Một phần nào đó đã mất đi trên người Tất sư gia, dường như lại được bù đắp trên người Chiêu Doãn, hơn nữa, lại càng khắc cốt hơn, càng ghi tâm hơn so với Tất sư gia.
Người nhà thấy nàng ghen với Hy Hòa, chỉ coi là vì tranh vị, mà không biết, nàng thực sự hận Hy Hòa đã cướp đi Chiêu Doãn. Từ khi Hy Hòa vào cung đến nay, trong mắt Chiêu Doãn chỉ có ả, chỉ nhớ nhung ả. Khiến cho nàng, một người cũ, sao có thể cam tâm?
Dẫu luôn biết rằng hậu cung tàn khốc không có tình yêu lâu bền, biết rằng hoàng đế không thể chỉ thuộc về một người, nhưng Chiêu Doãn đối với nàng mà nói, y chưa bao giờ là hoàng thượng, y thực sự là nam nhân đầu tiên cũng là nam nhân duy nhất của nàng.
Nếu nói sự xuất hiện của Hy Hòa là bắt nguồn từ số mệnh của hậu cung, dẫu nàng không cam tâm nhưng cũng phải cắn răng nhận lấy, ai có thể cười đến cuối cùng tùy bản lĩnh mỗi người. Nhưng Trầm Ngư thì sao? Tại sao Trầm Ngư cũng bị cuốn vào? Thành đối thủ đáng sợ hơn cả Hy Hòa? Cuộc đấu của nàng và Hy Hòa, chí ít gia tộc cũng đứng về phía nàng, nhưng tranh chấp giữa nàng và Trầm Ngư? Phụ thân, ca ca sẽ giúp ai, câu trả lời vô cùng rõ ràng… Ông trời thật tàn nhẫn, biết nàng sợ cái gì nhất, liền tặng cho nàng cái đó; biết nàng muốn cái gì nhất, liền không cho nàng cái đó… hết lần này đến lần khác khiến nàng đau lòng…
Tại sao?
Tại sao?
Thứ mà Khương Họa Nguyệt nàng mong ước xưa nay, chẳng qua cũng chỉ là một phu quân chung tình son sắt, một gia đình ấm cúng đoàn viên…
“Tỉ tỉ? Tỉ tỉ…”. Giọng nói êm tai trong trẻo xuyên qua làn sương mù dày đặc, dịu dàng truyền tới.
Khương Họa Nguyệt từ từ mở mắt ra, lúc đầu tầm nhìn mờ mờ, chỉ có thể thấy một ngọn đèn đang đung đưa, theo đó, trong ánh đèn gương mặt của một người dần dần rõ nét, chăm chú nhìn Họa Nguyệt, mỉm cười rạng rỡ, trong nụ cười còn mang theo vài phần mừng rỡ. Dịu dàng mà xinh đẹp.
Là Trầm Ngư… Là người mà nàng quan tâm nhất cũng sợ hãi nhất, muốn thương yêu nhất cũng muốn đố kỵ nhất trên đời này…
Cảm giác chua xót trong mộng đó vẫn còn luẩn quẩn trong trái tim, Khương Họa Nguyệt lặng nhìn Khương Trầm Ngư ngồi ở đầu giường, cổ họng giống như bị một thứ gì đó bít chặt, nói không nên lời.
Khương Trầm Ngư lao tới ôm chặt bờ vai nàng ta, cực kỳ sung sướng vừa khóc vừa nó: “Tỉ tỉ! Tỉ có thai rồi! Chúc mừng tỉ, tỉ tỉ! Tỉ có thai rồi!”.
Khương Họa Nguyệt cả kinh, trí não hoàn toàn trống rỗng, lúc lâu sau mới phản ứng lại, giọng run run nói: “Muội… nói gì?”.
“Muội nói tỉ, tỉ tỉ, tỉ có thai rồi, muội đã tìm Giang thái y đến kiểm tra cho tỉ, chứng thực không phải là nhầm lẫn…”.
Phía sau Khương Trầm Ngư, Giang Hoài đứng ra, cúi người quỳ xuống nói: “Chúc mừng quý nhân, chúc mừng quý nhân, quý nhân thực sự có thai được ba tháng rồi?”.
Cả người Khương Họa Nguyệt run bắn lên, tóm chặt tay muội muội, mấy lần há miệng định nói, nhưng không nói nổi nên lời. Tin này thực sự gây cho nàng ta một nỗi chấn động quá lớn, lớn đến mức dù cho có sự đảm bảo của thái y nàng ta vẫn không thể tin nổi.
Nàng ta… rõ ràng, rõ ràng là… không thể mang thai… các thái y trước đây đều nói như thế, Giang Vãn Y cũng nói như thế… Sao, sao đột nhiên… đột nhiên lại có?
Đây, đây, đây…
“Tỉ tỉ…”. Khương Trầm Ngư ôm lấy nàng ta, nhìn sâu vào mắt nàng ta, nhẹ nhàng nói: “Tỉ tỉ, đây là tin tốt lành đúng không? Ông trời cuối cùng cũng nổi lòng thiện, đền bù cho tỉ tất cả những gì tỉ thua thiệt rồi”.
Sau cùng Khương Họa Nguyệt đã không thể kìm nén nổi, òa lên khóc hu hu, ôm chặt Khương Trầm Ngư, nghẹn ngào nói: “Muội muội! Muội muội! Ta có con rồi! Ta có con rồi!”.
“Chúc mừng tỉ, tỉ tỉ. Thực sự chúc mừng tỉ”. Khương Trầm Ngư nói tới đây, trăm ngàn cảm xúc đan xen trong lòng. Một mặt cố nhiên là mừng cho Họa Nguyệt, ai có thể ngờ Họa Nguyệt lại có thể có con, nàng ta đã tìm biết bao kỳ phương diệu dược nhưng đều vô ích, đã không còn hy vọng, bỗng dưng lại hoài thai rồng? Mặt khác, đây lại là sự mai mỉa đối với thế sự vô thường.
Quả thật là… người tính không bằng trời tính.
Phụ thân tính toán bao nhiêu như thế, muốn để nàng trở thành hoàng hậu, nhưng cuối cùng sở dĩ hoàng thượng phong hậu cho nàng, lại là vì nàng đã cắt đứt với phụ thân.
Phụ thân vứt bỏ Họa Nguyệt, thậm chí Họa Nguyệt cũng bỏ mặc chính mình, nhưng ông trời không bỏ mặc nàng ta, trong lúc nàng ta tuyệt vọng nhất, lại đem đến cho nàng ta sự bù đắp lớn nhất…
Người tính có mấy khi có thể đấu lại với trời?
Nhưng cho dù thế nào, đây thực sự là chuyện vui tốt nhất trong thời gian gần đây.
Quá tốt rồi, tỉ tỉ.
Thật sự… quá tốt rồi…
Niềm vui này của Khương Trầm Ngư vẫn không hề giảm bởi khi nàng đến ngự thư phòng tối nay, thấy Chiêu Doãn vùi đầu trong đống tấu sớ, cũng càng nhìn càng thuận mắt hơn; nam nhân này nếu bỏ thân phận tôn quý của đế vương qua một bên, thì nghi dung cũng vào hàng xuất sắc đệ nhất. Lông mày sắc nét, mũi thẳng, phối hợp với chiếc cằm nhọn, tướng mạo khá là đẹp. Mà thứ đẹp nhất của y chính là cặp mắt, đồng tử màu trà ấm áp, luôn chất chứa nét cười long lanh, hàng mi vừa dài vừa dày, lúc cụp lúc nhướng, cực kỳ rung động lòng người.
Đứa trẻ do y và tỉ tỉ sinh ra, cho dù giống ai, đều vô cùng xinh đẹp… Nghĩ đến đây, Khương Trầm Ngư không nén được mỉm cười.
Mà nụ cười ấy bị ánh mắt Chiêu Doãn bắt được, y liếc nàng một cái: “Có chuyện gì mà cười tươi thế?”.
“Lẽ nào hoàng thượng không vui? Họa Nguyệt… mang thai rồng rồi”.
Chiêu Doãn nhếch môi cười nhạt: “Vui”.
“Hoàng thượng không thực sự vui”.
Chiêu Doãn thấy Khương Họa Nguyệt lộ vẻ không vui như một cô gái nhỏ, điều này thật hiếm có, y bất giác cười “phì” một tiếng, lúc này, lông mày mới giãn ra, mắt nheo lại, mới là cười thực sự: “Thật là hoàng đế không vội, thái giám vội. Người sắp làm phụ thân là trẫm, nhưng nàng còn kích động hơn cả trẫm”.
“Đương nhiên là kích động rồi, thiếp sắp được làm dì đó”.
Trong đáy mắt Chiêu Doãn lóe lên một tia dị sắc, lại cười, nhưng có thêm phần lạnh nhạt: “Làm dì không hay, nàng vẫn nên nghĩ làm mẫu hậu như thế nào cho tốt đi”.
Khương Trầm Ngư ngây người. Câu này của hoàng thượng là ý gì?
Cây bút lông trong tay Chiêu Doãn chưa dừng lại, y vừa phê tấu chương, vừa bình tĩnh nói: “Nếu nàng thật sự thích đứa trẻ đó, thế thì đợi Họa Nguyệt sinh xong sẽ cho nàng nuôi dưỡng, đó mới là cách tốt nhất đối với nói”.
Khương Trầm Ngư cảm thấy trái tim mình, giống như một tảng đá lớn, không kịp phòng ngự đã chìm nghỉm.
Hoàng thượng rõ ràng biết Họa Nguyệt vô cùng muốn có một đứa con, nếu ai đó cướp đi đứa con của nàng ta, nàng ta chắc chắn sẽ phát điên, tại sao lại nói như vậy? Lẽ nào cảm thấy mình là hoàng hậu không có con nối dõi thì danh bất chính ngôn bất thuận hay sao? Hay đúng như lời y nói, điều đó thực sự tốt cho đứa trẻ? Lẽ nào có người muốn hại đứa trẻ?
Nhất thời, trái tim nàng hỗn loạn, nàng không kìm được cất tiếng hỏi: “Hoàng thượng, thần thiếp không hiểu”.
Chiêu Doãn lại nhìn nàng một cái, trên mặt lộ vẻ thương xót, vẫy vẫy tay với nàng.
Khương Trầm Ngư vội vàng bước lại gần.
Hôm nay nàng mặc chiếc áo lụa màu hồng nhạt, chân váy và tay áo dài bị gió thổi tung, phong thái trông thật yểu điệu, rung động lòng người. Ngũ quan cũng xinh đẹp vào hàng bậc nhất, so với lúc mới tiến cung đã trưởng thành hơn rất nhiều, tựa như một đóa hoa, qua giai đoạn chúm chím, đang nở bừng rực rỡ.
Nhưng nàng ngẩng đầu, ngước mắt, đáy mắt trong veo, vẫn ngây thơ như một đứa trẻ.
Quả nhiên… vẫn là một đứa trẻ.
Chiêu Doãn thầm thở dài trong lòng, đưa tay vuốt mái tóc nàng, chậm rãi nói: “Đứa con đầu tiên của trẫm là tâm điểm chú ý của muôn vàn cặp mắt, nếu như sinh ra là con trai, thì theo luật lệ của triều ta, nó sẽ là thái tử. Có thể nói, đây là nhân tố quan trọng kéo một sợi tóc mà lay động toàn thân. Cho nên, có rất nhiều người mong đợi sự ra đời của nó, ngược lại cũng có vô số người hy vọng nó không ra đời. Trước những lợi ích đó, đứa trẻ này sẽ rơi vào vòng nguy hiểm”. Nói đến đây, trong đáy mắt nổi lên mấy phần âm u, lạnh lùng nói tiếp: “Nàng cho rằng đứa con đầu tiên của trẫm, vì sao mà mất đi?”,
Đứa con đầu tiên của y? Lẽ nào không phải là… A! Khương Trầm Ngư đột nhiên nhớ ra, Chiêu Doãn đã từng có một đứa con, mà đứa trẻ này cũng mất đi ngay trước mặt nàng.
Ngày hôm đó, nàng vào cung gảy đàn, Hy Hòa phu nhân đột nhiên thổ huyết, sau đó Cơ Anh dẫn Giang Vãn Y vào cung, sau đó, Giang Vãn Y tuyên bố Hy Hòa sảy thai, hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ… Đó là lý do Tiết thị diệt vong, vì chuyện này mà về sau rất nhiều người nói sảy thai chỉ là cái cớ mà hoàng thượng và Giang Vãn Y thông đồng với nhau tuyên bố ra ngoài, mục đích là để hãm hại Tiết Mính.
Nhưng nghe ý tứ của Chiêu Doãn lúc này, dường như Hy Hòa thực sự từng mang thai? Hơn nữa còn thực sự bị mất?
Khương Trầm Ngư sững sờ nhìn Chiêu Doãn, nhất thời không biết nên nói gì?
Còn Chiêu Doãn lại tỏ vẻ không muốn nói thêm về chuyện này, y gập tấu chương lại nói: “Đến lúc rồi, chúng ta vào Bách Ngôn đường, nghe xem tin tức báo về từ phía Giang Đô thôi!”.
Khương Trầm Ngư liền dạ một tiếng, cùng y bước vào Bách Ngôn đường, bảy người khác đã đến đủ, thấy họ vào trong, lần lượt đứng dậy khấu bái.
Chiêu Doãn đưa Khương Trầm Ngư vào ghế, mới vừa ngồi yên, người áo tím ngồi ở cuối cùng đã lên tiếng báo cáo: “Sau bảy ngày bảy đêm ngựa không dừng bước, Tiết Thái và Khương Hiếu Thành cuối cùng đã đến Giang Đô vào hồi giờ Dậu một khắc ngày mười chín tháng chín”.
Người áo xám ngạc nhiên kêu lên: “Bảy ngày đã tới? Làm sao đi được?”.
Đây cũng chính là điểm nghi vấn của Khương Trầm Ngư và Chiêu Doãn. Chuyến này đi Giang Đô tuy không phải là ngàn dặm xa xôi, nhưng cũng tương đối xa, bình thường cũng phải một tháng mới tới nơi. Mà hai người này sao lại mất có bảy ngày đã tới?
Người áo tím cung kính đáp: “Là như thế này, trước khi xuất phát, Tiết Thái lệnh cho chọn bốn con ngựa thiên lý tốt nhất, lại chọn một cỗ xe ngựa nhẹ và khéo nhất, tất cả vật dụng trên xe vứt đi gần hết, chỉ trải một tấm da mềm nhất, chuẩn bị một bao lương khô nước sạch, lên xe là ngủ. Lại chọn hai phu xe, lần lượt thay nhau, mỗi người đánh xe sáu canh giờ. Sau một ngày một đêm đến thành trì tiếp theo, lập tức đổi bốn con ngựa tốt, hai phu xe khác, tiếp tục lên đường. Cứ như thế ngựa phi không dừng vó đã đến được Giang Đô”.
Khương Trầm Ngư không khỏi tặc lưỡi khen giỏi trong lòng. Cách này nghe có vẻ dễ làm, nhưng thực hiện vô cùng khó khăn, bảy ngày bảy đêm đều phải ở trên cỗ xe ngựa lao đi với vận tốc cực nhanh đó, cũng chỉ có thể ăn lương khô, còn phải khống chế ăn uống một cách nghiêm khắc, tránh lãng phí quá nhiều thời gian đi vệ sinh, Tiết Thái cũng thật là, hắn vốn là một đứa trẻ có khả năng nhẫn nhịn, nhưng không biết nên làm thế nào mà ca ca cũng có thể chịu được, ngoan ngoãn ngủ đến tận Giang Đô.
Người áo tím dường như đọc được tâm tư của nàng, nói tiếp: “Nghe nói Khương đại nhân mới ngủ có nửa ngày đã không chịu nổi, một mực kêu đau lưng”.
Khương Trầm Ngư che miệng, đó mới là ca ca của nàng.
“Cho nên, đến lần thứ hai Khương đại nhân kêu đau, Tiết Thái liền đánh ngất đại nhân”. Người áo tím nói đến đây, dường như cũng hơi buồn cười, nhưng vẫn phải cố nén, vì thế lộ ra vẻ hóm hỉnh: “Chính vì thế, Khương đại nhân ngất suốt dọc đường đến Giang Đô…”.
Chiêu Doãn liếc Khương Trầm Ngư một cái, cười nói: “Cho dù đi thế nào, đến được là tốt. Tiếp tục nói đi”.
“Vâng”. Người áo tím lấy một quyển sổ tay từ trong người mở ra đọc: “Giờ Dậu hai khắc, hai người Tiết Khương tắm rửa, thay áo sống đẹp; giờ Dậu ba khắc, hai người đến dự tiệc ở phủ đệ của thành chủ Giang Đô - Quan Đông Sơn, và nói rõ vẻ đi Ngọc Giang lâu chơi…”.
Khương Trầm Ngư hỏi xen vào: “Ngọc Giang lâu là?”.
Người áo xám trả lời thay: “Là chốn phong nguyệt nổi tiếng ở nơi đó, vì mỹ nhân nhiều mà được đặt tên như vậy, cùng với Hồng Tụ lâu của kinh đô, Khổng Tước lâu của La Sơn, là một trong Bích quốc tam tú”.
Chiêu Doãn phì một tiếng: “Tam tú cái gì, Bích quốc đã đến mức phải dựa vào phong nguyệt yên hoa để giữ thể diện rồi à?”.
Người áo xám vội đáp: “Thần lập tức thảo chỉ ban lệnh xóa bỏ cách nói đó”.
“Được rồi. Những thứ này, càng cấm càng lan rộng, cứ kệ chúng đi”. Chiêu Doãn cau mày: “Tiếp tục”.
Người áo tím đọc: “Giờ Tuất, một hàng người đến Ngọc Giang lâu, những nhân vật nổi tiếng của bản địa cũng lần lượt xuất hiện, tất cả mọi người đều không biết hai vị khâm sai đại thần chuẩn bị làm gì, lúc mới bắt đầu đều thấp thỏm không yên, nhưng rượu được nửa tuần, Quan Đông Sơn sán lại thăm dò ý tứ, Khương Hiếu Thành cười ha ha nói: “Trời muốn đại hạn là việc không thể thay đổi được. Hoàng thượng phái hai người chúng ta tới, chẳng qua cũng chỉ là hình thức mà thôi. Yên tâm đi, hoàng thượng đã sớm chuẩn bị năm trăm vạn lượng bạc để mua lương thực, chúng ta đi trước, ngân lượng theo sau. Chúng ta đợi nhận tiền ở đây, đến lúc đó sẽ mở kho cứu dân, thành chủ ngươi giải quyết vấn đề thật tốt, hai anh em ta cũng trở về báo cáo vẻ vang”. Nói đoạn, lại tiện tay ban thưởng một trăm lượng bạc bằng ngân phiếu cho một tiểu a hoàn bưng đồ ăn.
Chiêu Doãn lườm Khương Trầm Ngư một cái: “Ca ca của nàng có nhiều tiền thật đấy”.
