Những lời nói này vốn hợp tình hợp lý, đại khái nếu người khác nghe xong, liền đáp ứng lời của thiếu niên. Nhưng là •••••
Lãnh Vô Tâm ngước nhìn Lạc Hàn Y một cái, thật không thú vị, bèn bĩu môi, xoay người rời đi.
Toàn bộ quá trình, căn bản cũng không nói một câu nào.
Hình thức cự tuyệt này so với không thèm ngước nhìn đối phương, còn có phần hung ác hơn!
May mắn Lạc Hàn Y không phải là người tinh xảo, đặc sắc như vậy, hắn thật không rõ Lãnh Vô Tâm có ý gì. (nói đại là anh ngốc cho rồi)
Sườn đồi bất quá có những tảng đá lớn trăm trượng, có chút giống với những nơi so tài về quyền kích tại thế kỷ hai mươi mốt. Chẳng qua là nếu so với những cuộc so tài quyền kích ấy, địa phương này còn lớn hơn mấy lần, lại thêm bốn phía toàn vách đá, không cần nói nhiều cũng biết là nguy hiểm
Lạc Hàn Y đã từ xích sắt bay xuống.
Đi theo sau lưng Lãnh Vô Tâm: "Cô nương, chúng ta tỷ thí một phen đi!"
"••••••"
"Cô nương, ta bảo đảm, sẽ không nguy hiểm!"
"••••••"
"Cô nương, tỷ thí một chút đi. Mười chiêu. Không! Năm chiêu là được rồi!"
"••••••"
Mặc dù Lãnh Vô Tâm căn bản không để ý tới hắn, hắn lại giống như đang vui mừng đắc ý.
Việt tỏa việt dũng (bám dính như đỉa) tiếp tục quấn quanh Lãnh Vô Tâm.
"Cô nương ••••• nếu không ba chiêu •••••"
Nói xong những lời này, thanh âm Lạc Hàn Y có chút chần chừ.
Ba chiêu, đối với cao thủ mà nói đúng là ít đi một chút, cũng không đủ nói lên điều gì. Nhưng là, nếu như là ••••• có thể đấu tài với thiếu nữ trước mắt mà nói. . ., có lẽ ba chiêu cũng sẽ hàm sướng lâm ly. (quá có thể tự hào rồi)
Thật ra thì Lạc Hàn Y không phải là hoàn toàn không biết về Lãnh Vô Tâm.
Chẳng qua là chỉ nghe qua không ít tin đồn về nàng, nào là, thiếu nữ trong truyền thuyết đêm hôm lẻn vào tận Lưu Nguyệt học viện mà không bị chút thương tổn, nào là, thiếu nữ trong tin đồn về cuộc đại náo tại Lãnh gia, tin đồn, thiếu nữ phá tận Tam Quan của học viện, tin đồn, tặng cho công chúa phách lối của Bắc Quốc mười mấy bạt tai •••••
Quá nhiều tin đồn.
Nhưng tin đồn để cho hắn có hứng thú về nàng nhất, chính là tin đồn nàng đã cùng Nam Cung Vô Thương giao thủ.
Huyết Tiêu ví như lưỡi dao, thậm chí ngay cả Nam Cung Vô Thương cũng không thể đấu được lại nàng là như thế nào.
Võ công của Nam Cung Vô Thương cao bao nhiêu sao hắn không biết, Hàn Lạc Y đã nhiều năm như vậy cùng Nam Cung Vô Thương ở chung một chỗ mà luyện tập. Tất cả những cuộc tỷ thí lớn nhỏ không dưới mấy trăm, hắn vẫn chưa từng có thắng được dù chỉ một cuộc. Vậy nên Nam Cung Vô Thương, là đối thủ duy nhất trong lòng hắn.
Đối thủ duy nhất!
Là duy nhất!
Tuyệt không có người thứ hai!
Vậy mà, cho dù là Nam Cung Vô Thương, cư nhiên so với thiếu nữ trước này cũng không có biện pháp.
Chỉ 3 chiêu, ít như vậy, nếu như vẫn không thể cùng thiếu nữ giao chiến một lần, đó thật là một tổn thất!
Nghĩ đến việc có thể cùng cao thủ quyết chiến, Lạc Hàn Y liền cảm thấy máu trong người bắt đầu sôi trào ••••••
"Cô nương, ba chiêu, chỉ ba chiêu là tốt rồi."
Thanh âm hưng phấn.
Lãnh Vô Tâm rốt cục nổi giận.
Coi như là người có tính khí (khả năng chịu đựng quấy rầy) cao đi nữa, cũng không chịu nổi bị người khác vẫn quấn lao thao (lao thoa, bám theo không ngừng) như vậy.
Huống chi, nàng vốn là người có tính khí tốt.
Có thể nói thẳng, tính tình của nàng rất xấu.
Cho nên ••••••
Khi không thể nhịn được nữa, liền không cần nhịn nữa!
"Ba chiêu? Ngươi xác định sao?"
Lãnh Vô Tâm tiếp lời, liền làm cho Lạc Hàn Y càng thêm hưng phấn.
"Xác định, xác định."
Chữ “định” còn chưa kịp rơi xuống, thiếu nữ liền đã động thủ.
Huyết tiêu nhanh chóng lướt qua người hắn.
Lạc Hàn Y có thể lọt vào làm một trong 3 cao thủ tại Lưu Nguyệt học viện, cư nhiên hắn cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Trong nháy mắt Lãnh Vô Tâm động thủ, thân thể hắn thuận thế khom thành một đường cong quỷ dị, hiểm nhiên tránh khỏi một kích trí mạng.
Mắt thấy một kích đi qua.
Nhưng không nghĩ tới, huyết tiêu đột nhiên biến chuyển, hóa thành một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng xuống.
Cho dù Lạc Hàn Y kỳ tài ngút trời, cũng không có biện pháp gì né tránh một màn biến hóa nhanh như vậy.
Chỉ đành phải mặc cho huyết tiêu hướng tới động mạch cổ của mình.
Không để ý tới điều đó, tròng mắt Lạc Hàn Y vẫn còn vì bất ngờ mà sáng choang, Lãnh Vô Tâm nhàn nhạt thu hồi chiếc huyết tiêu, xoay người bay mất.
Gió mát phơ phất, khuấy động cảm giác của Lạc Hàn Y, đã là sáng sớm.
Mặt trời bắt đầu hé lộ.
Thiếu nữ một thân áo lam, nhẹ nhàng, thoải mái.Thời điểm nàng đi qua xích sắt, nàng đi vô cùng chậm, thật chậm rãi, hoàn toàn không giống như là đang đi trên xích sắt mà phía dưới là một vực sâu vạn trượng.
Phong hoa tuyệt đại!
Lạc Hàn Y không biết tại sao, đột nhiên nhớ tới một từ như vậy.
Hắn say mê võ nghệ, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có cái gì có thể giống như võ công mà đả động hắn, hoặc là thu hút sự chú ý của hắn. Trong ngày thường, tại học viện cũng có không ít sư muội xinh đẹp, tìm đủ các loại lý do đến gần hắn.
Hắn tuy mê đắm võ nghệ, nhưng cũng không phải kẻ ngu.
Ngược lại, hắn rất thông minh
Tâm của những sư muội kia, hắn cư nhiên hiểu.
Nhưng là lại làm bộ như không hiểu.
Hồng nhan bất quá cũng như Bạch Cốt Tinh, hắn từ trước đến giờ đối với dung mạo không có phản ứng gì.