Lăng Du nhìn ta muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi lại “Đây là thuốc xổ?”
Ta gật đầu.
Hắn đỡ trán, bộ dạng suy sụp không thôi, sau một lúc lâu mới nói: “Đem lại đây!”
Ta từ chối: “Ta muốn đi cùng huynh!.”
“Nguy hiểm.”
“Chính là vì nguy hiểm nên ta mới muốn đi theo huynh đó~”
“Ý trung nhân của ta nguyện lao mình vào biển lửa đầy nguy hiểm, ta làm sao yên tâm để huynh đi một mình được?”
Lăng Du trầm mặc một lát, trong mắt lại nhàn nhạt ý cười: “Nàng nói thật sao?”
Ta vỗ vỗ ngực tự hào: “Bổn cô nương không lừa già dối trẻ!”
“Được rồi, đến lúc đó nhớ theo sát ta một chút!”
Lăng Du kiểm tra một vòng xong thì liền đi bàn bạc với vị chủ tử kia, một mình ta ngồi lại ở trong phòng buồn chán vô cùng, ngẫm nghĩ một hồi ta liền dứt khoát đi xuống nhà bếp của khách điếm.
Đầu bếp của khách điếm bị tay nghề tuyệt đỉnh của ta chinh phục, cứ muốn bái ta làm sư phụ, ta khiêm tốn giấu bớt tay nghề lại, bưng một đĩa sườn heo chua ngọt lên lầu tìm người.
Vị chủ tử trong xe ngựa ở gian nhà chính giữa của tầng hai, ta ở trước cửa loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng gõ một hồi lâu vậy mà lại không thấy hắn mở cửa.
Ta có chút sốt ruột, lần này ta không mang nhiều thuốc lắm, chút nữa còn phải chia lại cho Lăng Du, lỡ hắn mà dùng hết thì ta phải làm sao?
Không phải như vậy thì nhiệm vụ của ta sẽ thất bại sao? Lỡ sư phụ mà không vui chắc bắt ta xuất sư luôn quá!
“Nàng đang làm gì ở đây?”
Cái tên Lăng Du này cứ đợi lúc ta không để ý nhất mà xuất hiện, hại ta muốn thòng tim ra ngoài mấy lần!
“Không có gì, ta chỉ là thấy cái cửa này quá đẹp đi!”
Lăng Du nhìn về phía sau lưng ta: “Nàng làm đồ ăn sao?”
Ta lắc đầu: “Không có.”
“Vậy chứ đây là cái gì?”
“Ta làm chơi thôi.”
“Định gạt ai vậy?”
Ta muốn phản bác hắn một phen, nào ngờ vừa ngẩng đầu thì lại chết chìm trong đôi mắt màu hổ phách lấp lánh kia, ta hận không thể đánh chính mình ba cái, cái đồ háo sắc này!
Trong lúc ta còn đang rối rắm thì Lăng Du đã lần mò tay ta cướp đi đĩa sườn xào chua ngọt trong tay ta đem để qua một bên, hắn lại hỏi:
“Nàng có mang dạ hành y* không?”
*bộ đồ đen thui từ đầu đến chân, chỉ chừa lại hai con mắt á.
Ta liên tục gật đầu.
Hành tẩu giang hồ sao có thể không mang dạ hành y? Ta vốn dĩ định là nửa đêm mặc dạ hành y rồi đến xe ngựa của vị chủ tử kia hạ độc, chỉ là kế hoạch của ta có chút thay đổi kể từ khi nhìn thấy Lăng Du mà thôi!
Chưa hạ dược được thì chi bằng ta kết thân với đoàn xe một chút rồi hạ dược cũng không muộn. Dù sao đi nữa thì ta tuyệt đối cũng sẽ không thừa nhận ta vì háo sắc mà làm trễ nãi kế hoạch.
“Trở về chuẩn bị đi. Một lát nữa sẽ có người mang về bản đồ khảo sát của khách điếm phía bên kia.”
Lăng Du xách cổ áo ta kéo một đường đi theo hắn, ta đành phải lưu luyến mà chia tay với sườn heo chua ngọt mà không dám hó hé gì, lỡ đâu hắn nghi ngờ ta thì sao?
Nhưng mà…nhưng mà trong sườn heo chua ngọt kia có hạ dược rồi, lỡ có ai ăn được thì sao? Mà thôi kệ, chắc cũng không có ai lại đi ăn đồ ăn để bừa bãi trong hành lang như vậy được, bộ không sợ đồ ăn có độc hả?
Nghĩ vậy ta liền thấy an tâm, ngoan ngoãn mà đi theo Lăng Du nghiên cứu bản đồ khảo sát, vạch ra kế hoạch xâm nhập rồi rút lui, cứ vậy mà chầm chậm chờ màn đêm buông xuống.
Khoác lên người dạ hành y làm cho toàn thân Lăng Du toát ra một làn sương lạnh nguy hiểm, nhìn mãi cũng không nhìn ra được người trước mắt ta với tiểu tử nhìn phúc hậu và vô hại lúc mới gặp lại là một!
Ta cũng dần dần nhận ra rằng có lẽ dáng vẻ lúc mới gặp vốn dĩ không phải thật sự là hắn, mà giờ đây dáng vẻ lạnh lùng nguy hiểm này mới chân chính là Lăng Du, vậy mà hắn cũng chẳng mảy may muốn che giấu trước mặt ta!
Thật sự không hiểu được tâm tư của cái nguời này…
“Lại thất thần cái gì?”
Lăng Du vươn tay định gõ đầu ta nhưng lại nhịn xuống thu tay về, chỉ nghe hắn trầm giọng nói:
“Chút nữa nhớ theo sát ta.”
Ta gật đầu, tay nắm chặt lọ dược trong tay áo.
Mặc kệ cho Lăng Du muốn đi chọc ghẹo ai ta cũng đều sẽ đi cùng hắn.
Hơn nữa cái vị “A Kiểu” này cũng hình như là có thù oán gì với chủ tử của Lăng Du, không hòa hợp với vị chủ tử kia chính là không hòa hợp được với sư phụ ta, mà không hoà hợp được với sư phụ ta chính là không hòa hợp với ta. Một khi đã không hòa hợp được với ta, ta nhất định phải giáo huấn vị này một chút nha ~
Ta cùng Lăng Du lẻn vào một cái khách điếm đang còn đèn đuốc sáng trưng. Khi nhảy lên mái hiên, do thân thủ ta tốt nên một tiếng động cũng đều không có, ánh mắt Lăng Du nhìn ta đầy ý khen ngợi, tim ta bất chợt đập nhanh hơn.
Lăng Du đem ta rẽ trái rẽ phải, lại đi vòng đến một cái viện nhỏ ở sân riêng của quán trọ, ở phía tây của viện này có một gian bếp nhỏ đang vang lên tiếng xoong chảo va chạm, ta cùng với hắn chạm mắt nhau, trong lòng ta hiểu rõ mà không nói ra, liền hướng phòng bếp lao tới.
…
Nửa canh giờ sau, ta cùng Lăng Du nhìn một đám người nhốn nháo chạy khắp sân viện, khóc lóc tranh giành nhà xí, mặc dù gian nhà xí nào cũng đã bị giành.
Lăng Du: “Quả nhiên là đệ nhất thuốc sổ ha…”
Cái gì mà quả nhiên? Vốn dĩ thuốc của ta chính là đệ nhất thuốc sổ mà, loại thượng hạng đó nha!
8
Vốn dĩ cái Lăng Du muốn phá hư xe ngựa của đám người kia nhưng suy đi tính lại thì hắn thấy xe ngựa vẫn có thể mua mới được, chỉ có thể dùng thuốc xổ thượng hạn của ta thì mới cầm chân bọn chúng được 1 ngày.
Ta lắc đầu: “Đại phu giỏi đều nói phải cần hai ngày mới đỡ chút”
Còn ai mà không dám đi xem đại phu thì có thể hai ngày cũng chưa đỡ, đợi xổ đến hư người luôn mới dừng lại!
Đã gọi là “đệ nhất thuốc xổ” do chính sư phụ ta điều chế, bên trong còn thêm các nguyên liệu dạng như “mười vạn hận ý” đồ đó, hỏi sao mà không cay độc cho được…
Lăng Du đã không còn hoài nghi năng lực của sư phụ ta nữa, giọng điệu hờ hững hỏi:
“Sư phụ của nàng họ Quản phải không?”
“Sao huynh biết?”, ta kinh ngạc nhìn hắn.
Lăng Du im lặng nhìn lên trời: “Hóa ra là như vậy……”
“Như vậy là sao? Huynh đang nói cái gì á?”
Ta đuổi theo hắn hỏi, hắn lại không thèm để ý tới ta, chỉ nói: “Trở về nàng nướng cho hắn con thỏ đi, hắn thích nhất ăn thỏ do nàng làm.”
Ta thấy hỏi cũng không được gì đành phải ngoan ngoãn cùng hắn trở về. Nướng thỏ xong bưng lên lầu thì lại phát hiện trong phòng của vị chủ tử kia có nhiều bóng người lạ.
Thấy Lăng Du trở về, ám vệ ở lại bên người của vị chủ tử kia vội vàng tiến lên:
“Trang…Lăng Du, mau đến xem xem chủ tử làm sao vậy! Vừa nãy còn bình thường vậy mà giờ đã ôm bô gần một canh giờ, mặt mũi cũng trắng bệch hết cả rồi!”
Lăng Du: “……”
Ta chột dạ mà liếc mắt về phía cái giá gỗ trên hành lang……
Quả nhiên, sườn xào chua ngọt mà Lăng Du ở đó đã bốc hơi rồi!
Cạn lời thiệt! Trên đời vậy mà lại có người dám ăn đồ lạ để bừa bãi bên ngoài sao?
Ta và Lăng Du bước vào trong phòng thì thấy vị chủ tử kia đang nằm trên giường, mày nhíu chặt, mặt mày khó coi vô cùng.
Lăng Du cũng không vội, ngồi lên cái ghê bên cạnh giường bắt mạch một chút sau đó nhàn nhã nói: “Chỉ cần ngươi chịu đựng nửa giờ nữa thì đã không phải chịu số phận này.”
Vị chủ tử kia nghe xong lại nhìn thấy trên tay ta là một con thỏ nướng mới nguyên thì thở dài:
“Ta tưởng rằng mình sẽ không bao giờ được ăn món sườn chua ngọt nàng ấy làm nữa…”
“Ta còn tưởng nàng ấy đã tha thứ cho ta, ai dè nàng vẫn còn giận ta…”
“Không phải giận, là hận thấu xương!”, ta không chịu được nữa bèn nói chen vô.
Vị chủ tử kia: “…”
Thấy chủ tử nhà mình đang hồn phách đảo điên, ám vệ bên người hắn hung hăng trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, vậy mà Lăng Du lại nhìn ta mắt đầy ý cười:
“Không giả vờ nữa sao?”
Ta chỉ chỉ vào vị kia: “Sư phụ dặn ta hạ dược thành công là được, còn lại thì đại thúc cũng sẽ không trách mắng ta…”
“Nàng ấy còn nói gì nữa?”
Đúng như dự đoán, vị chủ tử này không hề làm khó ta, ngược lại còn hỏi ta, giọng điệu nghe ra vô cùng khẩn cấp:
“Mấy năm nay nàng ấy có kể về ta cho ngươi nghe không, nha đầu?”
Ta gật đầu.
Vị kia lại vui mừng khôn xiết: “Đều đã kể những gì rồi?”
Ta bắt đầu đầu bấm bấm ngón tay rồi kể:
“Sư phụ kể có một tên đầu sỏ khiến người chán ghét nhất trên thế gian này, ta hỏi người hắn sao lại bị ghét đến như vậy, người bảo ta hắn chính là cái loại sẽ canh me cướp đi con thỏ mà người vừa mới nướng xong!”
Nói xong ta liền dừng lại nhìn vị chủ tử kia với ánh mắt như “sao đại thúc có thể làm chuyện tồi tệ như vậy chứ?”, xong ta lại nói tiếp:
“Sư phụ nói ngài chính là cái đồ không có lương tâm, không biết xấu hổ, cả đời này sư phụ cũng không muốn gặp lại ngài nữa. Cho dù ngày sau ngài có công thành danh toại cũng chớ có đi tìm sư phụ nữa, nhi tử của sư phụ giờ cũng lớn tới mức biết đi mua nước tương rồi!”
Vị chủ tử kia suy sụp gần như không đứng dậy được, Lăng Du vội chạy đến an ủi hắn:
“Nữ nhân luôn là khẩu thị tâm phi thôi.”
Lăng Du an ủi khiến cho vị chủ tử kia đỡ phần nào, nhưng ta cảm thấy hắn chính là đang tiếc một năm tiền công kia mà ráng nhẫn nhịn, sợ chủ tử hắn tức chết thì còn ai mà phát tiền công cho hắn chứ.
“Cho nên ngươi là……” Vị chủ tử kia lúc này mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu ngó ta liếc mắt một cái, môi lại bắt đầu run rẩy, “Ngươi…ngươi…ngươi, nha đầu, người đã lớn như vậy rồi sao?!?”
Ngươi ngươi ngươi cái búa á?
Đừng nói hắn đang tưởng ta là con gái của sư phụ ta nha?
Năm nay ta đã 17 rồi, sư phụ ta cùng lắm chỉ lớn hơn ta có 9 tuổi thôi, sao mà nghĩ ta là con của sư phụ được vậy?
Chỉ là mười năm trước sư phụ nhặt được ta ở bên đường, sinh lòng thương cảm lại đem về nuôi nấng, chăm sóc mà thôi.
Ta không nhịn được bèn muốn chọc hắn một phen:
“Thúc thúc, ta thay mặt mẫu thân vấn an ngài!”
Sau đó xoay người rời đi, cũng không thèm quan tâm xem hắn tức chết hay còn sống.
9
Ban đêm, ta triệu tới vẫn bồ câu đưa tin vẫn luôn mang theo bên người, viết cho sư phó một phong thư mật báo cáo chuyện đã hoàn thành ổn thỏa.
Vị chủ tử kia đã mời không biết bao nhiêu đại phu có tiếng, tình trạng vẫn chưa khá lên chút nào, đệ nhất thuốc xổ của sư phụ ta quả nhiên danh bất hư truyền.
Dưới ánh trăng, ta nằm nhoài người bên bệ cửa sổ, nhớ lại cảnh đám người chạy tán loạn tranh giành nhà vệ sinh lúc nãy, rồi lại nhớ đến lúc sư phụ dự đoán dược lực sẽ phát huy ra sao mà trong lòng lạnh đi một chút.
Sư phụ nhà mình quả thật quá đáng sợ rồi!
Chỉ là không hiểu vì cái nỗi gì mà người còn hy sinh cả bản thân mình, thuốc xổ thượng hạn này vẫn được thử nghiệm trên người của sư phụ trước tiên.
Aida, thuốc mạnh vậy không biết vị chủ tử kia có bị xổ cho tới chết không…
Tuy là sư phụ vẫn luôn miệng nói vị chủ tử này là một tên vô lại, cho dù không quen biết hắn nhưng ai nhìn hắn cũng sẽ nhìn ra là hắn vô lại.
Miệng nói vậy nhưng ta biết chính sư phụ cũng không buông bỏ được hình bóng người này.
Vừa rồi ta cuối cùng cũng nhớ ra tại sao hắn trông quen quen khi lần đầu ta nhìn thấy hắn.
Đây không phải là nam nhân trong bức họa bằng lụa luôn được sư phụ nâng niu, cất giữ ở nơi trang trọng nhất sao?
Ngày ta còn nhỏ, sư phụ luôn đem đồ ngon giấu đi, không cho ta ăn để luyện tập sức chiụ đựng, nhưng ta lúc nhỏ lại nghĩ do sư phụ ham ăn không muốn chia với ta. Vì vậy ta thường lẻn vào phòng người để kiếm đồ ăn.
Có một lần ta không cẩn thận, đánh đổ một cái hộp gấm, mở ra bên trong lại là một bức họa bằng lụa, là một nam tử khôi ngô tuấn tú, khí chất tao nhã, trăng sáng gió thoảng. Nữ nhân kế bên lại cũng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Cả hai đứng với nhau trong bức hoạ nhìn như một đôi bích nhân. Bên một góc nhỏ của bức họa có một chữ “Bạch” được viết tỉ mỉ, khéo léo.
Nếu trong lòng sư phụ mà không có hắn thì có phải là uổng phí mấy năm nay ta đọc thoại bản mòn mắt rồi không!
Dựa vào mối quan hệ của vị chủ tử kia và sư phụ ta thì ta có phải nên gọi hắn một tiếng sư công hay là sư trượng? Hay là thôi cứ kêu hắn là đại thúc đi!
Ta càng nghĩ cũng càng lo lắng, sư phụ đối với vị đại thúc này oán hận là có thật, cũng không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho sư phụ nghiến răng nghiến lợi mỗi lần nhớ tới, cho nên mới phái ta đi hạ dược vị này, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy ý tứ của sư phụ cũng không phải là muốn làm khổ hắn.
Tình hình của đại thúc hiện tại quả thật có chút khổ nhưng vì sao sư phụ cố tình muốn ta phải là ngay lúc này xuống núi chỉnh hắn?
Còn lặp đi lặp lại dặn dò ta trước khi hạ dược nhất định phải bảo đảm hắn an toàn đã, người còn nói cái gì mà nguời chết rồi sẽ không hạ dược được!
Trong đầu ta lóe lên một cái, cuối cùng cũng hiểu ý tứ của sư phụ.
Thật ra người chính là muốn phái ta tới bảo hộ vị đại thúc này đúng không? Nhất định là như vậy mà!
Ta dám cá là sư phụ ta sớm đã không còn oán hận gì vị đại thúc này cả, chỉ không có mặt mũi nào để tự thân đến tìm vị đại thúc kia nên đành phái ta đi, nói là hạ dược nhưng thật ra là lại tăng thêm một lớp bảo vệ cho hắn.
Sao khúc này đầu óc ta nhảy số nhanh vậy không biết!
Ta hưng phấn mà tự khen thưởng chính mình một cái đùi gà, gặm gặm lại ăn không vô, sư phó quan tâm vị đại thúc kia nhiều như vậy, ta chỉnh hắn đến đau khổ vất vả, mà hiện tại thuốc giải cũng không nằm ở chỗ ta.
Ta căng thẳng mà kéo tóc chính mình, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là quyết định đi gặp vị đại thúc kia một lát để phòng ngừa hắn thật sự ngủm, như vậy thì sẽ tội sư phụ của ta biết bao a~!
Ta rón rén mở cửa, sờ soạng vị đại thúc kia một lát để xác định hắn vẫn ổn.
Nửa đêm lẻn vào phòng người khác, xấu hổ nhất chính là gặp được đồng minh có cùng ý định.
Trước mắt ta là một người đang mặc dạ hành y, hắn thấy ta liền ngẩn ngơ, đang hoang mang không hiểu chuyện gì.
Rất nhanh tên áo đen kia lấy lại tinh thần, phản ứng mau lẹ, hắn nhíu mày, ngân quang trong tay hắn nổ ra, hắn quay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Ta vội vàng né một đòn rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.