Trong bóng tối lạnh lẽo ấy, trời bắt đầu đổ tuyết, Tần Sở ngẩng đầu, vài bông tuyết đã rơi vào Vọng Nguyệt đình, rơi xuống khuôn mặt trắng nõn của nàng, có chút lạnh.
Nàng liếc nhìn Giang Nguyệt Bạch, trên mặt hắn hơi ướt, không biết do tuyết hay nước mắt hắn nữa.
“Cảm tạ Quốc chủ đã đưa mấy tòa thành, món quà lớn như vậy, ta lại không đáp lễ được.
Quốc chủ có mong muốn gì, chỉ cần không diệt Yến quốc, ta sẽ cố gắng thành toàn.
Chỉ là có một chuyện ta muốn nói với Quốc chủ, sau này ngài đừng châm ngòi ly gián sau lưng ta nữa.”
Nàng đội mũ chùm, che đi cổ áo, chờ hắn trả lời.
Môi Giang Nguyệt Bạch nhấp nháy: “A Sở, tuyết rơi rồi.”
Nàng đáp: “Ừ, tuyết không rơi nhiều, chỉ là trời hơi lạnh, mời Quốc chủ lên đây cho ấm.”
“Hồi bé nàng từng cứu một đứa trẻ trong núi Thương Lan, còn đưa nó một chuỗi Phật châu bằng gỗ hoàng dương là tín vật, nàng còn nhớ chứ?”
Nàng cười: “Chưa từng.”
Giang Nguyệt Bạch đã hiểu, trong khoảng thời gian nàng về Trần Quốc dưỡng mắt đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết, cho dù đã xảy ra chuyện gì, nàng đã quên chuyện trước kia, có thể hắn sẽ có thêm một cơ hội.
Lúc này, chỉ cần hắn luôn hướng về phía nàng.
Lần mò chỗ ngồi, Giang Nguyệt Bạch cúi đầu, trong lòng đắng chát, thấp giọng: “Đế Cơ, ta bị mù, không thấy đường nên mới phải lần mò, đây là lần đầu tiên ta đến Yến cung nên chưa quen đường, đế cơ có thể giúp ta lên ghế được không?”
Tần Sở nghe xong, nghĩ cũng đúng, vừa nãy còn bị bậc thang ở trước đình làm vấp chân, nếu không phải nàng nhanh tay kéo một cái, Giang Nguyệt Bạch chắc đã dập mặt rồi, nàng gật đầu: “Quốc Chủ là khách, để ta dỡ ngài là chuyện đương nhiên.”
Nàng đỡ hắn, động tác hơi cứng, bình thường toàn là người khác đỡ nàng, nàng nào từng để ai vịn? Là người luyện võ, sức lực lớn, đừng gọi là đỡ, nói nàng đang kéo cả nửa người Giang Nguyệt Bạch còn đúng hơn.
Giang Nguyệt Bạch ngây ngốc, cẩn thận nói: “Nàng đỡ ta như vậy có hơi vướng, nhẹ tay chút, tự nhiên chút, đừng vội.”
Nàng quay đầu liếc hắn một cái: “Ngài vốn là quốc chủ, có ý gì sao?”
Cảm thấy nàng đang nhìn mình, mặt Giang Nguyệt Bạch đỏ lên, giải thích: “Ta… không có, chỉ sợ nàng mệt thôi.”
“À.” Tần Sở cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Giang Nguyệt Bạch giống kẻ ngốc, nhưng nói cũng xuôi tai, gật đầu đồng ý:”Ta cũng thấy thế, bình thường người hầu toàn đỡ ta, ta cũng chưa đỡ ai cả.” Nàng liếc qua dáng người của Giang Nguyệt Bạch rồi gỡ tay hắn ra: “Ngài tuy gầy nhưng dáng người cũng cao, ta đỡ ngài thì hơi khó.
Không bằng ngài ngồi tạm đây một lát, để ta bảo Manh Đồng tìm tùy tùng của ngài.”
Giang Nguyệt Bạch lập tức nắm lấy tay của nàng, không cho nàng đi, vội la lên: “Có nàng bên cạnh ta vui lắm, rất an tâm, nàng đừng đi, đừng để ta một mình.”
Đây là dê xồm à, Tần Sở trợn mắt nhìn hắn, đáp ứng: “Vậy ngài vịn đi, ta dẫn ngài về.”
Hai người đi một trước một sau, Tần Sở ở trước kéo Giang Nguyệt Bạch, cả hai không nói gì, có hơi nhàm chán.
Trên đường đi, khóe môi Giang Nguyệt Bạch cong lên, đến hành lang, trong điện đang ca múa tưng bừng, hắn kéo kéo Tần Sở, nhẹ giọng nói: “Ta nghe Quách hoàng hậu muốn lập trữ quân, là Doanh Túc.”
Nàng cảnh giác hỏi: “Trần Quốc Chủ có hứng thú với tân Quân Yến quốc sao?”
Tần Sở rất kiêng chuyện này, Tiêu Đạo Ngung còn không thể nhúng tay thì Giang Nguyệt Bạch có thể làm gì.
Còn cả Tần Uyển ngày nào cũng nói là Giang Nguyệt Bạch định mượn xuân yến lần này đưa sính lễ đến cầu thân nàng ta.
Nếu Tần Uyển gả đến Trần quốc, sau này hoàn cảnh của nàng và Thuần Thiện sẽ càng bất lợi.
Tâm phòng người không thể không có, nàng cũng không định nói thật với Giang Nguyệt Bạch.
Hắn chỉ cười: “Nàng cũng biết, Thiên Tuế không thể nhúng tay vào chuyện kế vị nước chư hầu, chuyện này, nàng không nên đi nhờ hắn.”
Nàng nghe xong không vui, thậm chí còn thấy tức giận, mím môi nói: “Từ trước tới nay ta làm chuyện gì cũng không cần nhờ vả ai, tất cả là do bản lĩnh, sao Quốc Chủ Trần quốc cứ muốn tham gia chuyện Yến Quốc? Hôm nay ta nói thẳng ta đã lịch sự với ngài lắm rồi, nếu ngài còn muốn tham gia chuyện này, tham gia với bọn họ đi đối phó ta và Thuần Thiện thì đừng trách ta gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ, ta đây sẽ không nương tay đâu.”
Giang Nguyệt Bạch im lặng cả buổi, dựa vào đầu vai nàng: “Nàng đừng vô lý như vậy, dựa dẫm thì như thế nào? Đó cũng chẳng phải chuyện mất mặt gì, nàng không cần phải bướng bỉnh như vậy, thẳng quá dễ gãy, trước mặt mọi người hỏi tội Tần Uyển, biết là nàng ta có tội nhưng lại thành nàng hẹp hòi nhỏ mọn ỷ thế hiếp người, không yêu quý muội muội yếu đuối.”
Sắc mặt Tần Sở trắng bệch, nàng đã lịch sự mời hắn lên còn phải nghe một tràng bảo vệ vợ tương lai của hắn, người này đúng là chẳng biết thức thời, nàng tức giận: “Giang Nguyệt Bạch, ta kính ngài vì ngài là Quân Chủ nước láng giềng, lấy lễ đãi ngài cũng chẳng phải sợ ngài, người còn chưa gả ngài cũng chẳng có quan hệ gì, nàng ấy là muội muội của ta mắc sai lầm tất nhiên phải xử phạt, liên quan gì đến ngài? Sau này mà gả đến Trần Quốc rồi chắc ngài còn thay muội ấy nối luôn ấy.”
Vừa nói xong liền vào điện, nàng gỡ tay hắn đi về chỗ ngồi, Giang Nguyệt Bạch lại không buông, kéo lấy nàng: “Nàng giận chuyện gì? Ta thay nàng ấy giải thích hồi nào? A Sở, ta đứng về phía nàng, ta giúp nàng.”
Nàng cố giãy giụa nhưng không thoát được, không nể nhau nữa, nàng cũng chẳng còn tí kiên nhẫn nào, khẽ quát: “Ngài buông ta ra, đánh nhau trên ghế không lịch sự tí nào đâu.”
Hắn kéo tay của nàng giống như một tên lưu manh, phản bác: “Ta chỉ là một người thương hương tiếc ngọc, Đế Cơ đẹp như vậy sao ta lại không động thủ cơ chứ? Nói thật, hôm nay ta đến đây vốn là để cầu thân, đế cơ cho ta một cơ hội chứ?”
Tần Sở tức giận, cười: “Ngươi nói cái gì?”
Giang Nguyệt Bạch nghe thấy sự khinh miệt trong lời của nàng, buông nàng ra, trước mặt tất cả mọi người, cung kính hành lễ.
Nhất thời, đàn sáo đều ngừng, vũ cơ lui hết về, đại thần Yến quốc đang thưởng tiệc cũng đặt rượu thịt trong tay xuống, nhìn về phía bọn họ.
Tần Sở càng bất ngờ, hỏi Giang Nguyệt Bạch muốn làm gì.
Giang Nguyệt Bạch đáp lời: “Cầu thân,” còn chắp tay về chỗ cao nhất: “Yến quốc chủ, hôm nay ta đến bái thiếp cầu hôn Chiêu Hòa Đế Cơ, nguyện lấy mười tòa thành, vạn lượng vàng làm sính lễ.”
Cả điện lặng ngắt như tờ, thật lâu sau đó không biết ai hít một hơi thật sâu.
Tần Sở xây xẩm mặt mày, tức giận trừng hắn: “Giang Nguyệt Bạch, ngươi điên rồi!”
Giang Nguyệt Bạch đột nhiên quỳ trước mặt nàng, hô to: “Mong Yến quốc chủ thành toàn.”
Yến Quốc Quân tuy ngồi trên cao nhưng ông có thể nói gì? Ông chỉ là một người tàn tật, không biểu lộ gì cả, ngơ ngác nhìn Giang Nguyệt Bạch quỳ trên mặt đất, trong miệng ô ô a a như muốn nói gì đó.
Còn Quách Hoàng hậu thì ngồi không yên, đứng dậy vỗ thật mạnh vào án, giận run người, run giọng: “Giang Nguyệt Bạch, sao trên đời này lại có tên mặt dày như ngươi chứ? Coi Yến Quốc ta không có ai sao? Có hai đế cơ thì cứ chọn đi chọn lại, hôm qua bảo cầu hôn Hợp Đức đế cơ, hôm sau lại cầu hôn Chiêu Hòa đế cơ, ngươi muốn cưới cả hai luôn à? Năm đó ngươi thề sống thề chết cầu cho bằng được Uyển Nhi của ta, hôm nay lại bày ra vở này làm nhục nàng trước mặt mọi người sao? Ta cho ngươi biết, cho dù hiện tại Yến Quốc không thể đấu lại Trần Quốc nhưng cũng không bao giờ để ngươi khi dễ như vậy đâu!”
“Do bà nghĩ nhiều thôi, cả cái đại điện đã này đến lượt bà chưa?” Giang Nguyệt Bạch cười cười, đứng dậy chỉnh lại tay áo, xử lý xong Quách hoàng hậu rồi lịch sự chắp tay với Yến Quốc Chủ: “Ta không thể nhìn, nếu Yến Quốc chủ không nói gì thì ta coi như đồng ý hôn sự này nhé.”
Tần Sở lén lấy hai hạt hồ đào trên bàn, dùng lực bắn vào đùi Giang Nguyệt Bạch, cắn răng lẩm bẩm: “Đồng ý con mẹ nhà ngươi ấy, chết ngay cho bà.”
Theo lời nàng nói, hạt hồ đào bắn ra, đập trúng đùi phải Giang Nguyệt Bạch.
Nàng phủi tay, trước kia Tương Lý Hạ chửi người ta như thế nhỉ?
Đùi Giang Nguyệt Bạch trúng đạn, suýt nữa đứng không được, nhịn đau giữ thăng bằng, dừng lại một chút rồi nhíu mày, ôn nhu nói: “Đế Cơ ra tay nặng quá.”
Tần Sở kệ hắn, nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống, nhổ một cái: “Trần Quốc chủ cho rằng mười tòa thành trì, vạn lượng hoàng kim là cưới được ta sao?” Nàng ngẩng đầu, nói một cách hùng hồn: “Ta cảm thấy thật mất mặt.
Phụ hoàng bị bệnh, chuyện này ngài ấy không thể quyết định, Quách Hoàng hậu cũng không.
Tưởng ngài muốn cưới Tần Uyển ai ngờ ngài tự nhiên đổi người, sao tự nhiên lại như vậy? Chắc không phải ngài thấy sắc nổi lòng tham đâu, ngài mù rồi thì thấy ta kiểu gì.
Với cả, ngài nghe rõ đây.”
Nàng nhìn Tiêu Đạo Ngung, hắn cũng nhìn nàng, thu lại quạt xếp, thản nhiên nói với Giang Nguyệt Bạch: “Chiêu Hòa Đế cơ đã hứa sẽ gả cho ta, người của Thiên Tuế không thể gả sang Trần Quốc được.”
Tiêu Đạo Ngung vừa mới mở miệng, dưới đài liền xôn xao, các triều thần châu đầu ghé tai.
“Chuyện này có từ hồi nào?”ồ
“Không biết, ai đồng ý Thiên Tuế đấy?”
“Thế sau này chúng ta sẽ hành lễ với đế cơ hay là trữ quân?”
“Hừ, bây giờ còn lo chuyện hành lễ à? Đây là Giang Nguyệt Bạch dám đi khiêu khích Thiên Tuế! Tên này đúng là chẳng biết thức thời tí nào.”
Người bên cạnh thổn thức: “Hắn đúng là tên điên mà, truy sát hoàng thất Trần Quốc, ba ngày giết hết người trong Lạc Thành, mười vạn người đấy, dám đi khiêu chiến với Thiên Tuế thì tính là gì? Này, điên đến nỗi cho binh đi khắp nơi, không tạo phản mới là lạ ý.”
Có người bắt đầu sợ hãi: “Ít ra trước kia ba nước chúng ta đều ở thế cân bằng, kiềm chế nhau, bây giờ Trần quốc độc đại, có định đánh vào đây không thì không biết, nếu đắc tội hắn thì chắc hắn đồ sát chúng ta trong ba ngày mất, trước kia Triệu quốc bị diệt, Thiên Tuế khoanh tay đứng nhìn, đến lượt chúng ta thì Thiên Tuế có ra tay không? Ta thấy Yến quốc sắp diệt vong đến nơi rồi, không bằng bây giờ chúng ta nghĩ cách thuyết phục Đế Cơ bảo vệ tính mạng không?”
“Ai, không được đâu, tránh được Trần quốc thì lại đắc tội Thiên Tuế, cái đó không phải thượng sách.” Có người hiểu chuyện đứng ra phân tích.
Đám đông xì xào bàn tán rồi ngay sau đó lại lặng ngắt như tờ.
“A, ha ha ha ha.” Giang Nguyệt Bạch cười khẽ: “Tiêu Đạo Ngung, ngươi cho là ta sẽ để ngươi được như mong muốn sao? Thiên Tuế tính làm gì ta biết hết rồi.
Ta đang làm gì, Thiên Tuế không biết, hôm nay ta nói thẳng, A Sở chỉ có thể là Quân hậu của ta, trước là vậy, sau này cũng vậy.
Nàng không nhớ không có nghĩa là ta cũng buông tha nàng.”
Tiêu Đạo Ngung uống một ngụm trà, lạnh nhạt à một tiếng: “Nói như vậy, Trần Quốc muốn đánh Thiên Tuế sao?”
Lâm Giang vừa vào liền bị lời nói của Tiêu Đạo Ngung hù giật mình, vội vàng chạy đến ngăn Giang Nguyệt Bạch, nhẹ giọng: “Quốc chủ, thuộc hạ tra được rồi, ngài đừng xúc động, chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn, không thể bị Tiêu Đạo Ngung chọc giận rồi bị hắn dắt mũi.
Nếu ngài lỡ lời thì lại thành cái cớ để bốn nước diệt Trần Quốc, mất nhiều hơn được.”
Giang Nguyệt Bạch kiềm chế cơn giận, hừ lạnh: “Ta biết rồi.”
Không nhẫn được việc nhỏ chắc chắn sẽ hỏng mất việc lớn, Lâm Giang đỡ hắn về chỗ ngồi, hắn chắp tay với Tiêu Đạo Ngung: “Tiêu hoàng tử nói đùa, Trần quốc chỉ là một nước nhỏ phụ thuộc nào dám xâm chiếm Thiên Tuế? Chỉ có điều, Tiêu hoàng tử không thể tham gia vào việc kế vị của Yến Quốc nhưng ta có thể.
Cái này chỉ là một cuộc hôn nhân, Đế Cơ bây giờ chưa nghĩ kỹ, mấy ngày nữa chắc chắn sẽ thông suốt hơn.”
Tiêu Đạo Ngung lắc đầu, bật cười: “Trong mắt ta, quy củ là đại biểu một nhà nhưng đó cũng chỉ do người đặt ra, nhiều chuyện chưa biết mà lại nói quá thì nhất định sẽ bị vả mặt.”
Hai vị tổ tông này đấu khẩu kịch liệt quá, triều thần đứng dưới mặt lúc trắng lúc xanh, sợ nghe thiếu nửa chữ là Yến quốc tàn luôn, đến mắt cũng chẳng dám chớp.
Tần Sở chống đầu, có chút phiền chán, Tiêu Đạo Ngung là ai? Nói một câu là thành tiêu chuẩn sáu nước, ai gan được như Giang Nguyệt Bạch, dám chẳng coi Tiêu Đạo Ngung ra gì.
Nếu để bọn họ tiếp tục thì Tiêu Đạo Ngung sẽ mất mặt, đường đường là thái tử Thiên Tuế mà còn phải cãi tay đôi với một nước phụ thuộc, Giang Nguyệt Bạch coi trời bằng vung, thật đúng thiếu đánh.
Nàng giữ tay Tiêu Đạo Ngung, đảo mắt một cái, nghiêm túc nói với Giang Nguyệt Bạch: “Dĩ hạ phạm thượng không phải tội đáng chết vạn lần sao? Tính Tiêu ca ca vốn hiền lành nho nhã, nhưng lại có vô số thủ đoạn đáng sợ, lần này huynh ấy không chấp ngươi, ngươi lại càng lấn tới, người ta nói Quốc chủ Trần Quốc là kẻ điên, hôm nay vừa gặp quả là danh bất hư truyền, có thể thấy lời đồn đôi khi cũng là thật.”
Giang Nguyệt Bạch không ngờ có ngày nàng sẽ theo phe người khác đối phó hắn.
Hắn có hổ thẹn lại không muốn phản bác, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện hồi còn làm con tin ở Yến Quốc.
Tiêu Đạo Ngung bảo không để ý lại để Tần Sở ra mặt thay hắn ta.
Canh cánh trong lòng Quách Hoàng hậu cuối cùng biến mất.
Bà lo Tần Sở vẫn còn vương vấn Giang Nguyệt Bạch rồi sẽ làm hỏng chuyện tốt của Tần Uyển, nghe nàng coi thường Giang Nguyệt Bạch, cố gắng bảo vệ Tiêu Đạo Ngung, tất nhiên sẽ cảm thấy vui vẻ, nghĩ thầm Giang Nguyệt Bạch bị Tần sở từ chối liền thấy tốt cho Uyển Nhi, sau này Doanh Túc kế vị còn lo không đuổi được hai mối họa mang tên Tần Sở và Thuần Thiện sao? Kể cả Tần Sở có gả đến Thiên Tuế, cách xa Yến Quốc như vậy sao còn thời gian lo cho Thuần Thiện được.
Lục Lục đi tới, thì thầm bên tai bà cái gì đó, bà bật cười, dặn ả: “Cứ làm như vậy, cứ để chỗ này càng loạn càng tốt, ngươi đi nói với Uyển Nhi là Giang Nguyệt Bạch chắc chắn sẽ phong nàng làm hoàng hậu, bảo nàng yên tâm.”
Lục Lục hành lễ, nhân lúc không ai để ý, lén ra ngoài..