Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát


Nếu không phải đang ở trước mặt Nam Cung Vô Thương, chỉ sợ nàng đã sớm nổi giận, gắng hết sức duy trì hình tượng khuê tú thục nữ của mình. Ngờ đâu Lãnh Vô Tâm lại hùng hồ hăm dọa nàng quá mức, khiến nàng không thể kiềm lại được tính khí tiểu thư!
"Lưu Ly!"
Không đợi Lãnh Vô Tâm mở miệng tiếp, Nam Cung Vô Thương đã thấp giọng quát lớn.
"Càn rỡ, còn không mau câm miệng."
Bách Lưu Ly nhìn Nam Cung Vô Thương với ánh mắt không thể tin nổi, càng như không thể tiếp nhận thái độ của hắn. Vị công tử Vô Thương ôn hòa, ấm áp, giờ đây lại tỏ thái độ luống cuống những hai lần, hơn nữa đều là vì cùng một người, nàng làm sao lại tiếp nhận đây?
Lãnh Vô Tâm cười lạnh, lý do mà Nam Cung Vô Thương làm vậy người khác có thể không biết, nhưng nàng sao lại có thể không biết chứ?
Thông tuệ như Nam Cung Vô Thương, thông tuệ như Lãnh Vô Tâm, cách giao tiếp giữa hai người, ít người có thể hiểu được.
Mở miệng trách cứ nàng ta trước nàng, chẳng qua là vì muốn giữ được cái mạng cho Bách Lưu Ly mà thôi.
Gia tộc Bách Lí ở trong mắt Lãnh Vô Tâm là gì?
Chẳng là gì cả!
Điều này Nam Cung Vô Thương đương nhiên hiểu.
Lãnh Vô Tâm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người dám đùa cợt nàng. Khoảng thời gian sáu năm mà gia tộc Bách Lý giúp hắn lừa gạt Lãnh Vô Tâm, vui đùa với lòng kêu ngạo của nàng. Lại thêm, việc Bách Dao hôm nay lại tự nhiên xen vào làm phá hư đại sự của Lãnh Vô Tâm, khiến nàng thiếu chút nữa đã bị thương, càng khiến nàng càng thêm nổi giận. Cuối cùng là việc Bách Lưu Ly khiêu khích nàng.
Chỉ cần mấy điều này thôi, ở trong mắt Lãnh Vô Tâm, gia tộc Bách Lý đã đủ chết ngàn vạn lần .
"Ha ha ——"
Lãnh Vô Tâm đột nhiên bật cười, thanh âm nhàn nhạt, lại tiêu soái*
(*) vui vẻ, thoải mái.
Bách Lưu Ly giật mình, ngay cả Nam Cung Vô Thương cũng thất thần chốc lát.
Không để ý tới phản ứng của mọi người, thiếu nữ áo lam từng bước từng bước đi tới bên người công tử áo lam. Nàng đi vô cùng chậm, mỗi bước đi của nàng càng khiến nụ cười trên mặt nàng càng thêm tươi rói, ánh sáng toát ra từ đôi mắt nàng cũng càng thêm lạnh như băng.
Đưa ra cánh tay trắng như Bạch Ngọc, bàn tay trắng nõn dần dần bao lấy gáy của Nam Cung Vô Thương. Nhẹ nhàng kéo cái khuôn mặt thanh tú, lừa gạt người đời kia qua.
Khoảng cách của hai người bây giờ đã thật gần, thậm chí ngay cả lông mi của đối phương cũng có thể nhìn rõ, nói chi đến từng nét mặt.
Bách Lưu Ly hoàn toàn ngây dại, Lạc Hàn Y vốn đang lo lắng, sốt ruột mà đứng yên tại một bên, lại càng ngây dại hơn.
Tựa đầu lên bả vai Nam Cung Vô Thương, Lãnh Vô Tâm như đang nằm trong người hắn. Mùi thơm trong trẻo lạnh lùng bay vào cánh mũi, mùi thơm khiến con người ta không tự chủ mà liên tưởng tới hoa sen. Càng thêm liên tưởng đến việc cái khuôn mặt đang ẩn núp dưới lớp da người giả tạo kia chính là một Yêu Liên (yêu quái hoa sen)
Loại sâu mọt hại nước hại dân, không phải ai khác chính là người này!
Nhưng không nghĩ tới, cái loại sâu mọt hại nước hại dân, cũng được dùng ở trên người nam tử.
"Ngươi rất muốn giữ nàng lại sao? Biến giang hồ đệ nhất mỹ nhân trở thành phi tần (cơ thiếp) của ngươi ư, để ngươi tha hồ thưởng thức mùi vị của nàng ta à, chỉ sợ •••••• ngươi sẽ không phúc tiêu thụ thôi ?" Nàng khoan thai* mở miệng, thanh âm rất nhỏ, chỉ có Nam Cung Vô Thương nghe được.
(*) : ung dung
Nhưng trong mắt người khác, họ chỉ nhìn thấy thiếu nữ áo lam tựa như đang khiêu khích, cắn cắn đôi tai của thiếu niên.
"A? Phải vậy không?" Nhẹ nhàng đưa tay vòng qua thân thể thiếu nữ, đúng như dự đoán, hắn liền cảm giác được người thiếu nữ trong tay hắn bỗng cứng đờ.
"Ngươi cảm thấy ngươi có thể cưới phi sao? Ta không ngại đổi lại Phò mã, chỉ sợ không tìm được người hợp tác tốt như vậy thôi. Phải biết, dám cãi lời ta, cũng chỉ có ngươi mà thôi •••••••••"
Lời nói có chút luống cuống.
Ghét cái cảm giác thân mật này, nhưng lại không có cách nào đẩy hắn ra.
Lãnh Vô Tâm cho dù là một người thông minh, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nhanh chóng tìm được một biện pháp.
"Ngươi •••••• quan tâm ta?" Nam Cung Vô Thương đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời giải thích lộn xộn của thiếu nữ.
"Cái rắm!"
Hốt hoảng phủ nhận.
"Kia, ngươi đang ghen?" "••••••"
Lãnh Vô Tâm dừng lại, bất thình lình bị rung động.
Sau đó lại giống như bị điện giật, đẩy ra Nam Cung Vô Thương.
Trăng lỡi liềm đã vọt lên thật à lẳng lặng nằm trên bầu trời, bỗng một ngôi sao chợt léo lên, phía sau là Lưu Nguyệt học viện, nơi có những chiếc đình đài dùng để uống rượu nghỉ chân uyển chuyển, những hòn non bộ với những chiếc lầu nhỏ, cùng trăm hoa đua nở. Trong dãy lang ngoằn ngòe là những mái tóc sam với sắc thái riêng của từng tỳ nữ đang đi tới đi lui. Mọi thứ hết thảy đều rất hài hòa như một bức họa.
Lãnh Vô Tâm quật cường xoay người, gió thu bỗng xáo xạc.
Loáng thoáng như có thể nghe thấy một lời nói đang ẩn trong gió.
"Không cần mong đợi những thứ kia, tình cảm vốn không thể nào xuất hiện ở trên người của ta."
Trở lại Đào Yểu Quán, cả đêm nàng chưa chợp mắt.
Theo thường lệ, nàng đi tới sườn đồi luyện tập một phen, đúng lúc lại đụng phải Lạc Hàn Y. Nhưng, Lãnh Vô Tâm biết đó không thể nào gọi là trùng hợp, áo của Lạc Hàn Y rõ là đã dính sương, hắn đang chờ nàng .
Có lẽ là vì xúc động, cũng thể là vì muốn phát tiết, tóm lại, Lãnh Vô Tâm đã đáp ứng đánh một trận với Lạc Hàn Y. Nhưng không phải ở sườn đồi, mà là tại Đại Hội Lưu Nguyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui