Bọn Thất tử cũng mím môi nén cười, người áo vàng sẫm bật cười thành tiếng đầu tiên nói: “Nghe nói từ ngày hôm qua, tất cả các cô nương chưa lấy chồng ở đế đô đều xếp hàng dài trước cửa hầu phủ, chuẩn bị chặn thừa tướng đại nhân của chúng ta, một bầy oanh oanh yến yến, bao vây hầu phủ đến một giọt nước cũng không lọt. Tình hình này, thừa tướng vẫn có thể thoát thân đi khỏi, thật là lợi hại, thật là lợi hại”.
Tiết Thái “hừ” một tiếng.
Người áo xanh lục bên cạnh cười nói: “Ta biết rồi, hôm nay thừa tướng dùng kế kim thiền thoát xác, sai nô tì ngồi vào kiệu của mình đi ra cổng trước, còn mình cải trang âm thầm đi cổng sau, nhưng vì muốn tránh tai mắt của người ta, cho nên đến muộn một canh giờ, không kịp lên buổi chầu sáng”.
Khương Trầm Ngư cười híp mắt nói: “Sao thế, thừa tướng đại nhân, có cần ai gia ban hôn cho ngươi không?”.
Tiết Thái rít qua kẽ răng: “Không phiền nương nương nhọc lòng”.
“A, thừa tướng nói gì thế? Thừa tướng là rường cột của nước nhà, trọng thần của triều đình, hôn sự của thừa tướng là đại sự quốc gia. Cái cô Hồ Sảnh Nương đó cũng không phải nhân vật tầm thường, thừa tướng lấy cô ta, có thể gọi là được cả danh lẫn lợi, song kiếm hợp bích, đã vui lại thêm vui...”. Khương Trầm Ngư thong thả nói: “Điều quan trọng nhất là, nếu như thế, những thiếu nữ trước cửa nhà thừa tướng kia, sẽ hết hy vọng. Nếu không, ngày ngày thừa tướng đau đầu vì việc ra ngoài, lần nào cũng đến trễ, ai gia không thể cho phép như vậy được”.
Mí mắt Tiết Thái giật giật, không biết là giận hay là buồn, nghiến răng nói: “Xin nương nương an tâm, tiểu thần đã nghĩ ra một cách giải quyết, không đầy nửa ngày, đám nữ nhân vô vị đó sẽ tản đi hết”.
Khương Trầm Ngư nghe xong lại càng cảm thấy hứng thú: “Ồ, không biết cách của thừa tướng là gì?”.
Tiết Thái còn chưa trả lời, một tiếng cười lớn từ bên ngoài truyền vào, tiếp theo, cửa mật thất mở ra, La Hoành dẫn theo Di Phi đi vào.
Di Phi nhìn thấy Tiết Thái mắt sáng rỡ lên, vừa cười lớn vừa đi đến bên cạnh hắn, vỗ vỗ lên vai Tiết Thái nói: “Hóa ra là như thế! Hóa ra là như thế! Không ngờ lớn thừa tướng Tiết Thái của chúng ta lại là một kẻ si tình. Ha ha ha ha!”.
Mọi người đều nhìn Di Phi bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Di Phi che miệng cười, cuối cùng nhìn, sang Khương Trầm Ngư: “Nương nương, nương nương có biết Tiết tiểu thừa tướng nhà ta hôm nay đã làm chuyện kinh thiên động địa đến nhường nào không?”.
Khương Trầm Ngư cười cười nói: “Theo như ta biết, Tiết ái khanh ngày nào cũng làm những chuyện kinh thiên động địa”.
“Cũng đúng. Chỉ có điều, hôm nay là đặc biệt nhất mà thôi”. Di Phi lại vỗ vào vai Tiết Thái, thở dài nói: “Ngươi dù không thích những cô gái đó, cũng ít nhiều phải giữ chút thể diện cho họ chứ, sao có thể một đòn quét sạch như thế? Nếu ngày mai bọn họ treo cổ tự vẫn thì làm thế nào?”.
Người áo vàng sẫm nghe thấy hai mắt liền phát sáng, nói nhanh: “Tam hoàng tử muốn nói gì, mau nói nhanh nói nhanh, thừa tướng rốt cuộc đã làm gì?”.
“Thừa tướng... sai người treo một bức tranh bên ngoài cửa lớn của phủ Kỳ Úc hầu, và tuyên bố: Tiết Thái hắn là nhân vật kiệt xuất trăm năm khó gặp, đương nhiên phải lấy một mỹ nhân tuyệt thế có thể xứng với hắn. Vì thế, nếu vị cô nương nào không xinh đẹp bằng người trong bức tranh, thì hãy bỏ ý nghĩ lấy hắn đi...”.
Khương Trầm Ngư cảm thấy có gì là lạ: “Đợi đã! Ngươi nói hắn treo một bức tranh? Lẽ nào là...”.
Tiết Thái bấy giờ ngẩng đầu lên, biểu tình u ám trên gương mặt biến mất, khóe môi cong lên, mang theo nét cười có chút gian trá: “Nói ra vẫn phải đa tạ nương nương. Nếu không phải là nét vẽ tuyệt diệu của nương nương, vi thần vẫn còn phải khổ não tìm đâu được một bức tranh như thế?”.
“Ngươi! Lẽ nào ngươi treo bức tranh ai gia vẽ cho Hy Hòa?”. Lời vừa thốt ra, Thất tử cũng thất kinh, hóa ra Tiết Thái lại treo tranh của Hy Hòa?
Tiết Thái “ừ” một tiếng.
Khương Trầm Ngư lập tức đứng dậy: “Ngươi dám ăn trộm tranh của ai gia!”.
“Tiểu thần chỉ mượn dùng mấy ngày thôi, đợi sự việc qua đi sẽ tự giác đem trả”. Tiết Thái nói rất ngang nhiên đường hoàng: “Đúng như nương nương nói, tiểu thần là rường cột của nước nhà, trọng thần của triều đình, nếu ngày nào cũng bị người ta vây kín dẫn đến không thể lên buổi chầu sớm, tổn thất này to lớn quá. Cho nên, nghĩ cho giang sơn xã tắc Bích quốc, nương nương cũng không nên hẹp hòi, tiếc một bức tranh cỏn con, đúng không?”.
Đến lượt Khương Trầm Ngư nói không nên lời.
Cứ như thế, Tiết Thái dùng tranh vẽ Hy Hòa phu nhân, thành công ép những tú nữ muốn gả cho hắn phải thối lui. Nhưng hành động này cũng để lại một ảnh hưởng rất xấu, đó chính là...
“A, ngươi nghe nói chưa? Thừa tướng của chúng ta có ý trung nhân rồi đấy!”.
“Hắn mới mấy tuổi mà đã có ý trung nhân?”.
“Ngươi thì biết cái gì, phàm chuyện gì mà gắn với Băng Ly công tử thì không thể suy luận theo lẽ thường được. Tóm lại là thế này, hắn đã sớm có ý trung nhân rồi, mà người hắn yêu không phải ai khác, chính là tiền phu nhân của triều ta”.
“Ngươi nói là... Hy Hòa phu nhân?”,
“Ngoài nàng ta ra còn có ai nữa! Đệ nhất mỹ nhân của bốn nước năm xưa, chậc chậc, đáng tiếc là chết sớm quá”.
“Lá gan của hắn cũng to thật nhỉ? Đến phi tử của hoàng đế mà cũng thầm thương trộm nhớ. May mà Hy Hòa phu nhân đã chết, nếu không đã thành tin xấu rồi!”.
“Luôn làm chuyện không bình thường, một hành động cả thiên hạ kinh ngạc. Không hổ là Băng Ly công tử...”.
“Đúng thế đúng thế...”.
Chuyện này càng đồn càng rộng, phiên bản cuối cùng chính là...
Thừa tướng của Bích quốc Tiết Thái, từ thuở còn bé tí đã thầm yêu Hy Hòa phu nhân, thậm chí miếng mỹ ngọc Băng Ly tuyệt thế mà Yên vương tặng hắn cũng đem tặng lại cho Hy Hòa phu nhân. Nào ngờ Hy Hòa phu nhân hồng nhan bạc mệnh, chẳng đợi hắn làm nên sự nghiệp đã ngọc nát hương tan.
Cho nên, Tiết Thái rất đau lòng, tuyên bố với bên ngoài rằng nhất định phải lấy một nữ tử có tướng mạo giống Hy Hòa làm vợ. Yêu cầu này quá cao, vì vậy, chuyện chung thân đại sự đành phải gác lại.
Đến đây, Tiết Thái đã không còn bị ai quấy nhiễu nữa.
Ngày tháng cứ trôi qua thi thoảng vội vàng, thi thoảng vui đùa cười nói, thi thoảng nguy hiểm, thi thoảng bận rộn như thế. Không biết bắt đầu từ khi nào, Tiết Thái càng ngày càng bận, thường xuyên nghị sự xong là mất tăm mất tích, mà không chịu về nhà giống như trước đây, cho dù không có chuyện gì cũng ở trong cung. Có lúc Khương Trầm Ngư hỏi hắn, hắn cũng không trả lời, lâu ngày, Khương Trầm Ngư cũng không hỏi nữa.
Dịp khai xuân năm Đồ Bích thứ sáu, xảy ra một chuyện vui.
Nói là chuyện vui, kỳ thực cũng không hẳn, có người lại cho là xúi quẩy, có người cho là đương sự thấy vui là được. Mà sự kiện gây nên sự chú ý và bàn tán rộng rãi ở Bích quốc này chính là - đại tướng quân Phan Phương lấy vợ.
Mọi người đều biết, đại tướng quân vốn có một người vợ chưa cưới mà y yêu chân thành, nhưng lại bị Tiết Túc gọi đến phủ để thuyết thư rồi làm nhục, không chịu nhục, nàng đã tự vẫn. Sau này đại tướng quân tuy đích thân dẫn binh đánh bại Tiết Hoài khiến cả Tiết gia sụp đổ, coi như đã báo được thù, nhưng người yêu đã chết, không thể vãn hồi. Sau đó lại phụng chỉ đến Trình quốc chuẩn bị hỏi cưới công chúa, cũng không ra đâu vào đâu... Tóm lại, nói đến vị đại tướng quân Phan Phương này, trừ việc hắn kiêu dũng thiện chiến ra, điều khiến người ta có thể bàn luận say sưa nhất chính là sự si tình của hắn.
Mọi người đều cho rằng hắn sẽ không thể thành thân lần nữa, không ngờ, hắn bất ngờ cưới vợ mà không hề báo trước. Vì thế, chuyện này đồn ra ngoài, cả nước kinh ngạc.
Mà điều khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là vị thê tử kia của hắn...
Về việc này, Khương Trầm Ngư được biết thông qua báo cáo của Thất tử. Khi đó, người áo tím nói như thế này: “Nương nương, Phan tướng quân xảy ra chuyện rồi”.
Làm cho Khương Trầm Ngư sợ đến mức cuống lên: “Xảy ra chuyện gì?”. Phan Phương có thể nói là thần tử mà nàng yên tâm nhất, luôn an phận thủ thường, chưa từng kéo bè kết đảng, cũng không thích thể hiện bản thân, sinh hoạt càng cực kỳ đơn giản, ngày ngày không làm việc thì đóng cửa luyện tập võ công, uống rượu, rất hiếm khi ra ngoài. Một người như thế có thể xảy ra chuyện gì được? Nếu là người khác còn có khả năng mắc bệnh, còn Phan Phương, nếu đến hắn cũng đổ bệnh, thì trên đời này có lẽ chẳng có người nào khỏe mạnh nữa?
Người áo tím thở dài, sáu người còn lại lần lượt biểu lộ vẻ buồn rầu.
Vì thế, Khương Trầm Ngư càng lo lắng hơn: “Hắn làm sao?”.
“Hắn bị người ta hãm hại”.
“Ai dám to gan thế? Dám hãm hại cả Phan ái khanh?”.
“Là như thế này, ngoại ô kinh thành có một ông lão câu cá, ông có một cô con gái tên là Phương Cô, xấu xí không thể tả nổi, lại còn bị điếc hai tai, vì thế, năm nay đã hai mươi sáu tuổi mà vẫn chưa gả đi được, ông lão rất buồn rầu, trăn trở mãi phải làm sao, cuối cùng nương nương đoán thế nào?”.
“Có liên quan đến Phan ái khanh?”.
“Tháng trước không phải có một trận tuyết lớn sao? Ông lão liền lừa Phương Cô đến trước cổng Phan phủ, vứt cô ta ở đó. Khi Phan tướng quân mở cửa, nhìn thấy một người nằm ngất lạnh cóng trong tuyết, bèn tốt bụng cứu cô ta về, cứ thế qua một đêm. Sang ngày hôm sau, tướng quân đưa Phương Cô đã tỉnh về nhà, ông lão lại nói họ trai đơn gái chiếc ở chung với nhau một đêm, sự thanh bạch của con gái ông đã bị hủy hoại, không gả chồng được, bắt tướng quân phải chịu trách nhiệm. Cô Phương Cô đó thoạt đầu không biết là chuyện gì, sau biết rồi thì khóc ầm lên chạy đi nhảy xuống hồ. Nước hồ đóng băng, cô ta nhảy xuống hố băng, Phan tướng quân vội vàng cứu cô ta lên, khi cứu người đương nhiên không tránh được ôm ôm ấp ấp, thế là ông lão bám chặt lấy tướng quân... Thế nên, Phan tướng quân đã cưới cô ta”.
Thất tử lũ lượt thở dài: “Quá thảm!”. “Đúng thế đúng thế, chỉ có Phan tướng quân mới vậy, chứ người khác thì mặc xác ngươi chết hay là người…”. “Ông lão kia chắc chắn đã tìm hiểu tướng quân là người thế nào, biết tướng quân không dùng thế ép người, cho nên mới vu vạ cho tướng quân”. “Cái này gọi là ở hiền gặp ác mà...”. “Thực ra cũng chẳng có gì, coi như lấy một người thiếp, vấn đề là cô gái đó thực sự quá xấu xí ấy!”. “A, đại nhân cũng thấy rồi à? Mấy ngày trước quá hiếu kỳ nên ta cũng liếc một cái, kết quả là...”. “Đại trượng phu sống ở trên đời, những chuyện thảm nhất Phan tướng quân đều gặp cả, thật là đáng thương, đáng thương...”.
Lời Thất tử nói thể hiện tâm lý nam nhân một cách rõ rệt nhưng Khương Trầm Ngư nghe được, trong lòng cũng không vui.
Ngày hôm sau, nàng triệu Phan Phương vào trong cung, nói với hắn: “Phan tướng quân, nếu có chuyện gì khanh ngại không tự mình ra mặt từ chối, ai gia có thể giúp khanh từ chối”.
Phan Phương nhìn nàng với vẻ hơi ngạc nhiên, lát sau đáp: “Hồi bẩm nương nương, vi thần không có chuyện gì khó xử cả”.
“Khanh không cần giấu ai gia, ai gia đã nghe nói rồi, vị phu nhân đó của khanh...”.
Phan Phương cúi đầu.
Khương Trầm Ngư thấy điệu bộ này của y, lòng càng thương hơn, bèn giận dữ nói: “Dưới càn khôn rộng lớn, trời cao vời vợi này, lại có tên điêu dân ép hôn, hơn nữa còn ép đại tướng của triều ta, chuyện này tuyệt đối không thể tha được, người đâu! Truyền ý chỉ của ai gia...”.
Nàng còn chưa nói dứt câu, Phan Phương đã quỳ sụp xuống.
Khương Trầm Ngư kinh ngạc nói: “Phan ái khanh, khanh làm gì vậy?”.
Phan Phương cung kính dập đầu, khi ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rỡ mà kiên định: “Vi thần tạ ơn nương nương quan tâm đến vi thần, nhưng chuyện cưới vợ là vi thần tự nguyện, không phải ép gạt, cho nên xin nương nương nguôi giận”.
“Nhưng... họ rõ ràng nói là ông lão đó cố ý vứt con gái trước cửa nhà khanh...”.
Phan Phương cụp mắt, thấp giọng nói: “Cho dù chuyện trước đó như thế nào, sự thực là vi thần đúng là đã ôm cô nương đó”.
“Phan ái khanh!”. Khương Trầm Ngư cũng không biết vì sao mình để ý chuyện này như thế, có lẽ là vì nàng đã từng tận mắt chứng kiến bi kịch của Phan Phương và Tần nương, trong lòng luôn cảm thấy hổ thẹn với y, vì thế, bây giờ đột nhiên có người nhét một nữ nhân cho Phan Phương, giống như một tay hủy diệt mối tình duyên bi thương đến cực điểm và cũng đẹp đẽ đến cực điểm ấy.
Ở nơi sâu thẳm nội tâm của nàng, không sao có thể tiếp nhận nổi, vì thế nàng hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Tóm lại, hôn sự này ai gia không chấp nhận! Ai gia không thể trơ mắt nhìn khanh nhảy vào hố lửa!”.
Phan Phương ngẩng mặt lên, nhìn nàng chằm chằm, sau đó, bỗng nhiên bật cười.
“Khanh cười cái gì?”.
“Không có gì...”. Phan Phương khẽ thở dài, trong ánh mắt chất chứa vài phần hoài niệm: “Chỉ là cảm thấy, nương nương vẫn là nương nương của thuở ban đầu, vi thần... rất cảm động, cũng rất vui”.
Mặt Khương Trầm Ngư đỏ bừng biết hắn ám chỉ bản thân mình lúc đi sứ Trình quốc năm nào. Cơn xấu hổ qua đi, nàng lại càng thận trọng.
“Chuyện này khanh nghe ta, được chứ?”.
“Nương nương... nếu, vi thần thực lòng muốn cưới Phương Cô thì sao?”.
“Cái, cái gì?”. Khương Trầm Ngư cả kinh. Phan Phương đối với Tần nương như thế, nàng tận mắt chứng kiến, một nam nhân như thế sao có thể thay lòng đổi dạ? Được thôi, cứ cho là hắn có thể thay lòng đổi dạ, nhưng Phương Cô đó, theo như Thất tử miêu tả là một cô gái xấu xí vô cùng! Sao có thể?
Dường như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, Phan Phương cười cười, nói: “Phương Cô là một cô gái tốt. Vi thần biết có lẽ nương nương cũng nghe nói rồi, nàng ta... bị điếc. Tướng mạo cũng không được ưa nhìn. Nhưng ngoài hai điểm kia ra, nàng thật sự, thật sự là một cô gái rất tốt”.
“Phan tướng quân...”. Nhất thời, Khương Trầm Ngư không biết phải nói thế nào.
“Vi thần biết trong con mắt người ngoài, đều cảm thấy cô ấy không xứng với thần, nhưng, tự vi thần lại cảm thấy thành thân với vi thần mới là thiệt thòi cho Phương Cô... Tóm lại, vi thần thật lòng thành tâm muốn cưới cô ấy, xin nương nương tác thành”.
Khương Trầm Ngư nhìn Phan Phương đăm đăm, lúc lâu sau cũng không nói được gì, cuối cùng đành để cho Phan Phương ra về.
Mấy ngày sau, nàng mặc thường phục xuất cung, cùng với Tiết Thái bí mật đến Phan phủ một chuyến. Phủ đệ của Phan Phương cực kỳ đơn sơ, là một căn nhà nhỏ nằm ở một mảnh đất vắng vẻ, qua tường rào, Khương Trầm Ngư nhìn thấy một cô gái đang quét sân.
Dấu tuyết trên mặt đất còn chưa tan, nàng ta quét từng li từng tí một, quét rất cẩn thận.
Một lúc sau, Phan Phương từ trong nhà bước ra, khoác áo khoác lên người nàng ta, nàng ta ngẩng đầu, cười ngọt ngào với Phan Phương...
Khương Trầm Ngư nhìn đến đây, hạ lệnh cho phu xe quay về hoàng cung.
Trong xe ngựa trên đường về cung, nàng hỏi Tiết Thái một câu: “Ngươi nói xem Phan tướng quân lấy cái cô Phương Cô đó, thật sự không nuối tiếc chứ?”.
Tiết Thái trầm ngâm rất lâu, mới trả lời nàng: “Tiếc hay không ta không biết, nhưng hẳn là rất hạnh phúc”. Nói rồi, liếc xéo nàng một cái: “Lẽ nào nương nương hy vọng hắn cô độc đến cuối đời? Đừng có ác độc quá thế”.
“Đợi đã, ta ác độc ở chỗ nào?”.
“Đừng tưởng ta không biết trong lòng nương nương nghĩ gì, nương nương cảm thấy Phan Phương đã yêu Tần nương, thế thì cả đời này phải vì Tần nương mà giữ thân như ngọc, quyết không lấy vợ...”.
“Ta đâu có nghĩ như thế!”.
“Tốt nhất là đừng nghĩ như thế. Bản thân nương nương đã như thế này, đừng có mong người khác cũng phải giống mình”.
“Đợi đã, cái gì mà bản thân ta đã như thế này? Lẽ nào ngươi nói ta đang đố kỵ Phan Phương? Đố kỵ vì hắn cuối cùng đã được giải thoát khỏi chấp niệm với Tần nương, còn ta vẫn đang chìm trong bùn lầy?”.
“Đây là tự nương nương nói, ta không có nói”.
“Ngươi...”. Khương Trầm Ngư tức chết đi được, nhưng lại không có cách nào nói lại Tiết Thái, cuối cùng đành ra đòn sở trường lần thứ một ngàn lẻ một: “Ai gia không chấp trẻ con”.
“Ta chín tuổi rồi”.
“Vẫn là trẻ con”.
“Hứ”.
“Hứ...”.