Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát

''Nếu ta muốn giết ngươi, thì ai cũng không ngăn được!’’ Lời còn chưa dứt, đã ra tay rồi.
Tay trái một chưởng đánh trúng ngực trái của Nam Cung Vô Thương, hắn không nghĩ tới Lãnh Vô Tâm sẽ động thủ, không chút đề phòng bị chưởng phong mãnh liệt quét tới lui ba bước.
Một bước, hai bước, ba bước…ngừng một lát, máu tươi trào ra. Lúc này, quả nhiên Lãnh Vô Tâm làm như lời nói, xuống tay không chút lưu tình. Dĩ nhiên, đây chỉ là mọi người thấy.

Nam Cung Vô Thương là người rõ ràng nhất, một chưởng này của Lãnh Vô Tâm đại khái chỉ dùng bốn phần công lực, đánh vào ngực trái của hắn nhưng vẫn lệch sang bên phải ba phần. Khống chế Lực đạo cực kỳ thỏa đáng, nếu không lệch hướng ba phần, một chưởng kia, chắc chắn làm tổn thương lục phủ ngũ tạng của hắn. Cho dù hắn có nội lực hộ thể, nhưng mà không thể tránh khỏi tổn hại. Nhưng mà, nếu lệch hướng 3 phần, kết quả sẽ khác.
Tránh được tim vị trí quan trọng nhất, đánh trúng tiểu huyết quản gần tim, gây tình trạng huyết áp không ổn định, tiếp theo hộc máu. Làm cho người ta tưởng bản thân bị trọng thương, căn bản trên thực tế không bị sao cả. Tăng một phần lại rất giả, thiếu một phần thì quá ác.
Nam Cung Vô Thương thối lui, vừa vặn lộ ra thư sinh ở phía sau hắn, lần này Lãnh Vô Tâm không bỏ qua cơ hội nữa, bàn tay trắng nõn khẽ động, thu hồi huyết tiêu, trong một giây, đôi tay trắng sứ tinh xảo đã đặt ở dưới cổ hắn rồi.

‘’ Chê cười bổn cung, há lại để cho các ngươi tùy tiện sống?’’
Không trực tiếp bóp chết hắn, mà chậm rãi làm cho hắn ngạt thở. Sắc mặt thư sinh dần dần trở nên đỏ rực. Mơ hồ có dấu hiệu chuyển sang màu xanh. Mắt thấy, hắn hít thở không thông, tay thiếu nữ lam y nhẹ nhàng buông ra trong nháy mắt, đủ để thở một xíu, sau đó lại lần nữa tiếp nhận nỗi sợ hãi cận kề với tử vong.
Tất cả mọi người bất động. Không có tiếng thét chói tai, không có âm thanh cảm khái, thậm chí ngay cả ánh mắt khi nhìn người khác gặp họa cũng không có. Tất cả mọi người cảm thấy bất an, sợ chiến hỏa lan đến trên người mình.
‘’ Thần Nguyệt lâu quả nhiên rất tốt, dựa vào một Duyệt Châu nho nhỏ, là có thể không để bổn cung vào mắt? Ở Hợp Quốc thì Duyệt Châu cùng lắm chỉ là một cái tiểu châu, nếu như bổn cung muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể làm Duyệt Châu biến mất khỏi tầm mắt của ta, nơi này nhất tịch phồn hoa, chốc lát chính là rác rưỡi!’’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận