Có thể nói, hiện tại cả hoàng cung, đều giống như “người ngã ngựa đổ”.
Nếu như hỏi, hiện tại nơi nào tại Hợp Quốc vẫn còn dáng vẻ “bình chân như vại” .
Như vậy chỉ có thể là Phượng Điện của Hoàng Hậu.
Tại Phượng Điện mọi thứ vẫn ngay ngắn trật tự, không chút nào bị hỗn loạn tại hoàng cung làm cho ảnh hưởng. Mà chủ nhân của cung điện, mỗi ngày đều làm chuyện mà theo mình gọi là nên làm, phảng phất như không hề nghe thấy hay nhìn thấy những tấu chương mà các đại thần kia nhờ giúp đỡ.
Những người này, là các đại thần đã phát hiện việc quỳ xin đế vương là một phương pháp hoàn toàn không có hiệu quả. Hơn nữa Mộ Dung Dạ đã ba ngày không có xuất hiện, bọn họ đã sắp điên.
Và ai nấy dĩ nhiên đều nhớ đến người đã khơi dậy mọi chuyện —— Lãnh Vô Tâm.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy mọi chuyện diễn ra, và hiểu rằng hoàng hậu có thể áp chế đế vương.
Sau đó mới nghĩ tới việc nên tìm hoàng hậu và nhờ nàng ta nghĩ cách khiến đế vương xuất cung.
Tấu chương, tự mình thỉnh tới Phượng Điện nhưng …...
Mọi phương pháp có thể cầu xin dường như cũng đã dùng hết
Nhưng toàn bộ đều vô dụng, chớ nói đến thỉnh cầu, ngay cả mặt hoàng hậu bọn họ còn chưa nhìn thấy.
Vậy mà.
Ngày thứ tư.
Thời khắc mà tất cả đại thần đều tuyệt vọng, quyết định liều chết xông vào cung điện, hoàng hậu chưa từng lộ diện - Lãnh Vô Tâm, rốt cục cũng đã xuất hiện.
Không hề mặc Phượng Y của Hoàng Hậu.
Chỉ búi một búi tóc đơn giản, cùng bộ quần áo màu lam, cực kì phóng thoáng.
Vẫn là cách ăn mặc trước kia .
Bên người nàng lại chắng có bất kì cung nữ nào.
Chỉ có một mình, thẳng tắp mà đi tới cung điện của Mộ Dung Dạ.
Lãnh Vô Tâm nàng vốn không muốn quan tâm tới chuyện này, việc mà Mộ Dung Dạ làm, là loại hành động trơ trẽn mà hèn nhát nhất. Hiện tại, nàng xuất hiện, là bởi vì sự xuất hiện của một nam tử áo đen cùng phong thư mà hắn đưa tối qua.
Lá thư này, chính là của Nam Cung Vô Thương.
Người nọ đã sớm lường trước đến cảnh tượng lúc này, càng biết nàng sẽ không quan tâm tới sinh tử của Mộ Dung Dạ. Dĩ nhiên, trong thơ cũng không bảo nàng nên cứu Mộ Dung Dạ.
Trên tờ giấy lớn như vậy, chỉ có hai câu.
Câu thứ nhất, Hoàng thái hậu cùng hoàng hậu vốn “nhất niệm chi gian*” .
(*): có địa vị như nhau
Câu thứ hai, Lưu Nguyệt Đại Hội đang lặng lẽ đợi điện hạ chỉ giáo.
Lưu Nguyệt đại hội.
Đại Hội tận 3 năm mới có 1 lần.
Trong sự kiện lựa chọn minh chủ võ lâm tại đại hội lần này. Chỉ cần là học viên cùng đệ tử Lưu Nguyệt học viện thì đều phải tham gia. Phàm là chủ nhân của Đào Yểu Quán tại Lưu Nguyệt, Lãnh Vô Tâm nhất định phải tham dự.
Mà câu nói thứ nhất, cũng chính là nguyên nhân khiến nàng phải xuất hiện ở nơi này.
Coi như nàng khinh thường việc cứu mạng Mộ Dung Dạ, nhưng là Mộ Dung Dạ hiện tại nhất định phải sống vì . . .
Chính là vì cái nguyên do đơn giản ấy.
Thị vệ hai bên khi nhìn thấy Lãnh Vô Tâm, liền hành lễ.
Lãnh Vô Tâm cũng không để ý tới bọn họ.
Chợt nàng giơ chân lên.
Dùng một cước mà đá văng cửa cung điện ——
——
Cửa ngoài cung diện tuy đã đóng được tận bốn ngày, nhưng thiếu nữ cứ như vậy không thèm để ý một chút nào, dùng một cước mà mở tung ——
Xốc xếch ——
Khi cảnh tượng này đập vào mi mắt, thật chỉ có thể dùng cái từ này mà hình dung.
Quá nhốn nháo, ngổn ngang cùng bề bộn
Trong cung điện đầy rẫy những thứ đồ cổ bề nát. Ghế ngồi cũng sụp đổ
Thật biến chất cùng loạn lạc ——
Đây là cảm giác thứ hai mà các đại thần không muốn thừa nhận.
Tư thái của Mộ Dung Dạ bây giờ sao có thể gọi là tư thái uy nghi, hăng hái của một bậc Tân Đế , rõ ràng so với những kẻ say còn không bằng.
Hắn “vô tư”, tê liệt mà ngã xuống mặt đất, thần sắc cực kì chập chờn .
Lãnh Vô Tâm không để ý đến việc các đại thần, cùng bọn thái giám nghĩ như thế nào. Trong lòng nàng, chỉ cần Mộ Dung Dạ hiện tại còn sống sót là được, về phần hắn thân là hoàng đế mà mặt mũi lại ..., hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của nàng.
Cho nên, nàng mặc cho cửa cung điện cứ thế mà mở rộng ra.
Con ngươi Mộ Dung Dạ híp lại, mấy ngày rồi hắn không có nhìn thấy ánh sáng, hôm nay thế nhưng lại phải đối mặt với luồng sáng mạnh như vậy, ánh mắt có chút không thể chịu nổi.
Cho dù là như vậy.
Nhưng hắn vẫn không muốn nhắm mắt lại.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào người thiếu nữ đang đứng ở nơi ngược sáng kia.
Dung mạo của người thiếu nữ ấy, vẫn giống hệt lúc lần đầu hắn gặp gỡ nàng.
Không kinh diễm.
Vậy mà từ chỗ sâu trong tâm hắn bắt đầu rung động.
Cũng là cô gái xem việc giết người là một chuyện đương nhiên, sau khi giết đôi mắt nàng lại còn vẫn trong suốt như vậy, không chút hối hận.
Huyết tiêu ngày hôm đó, so với bất kì thứ gì vào ngày ấy còn chói mắt hơn.
Sau, liền trực tiếp đâm vào trái tim cô gái sắp trở thành phi tử của hắn.
Hắn hận.
Hận đến mức cắn răng nghiến lợi!
Hăn hận huyết mạch nghịch lưu của nàng ta! Nhưng, hắn rõ ràng hiểu, việc hắn cầm giữ thiếu nữ này hoàn toàn không thể. Vạn dặm giang sơn cùng Bạch Cốt hồng nhan (người con gái đẹp như Bạch Cốt Tinh).
Mỗi đế vương đều phải trải qua một sự lựa chọn.
Hắn đã trải qua, so với bất kỳ một đế vương nào còn phải nhanh hơn, còn phải quyết tuyệt* hơn.
(*) : dứt khoát
Thời gian bốn ngày nay đã đủ.
Hắn rốt cục đã lựa chọn giang sơn.
(Để các nàng dễ hiểu hơn, theo ta nghĩ, ý của tác giả muốn nói là Mộ Dung Dạ vì biết mình không đấu lại Lãnh Vô Tâm cho nên hắn không dám quyết đấu cùng nàng để trả thù cho Lãnh U Nguyệt vì như thế hắn sẽ chết, đồng nghĩa với việc hắn sẽ mất giang sơn vào tay của hoàng hậu là Lãnh Vô tâm)
Vì vậy, hắn hận mình.
Hận tại sao mình chọn giang sơn? Tại sao không dám dứt khoát lựa chọn vì Lãnh U Nguyệt mà báo thù?
Hắn từ đầu đến cuối không cách nào đối mặt, lý do không phải là ở Lãnh Vô Tâm, mà là ở hắn, là bản chất của hắn. Là bản chất ẩn núp rất sâu trong hắn.
Là bản chất của hắn!
Lãnh Vô Tâm đột nhiên hành động, nàng giơ cao bàn tay lên.
‘ Chát ——’
Thanh âm giòn nhẹ, vang vọng khắp đại điện, cũng vang vọng trong tâm trí của mỗi người.
Gương mặt của Mộ Dung Dạ chợt sưng lên.
Sưng đỏ đến mức dọa người.
Lãnh Vô Tâm không nói gì, trực tiếp xoay người rời đi!
Không có chút ý định ở lại.
Nàng đột nhiên không muốn cứu một người như vậy. Cho dù là canh bạc đánh cuộc của nàng thua, nàng cũng không muốn cứu hắn. Với thần sắc vừa nãy của Mộ Dung Dạ, về căn bản hắn đã buông thả cho chính bản thân mình.
Hắn không có cách nào đối mặt với sự hèn nhát của bản thân .
So với việc hắn không thể báo thù mà uất ức, thì sự hèn nhát của hắn, càng tệ hại hơn!
Thứ gì có thể gây khó khăn cho bóng tối?
Là mình ở trong lòng bóng tối.
Coi như nàng hiện tại cứu hắn, cho hắn một tín niệm (niềm tin).
Coi như nàng nói nếu là hắn là một người đàn ông, thì nên đứng lên, sau đó báo thù.
Nhưng như vậy Mộ Dung Dạ dù là sống thì vẫn không đứng lên được.
Thứ hắn cần đối mặt là chính bản thân mình, là linh hồn đang thối nát từ sâu trong tâm hắn.
Cho nên, nàng rời đi, không có chút muốn ở lại.
Bởi vì, thứ người như thế, cho dù là nàng đi nữa, cũng không cứu được!
Thiếu nữ sãi bước rời đi, cho đến khi bóng dáng (bóng dáng) từ từ biến mất ở tại cung đình .
Mọi người vẫn còn khiếp sợ, còn chưa kịp thu hồi lý trí.
Bọn họ cho là nàng sẽ khuyên can? Bọn họ cho là nàng sẽ nhẹ nhàng, dịu dàng? Cho dù không phải là nàng không ôn nhu đi nữa thì hẳn cũng sẽ cho Tân Đế một lời khích lệ? Nhưng lại là không có gì cả.
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Trận khuyên can này của hoàng hậu, làm cho bọn họ không thể tưởng tượng được, hoàn toàn không nghĩ qua.
Đây coi là cái gì?
Một bạt tai.
Sau khi ột bạt tai, nàng cái gì cũng không nói mà rời đi?
Đây là khuyên can sao?
Mọi người đưa ánh mắt lần nữa tập trung trên người đế vương của bọn hắn. Vậy mà, cảnh tượng đập vào mắt họ, lại thêm làm ọi người càng hóa đá.
Mộ Dung Dạ đã đứng dậy.
Chẳng biết lúc nào để cho bọn nô tỳ đã nối đuôi nhau vào dọn dẹp cùng rửa mặt cho hắn.
Hành động này của hoàng đế.
Đã bắt đầu khiến cho hắn vào giờ khắc này trở thành một con người bí hiểm, không thể lường trước•••••••