Khương Trầm Ngư mím môi cười nói: “Sao có thể hào phóng bằng hoàng thượng, một lần ra tay là năm trăm vạn lượng”.
Hai người nhìn nhau, cùng bật cười.
Quốc khố không có bạc, họ rõ như lòng bàn tay, nhưng văn võ bá quan lại không hề hay biết. Khương Hiếu Thành và Tiết Thái đi cứu nạn chuyến này, kỳ thực tay trống không, một chinh tiền cũng không có, nhưng lại thể hiện dáng vẻ tự tin có thừa, lưng dắt vạn lượng, rõ ràng là đang dàn cảnh. Kế sách kiểu này, Khương Hiếu Thành quyết không thể nghĩ ra. Chiêu Doãn gật đầu than nhẹ: “Tiết Thái quả nhiên là một tên tinh quái…”.
“Mọi người vừa nghe xong câu này, trái tim vốn dĩ treo lơ lửng đều được hạ xuống, thoải mái chè chén, chúc tụng lẫn nhau. Trong bữa tiệc, Tiết Thái bỗng nói: ‘Từ lâu nghe tiếng Giang Đô giàu có, ngày hôm nay được thấy mới biết là giày đến mức này’, mọi người không hiểu vì sao, cho nên lần lượt hỏi thăm, hắn bèn chỉ tay vào một con chó coi cửa ở cách đó không xa, nói: ‘Đến cái đĩa đựng thức ăn cho súc sinh cũng quý giá như thế’. Mọi người cảm thấy kỳ lạ, vội chạy qua xem, cái đĩa vỡ bẩn đến nỗi không nhìn ra hoa văn, đâu có gì quý giá? Có người lòng đầy nghi hoặc, bèn đem cái đĩa đó đi rửa sạch, vẫn là một cái đĩa sứ men xanh rất tầm thường, nhìn không ra dấu vết gì. Cuối cùng vẫn là Tiết Thái bước lên phía trước, múc nước đổ lên đĩa, rồi đặt dưới đèn…”.
Người áo tím mồm miệng lanh lợi, giọng nói lên bổng xuống trầm, miêu tả sinh động, giống như kể chuyện, khiến người ta mải mê nghe. Vì thế, hắn vừa dừng lại, ngay lập tức có người hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”.
“Kể cũng kỳ lạ, chiếc đĩa đó vốn có màu xanh, nhưng đựng nước rồi bị ánh đèn chiếu vào lại nở ra một đóa mẫu đơn, gợn nước lay động, đóa mẫu đơn đó lại đổi sắc, giống như đang nở bung vậy. Mọi người thấy cảnh tượng lạ lùng, không khỏi tặc lưỡi, lại đi tìm tiểu nhị của Ngọc Giang lâu đến hỏi, y cũng không biết chiếc đĩa mình cho chó ăn lại thần kỳ đến như thế. Mà điều càng khiến người ta kinh ngạc hơn là Tiết Thái, hắn chỉ đứng từ xa nhìn một cái mà có thể phân biệt được ra sự quý giá của chiếc đĩa đó, nhãn lực chừng ấy, không ai có mặt là không tâm phục khẩu phục”.
Chiêu Doãn cười hì hì: “Nhãn lực ấy… có chút ít thôi, nhưng bản lĩnh diễn trò mới là tinh túy thượng đẳng”.
Người áo tím quỳ xuống bái phục nói: “Hoàng thượng thánh minh”.
“Được rồi được rồi, mấy lời xưng tụng này bớt đi vẫn hơn. Mau nói xem, Tiết Thái bày trò lừa gạt bọn người giàu có đó như thế nào”.
Người áo tím cười ngượng ngập mấy tiếng, giọng sang sảng nghiêm trang nói: “Màn kịch lớn đó, Tiết Thái không chỉ diễn một tối, mà diễn suốt ba ngày liền…”.