Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát

Đương nhiên Lãnh Vô Tâm nhìn thấu phản ứng của mọi người, cười càng thêm lãnh. Sở dĩ nàng nói như vậy, không phải bởi vì nàng thật sẽ hạ thủ với dân chúng Duyệt Châu, nàng là dong binh, không phải đồ tể. Sở dĩ nàng nói ra lời tàn nhẫn như vậy, chỉ là vì muốn giáo huấn Thần Nguyệt một phen. Thần Nguyệt người này, làm sao có thể vì người khác mà thương tổn đến bản thân mình? Nàng đoán chừng ả sẽ không dám khoét hai mắt của mình ra, nên mới cố ý nhục nhã thôi.
Đại sảnh quá yên tĩnh, như loại yên tĩnh về đêm. Bên ngoài vẫn là ngựa xe như nước ồn ào náo nhiệt, trong này tĩnh mịch, đủ để làm cho người ta sụp đỗ. Lãnh Vô Tâm cười lạnh, nhìn Thần Nguyệt không có động tác gì. Tay phải khẽ ngắt một cái.‘‘Răng rắc__” Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, thư sinh bị kinh hách triệt để nhắm hai mắt lại. Đá thi thể thư sinh trên mặt đất, thiếu nữ lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau sạch ngón tay:
''Ngươi không dám làm? Nếu không dám thì cần gì phải làm bộ như dáng vẻ thánh mẫu? Các ngươi coi là cái gì?’’

Câu nói lúc trước đúng là nói Thần Nguyệt, câu tiếp theo, còn lại là lần lượt lướt qua mọi người. Ánh mằt dừng lại trên người của Nam Cung Vô Thương.
''Bất luận kẻ nào cũng không thể uy hiếp bổn cung, càng không có bất luận kẻ nào càn rỡ ở trước mặt bổn cung! Hôm nay các ngươi dám can đảm làm càn, muốn xem bổn cung thành trò cười phải không? Chờ các ngươi có bản lĩnh kia rồi hãy nói!’’
Nhẹ nhàng đi đến bên hồng y công tử, vòng thân ôm lấy, mị hoặc vạn phần, nghiêng người dựa vào trong ngực nam tử.
‘’ Nam Cung Vô Thương, hôm nay, ngươi có thể vì một thư sinh mà bức ta như thế, kế tiếp, ngươi không phải cũng có thể vì một nữ tử khác lấy cái chết bức bách?’’
Tư thế hai người qua mức mập mờ, hơn nữa, giống như là ôm. Thanh âm thiếu nữ cực kỳ khẽ, hô hấp phả vào vành tai tinh xảo của Nam Cung Vô Thương, lộ ra chút đỏ ửng.
''Ba lượt cơ hội. Người người đều nói ''quá tam ba bận’’, Nam Cung Vô Thương ngươi bức ta ba lượt. Còn không có cảm giác, ta nhớ rõ lúc trước đã nói qua, ngươi chỉ là ỷ vào ta thích mà thôi.’’ Âm thanh thiếu nữ chợt biến đổi: ‘’… Ngươi chính là ỷ vào tình cảm của ta đối với ngươi mà thôi, nhưng mà,.. Tình cảm của ta cũng có mức độ, ta không phải nhất định không thể bỏ ngươi. Nếu ngươi cho ta chỉ toàn là thương tổn, ta sẽ lựa chọn rời đi, triệt để, bảo vệ mình!’’

Bởi vì không phải yêu đến mù quáng, cho nên đến lúc nguy hiểm, thật sự có thể xoay người không hề do dự. Nếu thật sự có một ngày như vậy, nàng cũng không biết thật sự mình làm được đến đâu? Ba lượt, hắn cứ bức nàng như vậy, bởi vì biết nàng không thể hạ thủ được? Nếu đúng như hắn nói, nàm thích chẳng qua là dựa vào, thì nàng không thích một chút nào.
‘’Nam Cung Vô Thương, ta và ngươi đều cùng một loại người, quên ngươi, loại người chúng ta, nếu không phải đến bước đường cùng. Nếu không chắc là không biết vì một người khác mà đánh mất chính mình. Loại người chúng ta, không chỉ đối với người khác tàn nhẫn, mà với chính mình cũng như vậy. Nếu ta đối với chính mình tàn nhẫn, ta thật sự sẽ lựa chọn buông tha ngươi!’’
Thần sắc Nam Cung Vô Thương cực kỳ phức tạp. Hắn tự nhiên sẽ hiểu Lãnh Vô Tâm nói đâu là thực, đâu là giả.

‘’Ta…”
''Ngươi cái gì cũng không cần nói, trước tiên chúng ta tách ra một lúc đã.’’ Đánh gãy lời nói của Nam Cung Vô Thương, Lãnh Vô Tâm chợt nghiêng người, phất áo rời đi.
Mà ở ngoài cửa Thần Nguyệt lâu, thiếu niên tử y vội vàng chạy tới cái trán ứa ra mồ hôi tinh tế, trong mắt to màu tím vui sướng bất luận kẻ nào cũng nhận ra được. Lạc Hàn Y chính là nhận được tin tức chạy tới. Chẳng qua hắn không ngờ tới lại thấy một màn thảm liệt như vậy. Trong đại sảnh của Thần Nguyệt lâu, thi thể thư sinh vứt bỏ một bên, trên mặt đất đều là máu tươi, mà sắc mặt hồng y nam tử tuyệt mỹ xa lạ trắng bệch, ánh mắt phức tạp, không quay đầu lại trực tiếp nhìn Lãnh Vô Tâm rời đi. Vẻ mặt kia, rõ ràng là muốn giữ lại, nhưng không biết vì cái gì, cuối cùng vẫn không mở miệng giữ lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận