Ta nghĩ đến chuyện đã đắc tội Lăng Du một phen thì lòng liền buồn bực, trà không động cơm cũng không muốn, đổi lại thì vị đại thúc kia vui vẻ vô cùng, dùng thuốc giải xong lại còn dùng ánh mắt đáng thương nhìn sư phụ nửa canh giờ khiến sư phụ chịu không được mà phải tự mình xuống bếp để làm sườn xào chua ngọt cho hắn.
“Họ Khương kia, cả một đoàn người đi quá là chậm đi, hay là ta với ngươi cứ đi trước một bước, xử lý cái tên A Kiểu kia rồi quay lại Tề quốc.”
Sư phụ bực bội nhìn đại thúc ăn sườn mà rơi vãi tùm lum, không nhịn được lấy khăn lau khóe miệng cho hắn.
“Ta có mang theo hai con ngựa Hãn Huyết Bảo*, chút nữa chúng ta đi!”
*Hãn Huyết Bảo mã: một giống ngựa quý được nhập khẩu từ khu vực Trung Á, theo ghi chú là xuất hiện từ thời nhà Đường. Nghe nói đây là một giống ngựa núi, móng guốc cứng cáp, thể lực dồi dào, đi được cả nghìn dặm cũng không mệt.
“Sư phụ con cũng đi!”, ta ở một bên ồn ào.
“Con không được đi.”
“Sư phụ, không phải người nói đoạn đường tới sẽ rất nguy hiểm, nhìn đại thúc vô dụng như vậy, lỡ hành tung của hai người bị lộ, bị tấn công thì phải làm sao?”
Sư phụ trầm mặc một hồi.
Đại thúc: “Chung Chung, nàng cũng nghĩ là ta vô dụng sao……”
Ta sốt ruột mà lao đến bên cạnh sư phụ làm nũng:
“Sư phụ con cũng muốn đi! Đại thúc vì đại nghiệp mà phải an toàn trở về. Nguy hiểm như vậy, đi hai người làm sao mà được? Ít nhất mang theo con nữa ——”
“Tiền trao cháo múc, ta đã hứa sẽ hộ tống Khương công tử bình an trở về Tề quốc, không thể vô cớ bỏ mặc giữa chừng, đạo lý này Lăng Du ta làm không được!
“Ta cùng đi!”, Lăng Du nhàn nhạt nói.
Đại thúc nuốt xuống một ngụm hơi, cẩn thận mà nhìn sư phụ:
“Thật khéo nha, ta mang hai con ngựa, chúng ta thì có tổng cộng bốn người muốn đi…”
Ta nhấc tay: “Ta đi cùng sư phụ!”
Đại thúc không đồng ý:
“Ngươi nghĩ ngựa sao mà chịu nổi hai người đàn ông cao to lực lưỡng như ta và Lăng Du? Các ngươi chịu được nhưng ngựa kia thì không nha~!”
Sư phụ còn chưa mở miệng, Lăng Du liền kéo qua tay ta lôi ra ngoài, ta hoảng sợ thiệt nha!
Ta không muốn ở một mình với hắn nhưng mà…nhưng mà ngẫm lại sư phụ cùng vị đại thúc kia vất vả lắm thì mới gương vỡ lại lành, biết đâu ngồi cùng một con ngựa, tình cảm bù đắp cũng nhanh hơn thì sao?
Ta vì sư phụ mà chịu thiệt một chút cũng được. Ta hiên ngang lẫm liệt mà gật đầu với sư phụ rồi đi theo Lăng Du.
Sắc mặt sư phụ đen thui, cuối cùng hung hăn đá vào bàn một cái, quát đại thúc:
“Nhanh lên!”
Vị đại thúc đáng thương kia trong miệng còn đăng gặm xương sườn lại phải đuổi theo sư phụ ta:
“Chung Chung chờ ta với…”
Từ giã đoàn xe ngựa, chúng ta hai ngựa bốn người lên đường trước.
Ngựa Hãn Huyết Bảo quả nhiên danh bất hư truyền, chính là loại ngựa hảo hạng mà biết bao người trong giang hồ thèm muốn.
Ta bị Lăng Du kẹp giữa hai cánh tay rất khó chịu, để không tiếp xúc với hắn, ta cứ nghiêng người về phía trước, gần như nằm luôn trên lưng ngựa.
“Nàng đang trốn ta sao?” Lăng Du kề sát tai ta hỏi nhỏ.
Ta run run: “Không có.”
“Vậy nàng bám sát vào lưng ngựa làm cái gì? Không sợ bị té sao?”
Ta cười mỉa: “Ta ổn mà, không có việc gì.”
Lăng Du cũng không vạch trần ta, bỗng nhiên hỏi: “Tay nàng thế nào rồi?”
Ta sửng sốt một lát mới phản ứng lại là hắn đang hỏi về miệng vết thương trên tay ta, hắn ra tay rất chuẩn, rất có chừng mực.
Tuy rằng cắt tay ta để nặn ra hợp hoan tác, ngăn chặn loại dược này phát huy tác dụng nhiều hơn, miệng vết thương cũng không lớn, vết khâu lại rất tỉ mỉ, còn được băng bó kịp thời, nên ta một chút cũng không thấy đau.
“Nhờ có huynh nên đã đỡ nhiều rồi”
Lăng Du vì muốn nói chuyện với ta nên cả người cũng kề sát ta, cũng sắp nằm rạp trên lưng ngựa, lỗ tai ta hoàn toàn bị hơi thở ấm áp của hắn làm cho ngứa, mặt ta liền đỏ như đít khỉ.
“Thật ra ôm ngựa sát như vậy cũng hơi mệt, hay là huynh dịch ra sau chút đi?”
“Dịch ra sau thì ta làm sao nghe nàng nói chuyện được? Nghe không rõ đâu!”
“Sẽ nghe rõ mà, ta cũng sẽ dịch ra sau cùng huynh…”
“Ngoan lắm.”
Ta giữ lời mà dựa vào lòng ngực của Lăng Du, trong lòng gấp tới nỗi muốn tìm cái gì đó để dời đi sự chú ý nhưng mà hơi thở của hắn cứ vậy bao trùm ta như vậy cũng thật khó chịu nha!
Ta dựa vào lòng ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập vô cùng trầm ổn, bất giác ta cảm thấy rất an toàn trong vòng tay của hắn:
Lại nghe hắn kề sát tai ta nói: “Giang hồ có ơn tất báo, đúng không?”
Ta hiểu ý, mơ hồ gật đầu…
Hắn lại nói: “Hôm qua ta cứu nàng, đúng không?”
Ta lại gật gật đầu. Trong lòng nói thầm, lần trước Liên Nhi muốn lấy thân báo đáp hắn, hắn chỉ đòi cô nương nhà người ta con thỏ.
Nhưng mà Liên Nhi chỉ là trẹo chân, cho nên đền cho hắn bằng một con thỏ thì cũng được đi.
Còn ta hôm qua bị hạ xuân dược tới nỗi chân tay mềm nhũn xụi lơ, không có hắn thì không biết cái mạng nhỏ này còn không, ơn cứu mạng này ta trả tới chừng nào mới đủ?
Hơn nữa ta còn dùng tiền vũ nhục hắn, hắn muốn ta phải chịu trách nhiệm tới chừng nào nữa?
“Hay là ta viết cho huynh một cái giấy nợ nha?”, ta nhỏ giọng nói.
“Hiện tại ta thật sự không có nhiều tiền như vậy đâu, dù sao đại thúc cũng sẽ trả tiền cho huynh mà, sau này ta từ từ trả lại cho huynh, được không?”
Lăng Du trầm mặc vài giây, ta mơ hồ cảm thấy hắn sắp nổi giận, vội vàng chỉ tay lên trời thề:
“Ta bảo đảm không có quỵt nợ huynh đâu, huynh đừng lo lắng!”
“……”
Lăng Du lúc này trầm mặc thật lâu, tới lúc ta sắp ngủ gật tới nơi mới nói chuyện: “Tiểu Phong, tên thật của nàng là gì?”
Ta chợt nhớ ra, đi theo đoàn xe ngựa lâu vậy nhưng cũng chưa từng giới thiệu bản thân là ai.
Sư phụ dặn ta, trước khi hạ độc thành công thì không được để lộ tên thật, hôm qua đại thúc cũng không hỏi khiến ta cũng quên mất chuyện này.
“Bán Phong Hà, ta tên là Bán Phong Hà”
“Nghe không rõ lắm.” giọng Lăng Du vang lên trên đầu ta.
Ta mím môi, lớn tiếng nói: “Ta tên Bán Phong Hà.”
Ta la lớn tới nỗi sư phụ và đại thúc cũng phải quay lại nhìn, vậy mà cái tên Lăng Du này cứ hờ hững nói: “Vẫn là không nghe thấy.”
Ta tức giận, cố gắng quay người lại, một bàn tay bám lấy bả vai Lăng Du, tính kề sát tai hắn hét một tiếng cho bỏ ghét, mà lại nhớ tới hắn đang là chủ nợ, ta cũng không nên đắc tội thêm với hắn nên thôi vậy.
Ta đành phải ghé vào bên tai hắn, nhẹ như bông thỏ thẻ: “Ta nói ta tên là Bán Phong Hà.”
Lăng Du lúc này cũng nghiêng mặt cùng ta mặt đối mặt, ta vốn đang dựa vào bờ vai hắn nên chóp mũi hắn đụng mũi ta. Đôi mắt màu hổ phách của hắn lại nhấn chìm ta lần nữa, đôi mắt ấy dưới ánh mặt trời phản chiếu lại càng mê người. Khóe miệng hắn cong lên mang một ý cười dịu dàng, hắn không nói gì chỉ im lặng nhìn ta, lại cụng nhẹ trán ta một cái:
“Bé ngốc.”
Hắn nói ta là bé ngốc.
Lăng Du này có lén xem qua bí kíp của sư phụ ta không vậy? Sao cái tên nam nhân này áp dụng bí kíp của yêu nữ cũng khiến ta hồn bay phách lạc được nữa?
11
Kế giả chết của đại thúc quả nhiên là diệu kế. Bọn ta đến đông đủ cả rồi vẫn không biết A Kiểu kia còn đang ngủ ở nơi nào.
Chỉ là phe cánh ủng hộ A Kiểu kia cũng đã sớm bày ra thiên la địa võng, tìm tới một đống cao thủ giữ chân bọn ta.
Bọn cao thủ này đều là lấy một địch trăm, vệ binh do phe cánh ủng hộ đại thúc phái tới vẫn không đủ.
Kết quả nhưng tay cao thủ đó vừa nhìn thấy Lăng Du liền trực tiếp cáo lui, một nửa ở lại cũng mang dáng vẻ như thấy ma thấy quỷ.
Xem ra danh tiếng của Lăng Du trên giang hồ quả nhiên có thể khiến người ta sợ xanh mật. Chỉ có ta quanh năm suốt tháng bị sư phụ bắt ở trên núi nên mù mịt, không biết gì mà đâm đầu vào chỗ chết…
“Lăng trang chủ, nơi này giao lại cho ngươi.”, đại thúc trịnh trọng nói với Lăng Du
Lăng Du gật đầu.
Ta hoang mang cực độ, tuy rằng Lăng Du rất lợi hại nhưng mà những cao thủ kia cũng rất ghê nha, lỡ đâu Lăng Du bị thương thì sao? Ta có nên ở lại trợ giúp hắn không?
“Nàng đi cùng hắn đi, biết đâu kiếm được hời lớn đó!”
Ta mờ mịt một hồi, bên kia sư phụ đi cùng đại thúc rồi, bên này Lăng Du lại còn kêu ta đi mau.
Ta lại nhớ tới thoại bản đều nói, thiếu hiệp trong giang hồ đều là sẽ kề vai chiến đấu, xem ra Lăng Du không muốn cùng ta kề vai chiến đâu rồi…
Trong lòng ta có chút mất mát, đành phải dặn dò một câu “Cẩn thận một chút” rồi lại đuổi theo sư phụ.
Một mình Lăng Du đã dụ đi hơn phân nửa binh lực của phía bên kia, chỉ còn một chút đầu trâu mặt ngựa nên bọn ta xử lý vô cùng dễ dàng, sư phụ vừa đánh vừa nói:
“Chúng ta lần này nợ tiểu tử Lăng Du kia một ân tình lớn rồi!”
Đại thúc bị một đám hộ vệ vây quanh cũng nói: “Đâu chỉ một ân tình lớn? Nàng biết ta phải trả công cho hắn ra sao không? Ta hứa xây cho hắn một sơn trang mới, còn tặng quả đồi bên kia cho hắn, vàng bạc châu báu thì vô số đếm không xuể luôn đó!”
Sư phụ: “Cái đồ phá gia chi tử, sao ngươi không đưa cho hắn giang sơn thiên hạ này luôn đi?”
Đại thúc lẩm bẩm nói: “Còn không phải bởi vì nàng sao? Hai tháng trước nàng phá hủy gần một nửa sơn trang nhà người ta xong để lại tên của ta, đừng nói là nàng quên rồi nha?”
Sư phụ không phục: “Ngươi dựa vào cái gì nói là ta làm?”
“Chung Chung, người có mặt ở sơn trang lúc đó kể lại, ở hiện trường bỏ lại một con thỏ nướng, thơm vô cùng…”
“Cái đồ vô lương tâm này, nếu ta không phá hủy sơn trang của hắn, hắn sẽ đi tìm ngươi sao? Ngươi sẽ có thể thỉnh hắn về làm ám vệ bảo hộ ngươi sao?”
Ta càng nghe càng cảm thấy kì kì: “Sư phụ, phá hủy sơn trang chính là…”
Sư phó gật đầu: “Đỉnh núi mà chúng ta bắt thỏ hôm đó chính là nhà của Lăng Du. Sơn trang bị phá hủy cũng là nhà hắn.
Quên nói cho con, ở trên giang hồ hắn không có dùng tên thật, mọi người đều kêu hắn là Phong Sơn Trang trang chủ…”
Hòa Phong Sơn Trang?
Đây không phải là thánh địa trong lòng của nhân sĩ võ lâm sao? Là nơi gìn giữ sự ổn định của toàn bộ giang hồ này!
Lăng Du vậy mà lại là trang chủ của Hòa Phong Sơn Trang?
Đi theo hắn ta đã nghe được không ít chuyện trừ gian diệt bạo, ta vậy mà dám nói xạo hắn, tội này của ta nhất định là chấn động trời xanh!
Lòng ta sợ hãi: “Sao sư phụ nói đó là ải xuất sư đầu tiên của con?”
Phân nửa gia trang đó là do chính ta phá. Ta phá nhà của Lăng Du, hắn mà biết được, liệu hắn còn có để ta sống không? Hay một năm sau cỏ trên mộ ta cũng sẽ cao hai mét?
Sư phụ nói: “Bé ngoan, sống phải biết một chút thủ đoạn chứ, nếu ta nói cho con đây là nhà người khác thì con dám xuống tay không?
Con yên tâm đi, ta cũng đã thăm dò qua rồi, phần sơn trang đó Lăng Du cũng định sửa sang lại, chúng ta chỉ là đang giúp hắn một tay thôi!”
“Nhưng mà nói thì nói vậy, tiểu tử Lăng Du này vẫn luôn có thù tất báo, hắn có oán giận chúng ta cũng không trách được.
Hơn nữa vẫn không thể thiếu tiền hắn, nghe nói ai thiếu tiền hắn thì cỏ trên một đều cao 3 mét rồi!”
3 mét? So với đắc tội hắn còn cao hơn 1 mét?! Thiếu tiền hậu quả đáng sợ vậy sao?
Đại thúc xoa xoa tay, nói với sư phụ:
“Chung Chung nàng yên tâm, ta đã chuẩn bị rồi!”
Dứt lời đại thúc lại liếc ta nhẹ giọng nói:
“Tiểu Phong không phải thích Lăng Du sao, nếu nha đầu này cùng Lăng Du thành đôi thì chúng ta sẽ thành trưởng bối của hắn, hắn tự nhiên sẽ không là chúng ta khó xử nữa!”
Này…… cái này quả nhiên là ý hay nha, chỉ là các vị có quan tâm tới sống chết của ta không vậy?
Ta cười cười nói: “Sư phụ, con là đồ nhi thân thân yêu của người mà…”
Sư phụ trầm ngâm hai giây, lúc bước vào Kim Loan Điện liền dứt khoát nói: “Cứ như vậy đi!”
Cứ như vậy gì chứ! Có ai đem đồ nhi của mình đi bán trừ nợ không hả?
Ta nhớ tới mặt mày Lăng Du lạnh như băng tuyết, trong lòng thấy mất mát một chút, tuy là ta cũng có luyến tiếc hắn một chút nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn, ta vẫn là nên chạy trốn đi!
“Đại thúc, chúc mừng người giành được vương vị, ta biến trước đây!”
Đại thúc ngồi ở trên long ỷ cùng sư phụ căn bản không nghe rõ ta nói gì.
“Tiểu Phong đâu rồi?”
Ta nghe thấy sư phụ nói: “Chắc đang mò vào Ngự Thiện Phòng rồi, nha đầu này trong đầu trừ ăn ra cũng không có gì khác.”
Ta lo chạy trốn mà quên mất Ngự Thiện Phòng!
Ta quên hoàng cung có Ngự Thiện Phòng, nơi làm ra đồ ăn ngon nhất nhân gian này!
Ta an ủi chính mình dù cho Lăng Du có ba đầu sáu tay cũng không có khả năng đến nhanh như vậy, ta ăn chút gì đó rồi chạy cũng không muốn!
Chờ ta tích cóp đủ tiền về sau lại nhờ Đại Thúc giao cho Lăng Du, ta cũng không cần gặp hắn nữa!
Ai, sao thấy vẫn hơi buồn ta? Buồn thì phải uống chút rượu thôi!
Ta nhào đến Ngự Thiện Phòng, chọn một bình rượu có vẻ rất ngon, ôm bình rượu nhảy phóc lên nóc nhà. Sư phụ chưa từng cho ta uống rượu, cho nên ta cũng không biết tửu lượng bản thân ra sao.
Trên mái nhà, ta một mình uống rượu quên trời đất, cả người nhũn ra, một chút sức lực đều không có, trong lúc nhất thời cảm thấy bản thân ủy khuất vô cùng liền bắt đầu khóc.
Ta rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, hình như ta thật sự thích Lăng Du.
Không phải là dối lòng như ta vẫn nghĩ nữa mà là thật sự thích hắn. Chẳng qua là hắn không thèm tin ta.
Hu hu hu ta thật vất vả mới thích một người, vậy mà ta còn đắc tội với hắn, sư phụ của ta có thù với hắn, cuộc sống sao mà khó khăn quá vậy?
Không biết đã qua bao lâu, ta thấy toàn thân đều lạnh mà men say lại quá đậm, không thể tỉnh táo được, ta đành nằm im chờ người tốt bụng nào đó tìm ra ta.
“Tiểu Phong! Con ở đang đâu?”, ta nghe thấy được tiếng sư phụ
“Nha đầu này, lại chạy đi đâu mất rồi.”
“Chung Chung, nàng nhìn xem trên nóc nhà kia có con chó phải không?”
Người mới là chó á! Đại thúc mắt người dính cát hả? Hừ, mượn gió bẻ măng, người đang mắng ai vậy?
Ta nổi giận, lắc lư ngồi dậy, chỉ vào đại thúc nói:
“Đại thúc, người thiếu đạo đức, xứng đáng bị sư phụ ngó lơ mười năm không thèm để ý tới!”
Thật ra muốn mắng người khác thiếu đạo đức thì trước hết phải coi lại coi bản thân mình có đạo đức không đã…
Vừa mắng người xong thì ta thấy cả người đều trượt dần, vài cái liền lăn xuống dưới mái hiên. Ta nhắm mắt đón chờ đau đớn ập tới, vậy mà không có, chỉ thấy cả người rơi vào một vòng tay rắn chắc, mùi hương quen thuộc vô cùng.
LĂNG DU!
Biết hắn là ai, ta vội vàng nhắm mắt lại giả chết.
“Mượn rượu giải sầu sao?” Lăng Du hỏi.
Cái này mà ngươi cũng có thể đoán được sao?
Ta tiếp tục giả chết.
“Hay nàng đang cảm thấy nợ tiền ta quá nhiều, dậy không nổi nữa?”
Này…… hắn đang uy hiếp ta hả?
Ta đành phải mở miệng: “Tuy rằng bây giờ không dậy nổi nhưng sau này ta sẽ nỗ lực làm công mà…”
“Sư phụ của nàng nói sơn trang của ta đều do nàng phá sao?”
Ta nổi giận:
“Sư phụ nói bậy! Rõ ràng có vài món là người phá á! Ta ta ta, ta chỉ là……”
Phá hủy hơn phân nửa mà thôi……
“Nàng biết Hòa Phong Sơn Trang sẽ phạt những người như vậy như thế nào không?”
Lăng Du bẻ tay ta đang che mặt ra, tự hỏi tự trả lời:
“Ta sẽ phạt bọn họ không được ăn thỏ nướng, gà nướng, sườn heo chua ngọt…… phạt bọn họ đến khi nào bọn họ trả hết tiền mới thôi.”
Nói vậy khác nào cả đời không được ăn thịt nữa?!
“Huynh…huynh phạt kiểu này không hợp lý, huynh…huynh… hu hu hu ta còn không dậy nổi!”
Lăng Du lại cười, sao hôm nay hắn cười nhiều vậy nhỉ? So với tảng băng Lăng Du trước kia ta quen biết thì nhiều hơn mười lần.
Chỉ thấy hắn từ trong vạt áo lôi ra một đống giấy tờ.
“Được rồi đừng khóc, nàng xem khế đất đều tặng cho nàng được không? Như vậy nàng liền có tiền rồi nè.”
“Không phải huynh nói ở kinh thành huynh không mua được tòa nhà nào sao? Huynh lừa ta!”
Lăng Du kiên nhẫn nói: “Nàng thu khế nhà của ta rồi, ta chính là không còn chỗ ở, không phải sao?”
Có lý nha!
Ta gật gật đầu, lại nói: “Chính sư phụ nói huynh là có thù tất báo, ai đắc tội huynh thì cỏ trên mộ đã cao 2 mét rồi á!”
Sư phụ ở bên một hét lên, dáng vẻ oan ức:
“Trời đất chứng giám, có thù tất báo là nha đầu này tự mình nói nha!!!”
“Đại thúc còn nói huynh đặc biệt mang thù, người không trả tiền cho huynh thì cỏ trên mộ còn cao hơn so với cỏ trên mộ người đắc tội huynh, cao 3 mét lận á!”
Lăng Du xoa xoa vai ta, lạnh lùng nói với sư phụ và đại thúc kia:
“Các ngươi hai người âu yếm ái ân thì thôi đi, còn đi lừa người của ta làm gì?”
“Ai là người của ngươi hồi nào?”, sư phụ sờ sờ mũi.
Ta khóc thút thít mà ôm cánh tay Lăng Du:
“Lăng Du, huynh không tức giận sao?”
“Ta có khi nào tức giận với nàng đâu?”
“Huynh không phải ghét nhất người khác lừa huynh sao……”, ta nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lăng Du nhướng mày nhìn ta vẻ buồn cười:
“Làm sao? Nàng đang hy vọng ta nổi giận sao?”
Ta tự giác lời mình vừa nói rất ngu ngốc, ta rất sợ hắn tức giận, bèn làm rùa rụt cổ, đem mặt chôn ở trong lòng ngực hắn, lớn tiếng nói:
“Không tức giận, không được tức giận!”
Lăng Du cười.
“Lỡ giận rồi, ta còn muốn phạt nàng nữa.”
Ta cảm hai tay hắn ôm ta siết chặt, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng bên tai ta:
“Phạt nàng cùng ta ngao du thiên hạ!”
[HOÀN]