Không tệ, Bách Dao quá mức nổi tiếng. Nếu như Nam Cung Vô Thương đủ thông minh, hẳn sẽ không dùng cái tên này, quá dễ dàng bị phơi bày. Nhưng, Nam Cung Vô Thương thông minh hay không, trong lòng Lãnh Vô Tâm rõ ràng nhất. Người này, mỗi một động tác, mỗi một câu nói, từng ánh mắt cũng có mục đích của hắn, người như vậy, làm sao có thể không thông minh?
Như vậy, hắn giả mạo Bách Dao có mục đích?
Tận sáu năm, hắn vẫn luôn giả mạo Bách Dao vậy hắn có mục đích gì?
"Bởi vì thế gian không có ai có thể hiểu ngươi rõ hơn ta ——"
Bách chuyển ngàn dài, lượn quanh xà không ngừng (chỗ này ta không hiểu lắm, nên để nguyên)
Nàng thở dài, mang theo luồng khí lạnh, có chút bất đắc dĩ.
Người này, quá yêu nghiệt!
Nhưng. . .nếu là một cô gái bình thường, chỉ sợ đã sớm bị hắn mê hoặc. Chỉ tiếc, hắn đã gặp phải Lãnh Vô Tâm, tận sáu năm, hắn cũng vẫn không thể mê hoặc nàng, lúc này càng không thể.
Dung nhan Bạch Cốt Tinh (ý xinh đẹp).
Nhưng vì sao Bạch Cốt Tinh.
Lại có thể mê hoặc được người trần?
Là bởi vì nhục niệm của người trong nhân gian quá nặng, hay bởi vì cốt khí của nàng ta.
"Ha ha •••••"
"Cáp cáp cáp cáp •••••••"
Thiếu nữ đột nhiên cười lớn, đầu tiên là nhỏ giọng, sau lại càng lớn tiếng, điên cuồng tư thái.
"Hừ!"
Lãnh Vô Tâm đột nhiên dừng lại, hừ lạnh một tiếng.
"Đã như vậy, chúng ta đánh cuộc một lần đi!"
Nụ cười của thiếu nữ tĩnh như mây trôi, thật mềm mại rồi lại mang theo sát khí.
Động tác tay Nam Cung Vô Thương trong nháy mắt cứng ngắc. Rồi lại mềm nhũn. Ánh mắt quá sâu thẳm, không thể nhìn rõ ý niệm bên trong.
"A? Điện hạ muốn cùng ta đánh cuộc gì?"
Hắn bất quá, chỉ là vô tình may mắn được đế vương của Nam Quốc chọn trúng làm phò mã thôi
Cho dù kinh tài tuyệt diễm, cho dù mưu mô cách mấy, hắn bây giờ vẫn như cũ không có đủ lực lượng mà chiếm được quốc gia kia. Hắn vẫn đang cố tụ tập lực lượng, cùng chờ đợi, và chờ đợi ••••••• cố nín thở mà ở trong bóng tối, chờ đợi lông cánh đầy đủ, liền Nhất Phi Trùng Thiên.( ngay lập tức hành động )
Xét trên bản chất mà nói, Lãnh Vô Tâm cùng Nam Cung Vô Thương là một loại người.
Thời điểm phải đối mặt cường địch , họ đều lựa chọn sự chờ đợi một điều gì đó, cho đến lúc nắm chặt phần thắng trong tay.
Hơn nữa, mục đích của bọn họ cũng rất giống nhau.
Điểm này từ lúc họ gặp nhau lần đầu vào sáu năm trước, đã rất rõ ràng.
Chẳng qua là, bọn họ không thể liên thủ với nhau.
Cũng không có biện pháp liên thủ.
Hai người đều là vương giả.
Vương không thể bắt tay với vương.
Vương nếu gặp vương, không chết thì bị thương.
Hết lần này tới lần khác, hai người bọn họ không thể thoát khỏi cái gông xiềng ấy.
Cho nên, đến lúc này, mặc dù giữa hai người vốn đã có sóng ngầm mãnh liệt, rất muốn đánh bại đối phương, nhưng vẫn là không thể chân chính vạch mặt nhau.
"Ta muốn đánh cuộc, nhưng ngươi dám sao?"
Lãnh Vô Tâm nhanh chóng rút tay ra.
Sắc mặt của Nam Cung Vô Thương bèn trầm ngâm. Không giống như một tiểu tử lớn bị khích tướng. Chỉ trầm ngâm, hắn hiểu Lãnh Vô Tâm giống như Lãnh Vô Tâm hiểu rõ hắn, sáu năm sớm chiều bên nhau, không rời nửa khắc. Lãnh Vô Tâm không phải là người chợt nổi hứng mà đánh cược, nàng nói hắn không dám đánh cược, tất nhiên có lý do.
Huống chi, cô gái đứng trước mặt hắn, vốn can đảm hơn người!
Hắn có chút trầm mặc, suy tư hết thảy có đáng giá hay không.
Hắn là thượng vi giả (người đứng đầu một thứ gì đó), hắn biết, đây không chỉ là ân oán cá nhân. Mà là nhiều hơn.
Hắn muốn thấy rõ, giờ khắc mà tâm Lãnh Vô Tâm mơ hồ, phiêu bạt.
"Vì sao không dám? Điện hạ đã mời, ta tất nhiên phải phụng bồi."
Nam Cung Vô Thương đột nhiên nở nụ cười.
Khi đó, bọn họ đều chẳng qua chỉ mới mười sáu tuổi tràn đầy phong hoa, cho dù hai người đều đã lường trước được mọi tình huống có thể xảy ra, nhưng vẫn không lường trước được, trận đánh cuộc hôm nay, sẽ khiến cho cuộc đời họ có bao nhiêu rung chuyển, tới mức thiên hạ đại loạn.
"Chúng ta đánh cuộc, xem Nam quốc hoàng thượng, đến tột cùng có thể hay không sẽ cưới hoàng hậu của Hợp Quốc ?" Lãnh Vô Tâm giống như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nàng sáng choang, phảng phất có thể thấy rõ con ngươi màu xám tro ẩn náo phía bên trong, "Một trận đánh cuộc như vậy, sư huynh hẳn cũng nên cảm thấy vui mừng, khi nhận ra được việc kia sắp thành công phải không?"
Nam Quốc dẫn binh đến sát biên giới của Hợp Quốc, tân hoàng của Hợp Quốc cũng chỉ vừa lên ngôi, căn bản vẫn chưa yên vị.
Thơi khắc này, thật phù hợp với chiến tranh.
Chiến tranh, chắc chắn phải có.
Nếu là có thể đánh một trận mà thành, ván này liền thắng chắc. Nếu là thua ••••• cũng không có bao nhiêu tổn thất. Chỉ bất quá, Nam Cung Vô Thương cũng vẫn không tin tưởng, Lãnh Vô Tâm có thật sự chỉ vì muốn tiền mà đánh bạc hay không.
Thứ nàng muốn, cho tới bây giờ đều không đơn giản.
Chẳng qua là đến tột cùng là vì cái gì đây? Hắn cũng không rõ ràng, hoặc là nói đúng hơn , hắn vẫn chẳng bao giờ đoán được tâm ý của nàng
"Vô Tâm muốn gì?"
"Muốn một con đường."
Lãnh Vô Tâm trả lời vô cùng dứt khoát.
Nam Cung Vô Thương ngây người, sau lại đột nhiên nở ra một nụ cười.
"Đường" trong ý Lãnh Vô Tâm là gì, hắn dĩ nhiên là rất rõ. Quốc gia thần bí “Thiên La” kia, từ thuở lập khai, không biết khi nào đã có một điều quy định trong hoàng thất, con gái chưa đầy hai mươi tuổi, không thể trở về nước. Nhưng là nữ nhân khi có đôi mắt thuần chính màu “bụi mâu”, vừa sanh ra liền có quyền lợi cao nhất. Thiên La quốc không thịnh hành việc lập thái tử. Ở trong lòng bọn họ, chỉ có người sỡ hữu con mắt màu “bụi mâu”, mới là “ vương ”.
Mà hoàng thất Thiên La quốc vẫn nhân khẩu đơn bạc (ít tôn , hiếm tử), đặc biệt là chánh thống hoàng gia. Đời trước, chỉ sinh ra một nam một nữ, nam hài lại đặc biệt kỳ dị, cư nhiên đôi mắt không phải là màu “bụi mâu”, mà là màu đen, Thiên La quốc xem người sở hữu đôi mắt màu đen là yêu nghiệt.
Cư nhiên, theo quy củ, không thể thừa kế vương quyền.
Lưu lại, cũng chỉ có bé gái kia. Vừa sanh ra sẽ để cho thế nhân sợ hãi, cặp mắt màu xám tro, cực kỳ giống ánh mắt của đế vương thuở khai quốc.
Nhưng vì là bé gái, cho nên vẫn phải rời khỏi đế quốc theo quy định.
Bé gái được giao cho trưởng công chúa của Hợp Quốc, vốn cũng là một trong những trung thần của Thiên La Quốc (trong convert lúc ghi Thiên Hợp Quốc, lúc là Hợp Quốc , thôi thống nhất là Hợp Quốc nhé).
Thần tộc* Thiên La rất mực trung thành với đất nước.
( * :viết tắt của Trung Thần Tộc )
Đây cũng là lý do tại sao trải qua nhiều chuyện như vậy, trưởng công chúa dù phải dùng cái chết để đánh đổi, cũng vẫn che chở nàng.
Quan hệ căn bản giữa hai người cũng không phải là mẹ con!
Hết thảy hết thảy, mọi thứ đều đã được định sẵn, từ một khắc nàng chuyển kiếp.Con đường nàng phải đi, tất nhiên tràn đầy máu tanh. Và hẳn nhiên ••••• là ràng buộc.
Và nàng cũng không thể trở lui.
Nàng chỉ có thể nhắm hai mắt, mà tiến lên!
Người bây giờ có thể đưa nàng đi vào quốc gia ấy, giải thoát nàng ra khỏi gông xiềng của sự ràng buộc , cũng chỉ có Nam Cung Vô Thương. Lãnh Vô Tâm chưa từng trở lại cái quốc gia kia, mặc dù Hàn Phi có để lại cho nàng tài liệu, nhưng. . . Hàn Phi dù sao cũng chỉ là người ngoài, biết cũng không nhiều. Nam Cung Vô Thương đến tột cùng là ai, nàng vẫn không thể xác định.
Nhưng là, có một điều rất rõ ràng.
Người có thể trở thành vị hôn phu từ tấm bé của nàng ,đương nhiên phải có lai lịch không đơn giản!?
Lãnh Vô Tâm chắc chắn, Nam Cung Vô Thương có thể đem nàng trở về, chẳng qua là nàng phải trả một cái giá cao, nhưng nàng không biết đó là gì, và cũng không muốn biết.
"Vô Tâm quá tính toán rồi, cuộc đánh cược này, tựa hồ đối với ngươi và ta có ích lợi gì đây?"
Thiếu niên ngưng cười, nhẹ nhàng lắc đầu, mái tóc đen óng, lại thật xinh đẹp không giống như người nhân gian nên có.
"Hợp Quốc. Ta thua, cho ngươi Hợp Quốc."
Đại lục tuy có năm quốc nhưng chỉ có một Hợp Quốc, vậy mà thiếu nữ lại nói nhẹ nhàng hệt như nó chỉ là chút thức ăn dư thừa tại nhà.
"•••••••"
Nam Cung Vô Thương trầm mặc, không nói gì.
"Thế nào, không tin ta có thể đưa ngươi cái nước Hợp Quốc kia ư?"
Thiếu nữ nhíu mày, lúc này mới chú ý tới đôi mi thanh tú của hắn, phần đuôi lông mày tựa như một thanh đao, lại giống nước thu thủy, vẻ thanh tú trên mặt lại bỗng dưng tăng thêm mấy phần sát khí.
"•••••••"
Nam Cung Vô Thương vẫn trầm mặc.
"Nam Cung Vô Thương, ngươi sẽ đáp ứng đúng không? Cần gì lãng phí thời gian suy nghĩ?"
"Đúng, ta sẽ đáp ứng."
Nam Cung Vô Thương gật đầu một cái, vẻ mặt hắn như có điều cần suy nghĩ, hoàn toàn không có chút thư giãn.
Lãnh Vô Tâm không quan tâm tới phản ứng của hắn, trong lòng nàng chợt dâng lên một tia phiền não. Nàng bước nhanh ra ngoài, trong giây lát đã biến thành một cái bóng nhàn nhạt.
"Ngươi không chạy thoát được đâu, cả đời này ngươi phải là thê ••••••• "
Thiếu niên nói quá chậm, nhẹ giọng, chỉ có mình mình nghe được, lông mi hắn quá cong, tròng mắt của hắn như có quá nhiều sương mù, lúc bất chợt, lại làm cho người ta cảm thấy, chẳng phải quá xa xôi, nhưng cũng chẳng phải quá gần. Hắn bất quá cũng chỉ là một thiếu niên mới 17 tuổi , nhưng lại thật khó nắm bắt theo một ý gì đó ••••••
Thật ra thì, trong đáy lòng của Nam Cung Vô Thương đối với Lãnh Vô Tâm đã sớm có tình cảm, nhưng chính hắn cũng không hiểu rõ tình cảm ấy. Không tới tình yêu, nhưng lại lớn hơn thích. Không thể so sánh với vạn dặm giang sơn cùng tự do, nhưng lại không muốn nhẹ nhàng buông ra.
Thời gian sáu năm, sớm chiều bên nhau, lại gần tuổi nhau. Huống chi đối phương lại là một kì tử thế gian hiếm thấy, nói không động tâm, đó là không thể. Chẳng qua cái động tâm ấy, lại quá mơ hồ.
Hai người đều chưa từng biết được thích hay tình yêu là cái gì, chẳng qua là chỉ đi theo chỉ dẫn của trái tim, nó thế nhưng thật khó nắm bắt.
Mười tuổi năm ấy, khi Lãnh Vô Tâm còn là một cô gái nhỏ, tại lúc nửa đêm, nàng chợt xoay người cười một tiếng, đem lòng bàn tay hắn ấn xuống tạo nên một đóa chu sa, khi ấy giữa bọn họ, đã nhất định sẽ có dây dưa cả đời.