Họa Phố

Cũng giống như lần đầu tiên Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên trải qua sau khi leo lên tế đàn, quá trình xuyên thời không lần này của bọn họ, cũng chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành.

Kha Tầm vốn cứ tưởng quá trình ấy sẽ kéo dài một thời gian chứ, nhưng ngay trong giây tiếp theo sau khi cậu bước chân vào đường hầm thời gian, liền thấy được không gian trước mắt có chút quen thuộc, chính là đại sảnh trong bức tranh《Hòa hợp》.

Thời gian của bọn họ vẫn vô cùng gấp gáp.

Bọn họ chẳng những phải tốn một khoảng thời gian tiến hành lấy máu, còn phải đề phòng lối vào đường hầm thời không đột ngột biến mất, mà lo lắng nhất chính là những đồng bạn còn ở lại nơi tế đàn, rốt cuộc có thể kéo dài thời gian được bao lâu.

Lối ra đường hầm thời không cách nơi mà Mục Dịch Nhiên khi ấy bị thương té xỉu có một đoạn khoảng cách, cũng may là trí nhớ của hai người không kém lắm, tìm được đúng phương hướng cũng nhanh chóng chạy tới, quả nhiên thấy được ‘Mục Dịch Nhiên của lúc ấy’ đang té ngã dưới đất, cả người đều hôn mê.

Đối với Mục Dịch Nhiên mà nói, cái cảm giác khi thấy được bản thân của quá khứ quả thực là khó tin đến khó tưởng, nhưng hiện tại không có thời gian dư thừa để hắn nghiền ngẫm cái cảm giác ấy. Hai người lao tới phía trước, nhanh chóng lấy ra bình truyền dịch đựng máu bỏ trong ba-lô, trút hết toàn bộ dịch truyền sẵn có bên trong mà Tần Tứ đã chuẩn bị đổ ra ngoài.

“Thật sự làm người ta không nỡ ra tay mà.” Kha Tầm nhìn một Mục Dịch Nhiên khác cả người bê bết máu me, cố gắng kềm chế cõi lòng đau đớn cùng xúc động muốn ôm đối phương vào lòng.

“Nên nhớ là, việc này em đã trải qua rồi.” Mục Dịch Nhiên vậy mà lại nói một câu bông đùa trêu chọc cậu.

Kha Tầm khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ cùng đối phương tiến hành ‘mượn gió bẻ măng’.

“Hay là chúng ta đánh thức ‘anh’ dậy, sau đó thuật lại toàn bộ sự việc về sau cho ‘anh’ biết?” Kha Tầm hỏi.


“Tôi nghĩ em sẽ không đánh thức được,” Mục Dịch Nhiên nói “Răng nanh niên thú có độc, lúc ấy ‘tôi’ bị lâm vào hôn mê sâu, hơn nữa nếu như có thể đánh thứ tôi lúc ấy, toàn bộ sự việc diễn ra về sau hẳn là sẽ không giống như bây giờ, em nhớ chứ, bất kể là chuyện khi ấy hay là chuyện của hiện tại, toàn bộ những việc xảy ra đều là kết quả đã bị ảnh hưởng bởi việc chúng ta xuyên qua thời không.”

“Tại sao trước đó chúng ta không ghi âm lại toàn bộ ngọn nguồn mọi chuyện vào di động, sau đó nhét vào tay ‘anh’ nhỉ?” Kha Tầm vẫn chưa bỏ cuộc.

“Em lại quên sao, trong《restart》Điền Dương cũng từng dùng di động ghi âm, nhưng chỉ cần là việc có liên quan đến tranh đều sẽ bị che lại,” Mục Dịch Nhiên nói “Tuy rằng đối tượng chúng ta lưu lại cũng là ‘Tôi’, nhưng việc này có liên quan đến chân tướng cuối cùng, tôi nghĩ hai sức mạnh kia sẽ không cam lòng cho chúng ta biết trước được chân tướng, từ đó lung lay quyết tâm cam chịu hy sinh hoặc không muốn hy sinh của chúng ta.”

“Vậy chúng ta lấy máu xong rồi chờ thêm một lát, chờ ‘anh’ tỉnh lại?” Kha Tầm nói xong câu này, liền tự mình lắc đầu “Vô dụng, chuyện khi ấy xảy ra là kết quả đã bị ảnh hưởng bởi lần xuyên thời không này của chúng ta, bất luận chúng ta có chờ bao lâu đi nữa, sau khi ‘anh’ tỉnh lại cũng sẽ chỉ nhìn đến bóng lưng chạy đi của hai người chúng ta…”

“Hơn nữa, chúng ta cũng không có nhiều thời gian để ngồi chờ,” Mục Dịch Nhiên nói “Đường hầm thời không chưa chắc đã ổn định, bọn họ trên tế đàn cũng không biết có thể kéo dài đến bao giờ.”

“…Em hiểu rồi.” Kha Tầm rốt cuộc chịu bỏ cuộc, cúi đầu tiếp tục lấy máu.

Trong đại sảnh nháy mắt bỗng rơi vào im lặng, đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Không khí yên lặng ấy làm cho người ta càng lúc càng khó chịu.

“Dịch Nhiên…” Kha Tầm khẽ gọi, nhưng lại chẳng biết nên nói cái gì.

“Kha Tầm,” Mục Dịch Nhiên giống như còn rất nhiều điều muốn nói, hắn nói rất nhanh, giống như sợ thời gian còn lại không đủ để hắn kể ra hết những lời mà mình muốn nói “Kha Tầm, có lẽ việc này cũng không tuyệt vọng đến nỗi hoàn toàn chẳng có chút cơ hội nào, cũng giống như những lần chúng ta vào tranh trước đây vậy, lần trong cửu tử tìm ra nhất sinh. Bức ‘tranh’ cuối cùng mà chúng ta trải qua này, có lẽ cũng giống một ván cược lớn, tuy rằng khả năng thắng lợi của chúng chỉ là một phần nghìn tỷ, nhưng chỉ cần có một đường sống, chúng ta vẫn còn hi vọng.”

“Hi vọng mà anh nói đến, có phải liên quan đến ‘Không gian Thượng Đế’ mà trước đó anh đã nhắc đến không?” Kha Tầm từ đầu đến cuối đều cực kỳ bình tĩnh.


“Đúng thế.” Mục Dịch Nhiên nói “Về chiều không gian, không chiều là một điểm, một chiều là đường thẳng, hai chiều là mặt phẳng, ba chiều có được chiều dài, chiều rộng cùng chiều sâu, còn bốn chiều lại có thêm một trục thời gian, năm chiều có thể tùy ý xuyên đến các không gian song song, sáu chiều có thể thay đổi hoặc điều khiển thời gian, cũng có thể tùy ý xuyên đến các không gian song song, mà bảy chiều, có thể tùy ý thay đổi quá khứ cùng tương lai, có thể tiến hành sửa chữa bất cứ việc gì hay vật gì nằm trên trục thời gian mà không cần phải bận tâm đến quan hệ nhân quả, trình tự của trục thời gian hoặc là toàn bộ chuỗi logic.

“Cũng có thể nói, ‘năng lực’ của không gian bảy chiều cũng tương tự như năng lực của các vị thần trong tưởng tượng của chúng ta, hay thậm chí là năng lực mà chúng ta không cách nào tưởng tượng ra được. Bởi thế có rất nhiều học giả phương Tây gọi không gian bảy chiều là ‘Không gian Thượng Đế’, bởi vì Thượng Đế có mặt ở khắp mọi nơi, Thượng Đế là đấng toàn năng có thể làm bất cứ điều gì.”

“Mà tôi, có một hoài nghi. Tôi hoài nghi chiều không gian ở bên ngoài bức ‘tranh’ này của chúng ta, chính là không gian bảy chiều.”

“Còn vì sao lại hoài nghi như vậy, là bởi vì giới vật lý học hiện đại cho rằng, vũ trụ là một cấu trúc vô cùng lập thể, mà không gian của các chiều trong vũ trụ giống như là một cái kim tự tháp vậy, chiều không gian càng tiếp cận đỉnh tháp, cấu trúc sẽ càng phức tạp, năng lượng cũng sẽ càng khổng lồ.”

“Mà, nhắc tới kim tự tháp, em sẽ nghĩ đến cái gì?”

Kha Tầm suy ngẫm, ánh mắt vô thức ngước lên nhìn về một góc đại sảnh, đột nhiên kinh ngạc giật mình “—— Là nơi này!《Hòa hợp》! NPC từng hướng dẫn chúng ta đã vẽ ra một cái kim tự tháp!”

Mục Dịch Nhiên cười nói “Tôi nghĩ, kia đại khái là manh mối cuối cùng, cũng là manh mối quan trọng nhất mà toàn bộ sự kiện này cung cấp cho chúng ta. NPC vẽ ra kim tự tháp, tổng cộng có bảy tầng, nếu mỗi một tầng đại biểu cho các chiều không gian từ thấp đến cao, như vậy tòa kim tự tháp kia cao đến tầng thứ bảy, tầng thứ bảy chính là bảy chiều, chính là không gian Thượng Đế.”

“Tôi vẫn luôn hoài nghi về việc vị Đại Vu của thời xưa cùng cao nhân thời Tần có được năng lực quan sát thấy được trên trời dưới đất, mà cái gọi là thấy được trên trời, rất có thể là họ đã lén rình được một góc nhỏ của thế giới cao chiều, nhưng khi ấy bằng nhận thức vốn có của con người không thể hiểu được, cũng không có căn cứ lý luận tương ứng để giải thích cho những kỳ cảnh mà mình đã thấy, cho nên bọn họ chỉ có thể dùng phương thức như vậy ám chỉ, dùng cách riêng của bọn họ để mà giải thích.”

“Có lẽ bọn họ cũng không biết không gian bảy chiều là cái gì, nhưng bọn họ có thể đoán được không gian bảy chiều ấy là của ‘Thần’ đã sáng tạo ra chúng ta, cho nên trong hệ thống thần thoại của con người mới có ‘Thiên đạo’ (đạo trời), có ‘Thiên cung’, có ‘Thiên thần’.”

“Thiên thần có thể xuyên qua thời gian không gian hay thế giới song song tùy theo ý muốn, thậm chí có thể đẩy ngã tất cả mọi thứ đã xảy ra trên dòng thời gian như đang trò chơi xếp gỗ vậy, sau đó xáo trộn chúng, xây lại một hình dạng mới hoàn toàn khác trước đó, bọn họ có thể thoải mái thay đổi hết thảy mọi kết quả đã từng xảy ra, không cần bận tâm đến quy luật vật lý hay là những chuỗi logic.”


“Cũng giống như, thần có thể biến người ta lúc nam lúc nữ, khi già khi trẻ, đột ngột xuất hiện ở vạn mét dưới lòng đất, hay hoặc bỗng trở về cơ thể mẹ, thậm chí có thể làm cho người ta giống như《Sơn Hải Kinh》 từng ghi lại vậy, một thân mọc ba cái đầu, trong ngực có hốc to, trong bụng lại không ruột… những bộ dạng hoàn toàn không phù hợp khoa học sinh vật, cùng với, có thể khiến người ta… chết mà sống lại.”

Kha Tầm mở to hai mắt “Những điều vi phạm khoa học của con người lại phi logic như thế quả thực chỉ có sinh vật không gian bảy chiều mới có thể làm được. Ám chỉ về kim tự tháp trong《Hòa hợp》, cùng với chúng ta thật sự có thể xuyên qua thời không, minh chứng về thể ý thức có thể tồn tại trong không gian cao chiều, cùng với ——《Sơn Hải Kinh》, toàn bộ đủ để chứng minh không gian bảy chiều thật sự tồn tại, mà ấn chương kia, có thể mở ra lối dẫn đến không gian bảy chiều!”

“Thế nên, đường hi vọng mà tôi vừa nói…” Mục Dịch Nhiên đang tính nói tiếp, lại phát hiện lượng máu bơm vào các bình truyền dịch trên tay đã đạt đến số lượng mà họ mong muốn, lời trong miệng chợt khựng một lát, sau đó nói “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Cả người Kha Tầm thoáng chốc có chút cứng đờ.

Lần này đi, chính là chạy về phía sinh ly tử biệt.

Lời của Dịch Nhiên thậm chí còn chưa kịp nói xong, cứ thế mà im bặt dừng lại…

Dẫu cho cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho giờ phút này từ mấy ngày trước, mấy tháng trước, nhưng đến khi thời khắc ấy tiến đến, vẫn là cảm giác quá mức thình lình.

Kha Tầm nhoài người, nhẹ nhàng hôn lên trán của Mục Dịch Nhiên trong quá khứ, sau đó cầm lấy bình truyền dịch chứa máu, đáp lại một tiếng.

“Đi.”

Hai người không hề lưỡng lự hay chần chừ, cùng nhau sải bước chạy về phía… tử vong đang chờ đợi họ.

***


Trên tế đàn lạnh như băng, mười một người đồng bạn im lặng nằm ở dưới đất, hình thành sự đối lập đến cùng cực với lốc xoáy ngập tràn lũ yêu quỷ ầm ĩ hung hăng trên đỉnh đầu.

Ngô Du nhát gan, Cố Thanh Thanh yếu đuối, Thiệu Lăng suy nhiều nghĩ nặng… Kha Tầm thật sự không thể tưởng tượng được, ba người bọn họ làm cách nào lấy hết can đảm để mà tự cắt đứt niệm sống, tự tay kết liễu mạng sống của mình.

Lão ca Tần Tứ có lẽ là người bình tĩnh nhất, hắn nằm dưới đất ngay thẳng mà đoan chính, mặt mày thậm chí có chút nhẹ nhàng thoải mái.

Phải rồi, hắn được giải thoát rồi, không cần phải bị tra tấn bởi đau đớn cùng cực vì phải tự tay lôi kéo đồng bạn của mình trở lại bên bờ vực cái chết, hay phải tận mắt chứng kiến từng người từng người một chết đi trong bi thảm, rồi phải tự mình ra tay, tiễn thiếu niên nhỏ tuổi nhất bọn ra đi…

Hắn thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, hắn là một bác sĩ mà, nhiệm vụ của hắn là cứu người… Việc đó lẽ ra không nên do hắn làm mới phải, hắn vừa thấy mệt lại vừa khổ…

Giờ thì, hắn được giải thoát rồi.

Mà Hạo Văn Nhi, ra đi rồi mà vẫn còn giữ cái kiểu cách bình tĩnh lạnh nhạt vốn có của mình, có chút khinh thường, rồi lại có chút châm chọc trào phúng, lại có… một chút hài hước hiếm thấy, một tay gối sau đầu, hai cái chân vắt chéo nhau, tựa như đang nằm phơi nắng trên bãi cát vậy.

Mà một tay kia thì, ngón tay cái giơ lên, chỉ về hướng Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên trở về.

Khắp mặt đất tế đàn lúc này đã bị quỷ ấn đỏ tươi bao trùm gần như toàn bộ, chỉ còn lại hai đường viền ngoài mép, đang chờ đợi Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên hiến tế.

“Anh xem, em nên lựa chọn cách chết nào cho hợp nhỉ?” Kha Tầm vừa cười vừa nhìn Mục Dịch Nhiên nói.

Mục Dịch Nhiên im lặng không đáp, chỉ dùng ánh mắt ngóng nhìn đối phương thật sâu, giống như muốn ghi khắc lại gương mặt với nụ cười ấy vĩnh viễn ở lại trong đầu mình, dẫu cho có thật sự biến thành một thể ý thức, chẳng sợ tứ tán tại nơi xa xôi nào đó trong vũ trụ vô ngần, cũng muốn nhớ rõ đối phương, muốn tìm đến đối phương.

“Không thể phá hỏng bộ não được, cũng không thể hủy hoại trái tim,” Kha Tầm xoay người tìm kiếm xung quanh “Hai thứ này em phải giữ lại cho thật nguyên vẹn thật đầy đủ, để còn dùng nó để mà nhớ kỹ anh với yêu anh nữa. Cũng không thể chết quá xấu xí khó coi, nếu không tới lúc trao nhau nụ hôn cuối cùng anh lại chê bai em mất. Hay là em cũng tự tiêm cho mình một mũi an tử nhỉ, hi vọng là trong hộp thuốc của lão Tần vẫn còn dư một mũi… Ồ, thật sự còn nè, nhưng mà em không biết tiêm sao… Ờ mà, cũng có sao đâu, dù sao cũng phải chết, phịch một phát cho xong —— em không phải đang nói bậy nha, em phải để lại cho anh ấn tượng sau cùng đáng yêu mà ngây thơ trong sáng nữa. Lát nữa chúng ta chết ở ngay trung tâm tế đàn đi, tính ra cũng là ‘center đám tang’ đó chứ nhỉ ha ha ha! Em bắt đầu nha, để em tiêm từ từ một chút… Lát nữa anh có tính ôm em không á? Nói thật em rất muốn chết ở trong lòng anh… Giống như mấy phim truyền hình hay chiếu ấy, nữ chính xinh đẹp chết đi trong lồng ngực nam chính… Chờ đến khi em hoàn toàn tắt thở, anh nhớ hôn em một cái chúc ngủ ngon nha… Trước lúc anh chết có thể… cùng em tay nắm tay không?… Hoặc là ôm nhau cũng được, chừa lại một tay để đè lên ấn chương… Phải rồi, hôm nay… trên người em có xịt… nước hoa… phái nam… cái mùi mà… anh thích nhất… đó… Chúng ta… cùng… nhau ước hẹn… ám… ám hiệu… để… kiếp sau… nhận ra… nhau đi… Nói… Nói là… Ục… A… ha… Dịch… Dịch Nhiên… Em… Em… yêu… Em yêu anh….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận