúc xong, mang ra tế ngoài trời, nghe thấy nó rung lên cùng thiên âm, chấn động cùng với mặt đất, từ đó yêu quỷ hết dám ra, thiên hạ cũng thái bình.
Thật ra mấy đoạn này tối nghĩa lắm, đọc chơi cho dui hoy, tớ dịch ra cũng nửa nạc nửa mỡ để mọi người đọc cho xuôi mồm, những chương về sau sẽ được giải thích dần á =w=
(*) Thôi diễn hào biến : nghĩa là thôi diễn (thúc đẩy sự thay đổi) của một hào biến (hào biến là chỉ sự biến hóa của hào dương cùng hào âm trong một quẻ (bói), chúng nó biến hóa sẽ sinh ra quẻ mới). Nói tiếng người thì là coi bói bằng quẻ đó.
(*) Yếm thắng : Yếm thắng thuật (厌胜术),trong đó yếm thắng có nghĩa là yếm nhi thắng chi (tiếng Trung: 厌而胜之; bính âm: Yàn ér shèng zhī, nghĩa đen là “tuy đầy đủ (yếm) nhưng vẫn muốn hơn/ được lợi (thắng)”, có ý nghĩa đề cập đến việc nguyền rủa hoặc một câu thần chú để đạt được mục tiêu tốt hơn một người, đồ vật hay ác quỷ mà họ chán ghét. Đối tượng kinh tởm là một vật phẩm trong tín ngưỡng dân gian, và nó thường mang màu sắc tôn giáo.
Yếm thắng còn được hiểu là trấn yểm (镇魇) trong đó “trấn” nghĩa đen là đè xuống và nghĩa rộng là áp chế, đàn áp, áp phục, canh giữ; “yểm” là giấu đi đồng nghĩa với ếm, ém, nghĩa đen là làm cho một đối tượng bị ếm, ém, yểm không phát triển được. Đây là một thuật ngữ trong phong thủy mô tả một phương pháp làm cho cái xấu, hoặc tốt không phát huy được. Tuy nhiên, “trấn” và “yểm” là hai khái niệm khác nhau. Trấn là đặt các vật khí phong thủy hiện hữu trên mặt đất và nhìn thấy được còn yểm là các vật đó được đem chôn dưới đất, được gói bọc kín. (Theo wikipedia)
(*) Thiên địa vô cực, tạo hóa vạn thiên, thân bất năng cập, duy tâm khả cập : Trời đất không có giới hạn, tạo hóa thì ngàn ngàn vạn vạn, xác thân không thể chạm, chỉ tâm mới tiếp xúc được. Ý đại khái là thế, bởi vì hai cái vế đầu tớ không dịch nghĩa tròn vẹn được nên giữa nguyên cả câu nghe cho nó soang choảnh =w=
(*) Di tiên : di là lưu lại (như di ngôn di vật ấy), tiên là lời ghi chép, hiểu nôm na là những lời ghi chép lưu lại của người trước.
(*) Tiên nhân : người đi trước, hoặc cũng hiểu như tổ tiên, cha ông
(*) Vũ hóa : ý là bay lên trời, nôm na là chết đó