Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Phương Uyển khuyên can nói: "Hội Uý, đừng đánh nữa... Hội Uý... Quận mã, đừng đánh nữa mà..."
Phong Tiểu Nhã nhìn sang Phạm Lâm Quân: "Muốn ngăn cản không?"
Phạm Lâm Quân thở dài: "Cứ để quận chúa xả giận đi."
"Xả giận?" Trưởng công chúa nghe mà tức đến bật cười, "Các ngươi sỉ nhục mẹ con ta như thế, thù này, thề không báo không làm người!"
Trong lúc ấy, Phương Uyển bị tay áo của Hội Uý quét qua, ngã về sau, vừa vặn ngã vào lòng Chương Hoa trên xe lăn.
Một giây sau, nàng ấy đột nhiên móc một thanh chuỷ thủ ra, kề lên cổ Chương Hoa.
Đang chú ý canh chừng Chương Hoa nãy giờ nên Tạ Trường Yến là người đầu tiên phát hiện, nàng hô lên: "Bỏ bệ hạ ra!"
Tất cả sửng sốt không thôi.
Đến cả Hội Uý đang đấm đá cũng dừng lại, hoảng hốt gọi: "Uyển Uyển, tỷ làm gì vậy?"
Phương Uyển kề chuỷ thủ lên cổ Chương Hoa, run rẩy nói: "Bây, bây giờ, mọi người bình tĩnh đi nào!"
Hiện trường im phăng phắc, chỉ nghe âm thanh tí tách của lửa cháy và tiếng hít thở của mọi người.
Vô số đôi mắt hướng về Chương Hoa đang hôn mê bất tỉnh và Phương Uyển trông mỏng manh yếu đuối.
Phương Uyển gật đầu lấy lòng nhìn trưởng công chúa: "Điện hạ, người có gì muốn nói có thể mặc sức mà nói rồi..."
Trưởng công chúa mừng thầm trong lòng. Tạ Phồn Y cũng thở phào nhẹ nhõm. Cho dù Phong Tiểu Nhã dẫn trọng thần đương triều đến, khống chế tam quân thì đã sao? Chỉ cần Chương Hoa chết thì dù trước mắt có thua chín mươi chín bước, đến bước cuối cùng vẫn là bọn họ thắng mà thôi.
Trưởng công chúa lập tức vẫy tay gọi Hội Uý: "Hội Uý, qua đây với mẹ."
Song, Hội Uý vẫn đứng im, mở to mắt nhìn Phương Uyển: "Uyển Uyển, tỷ điên rồi à? Mau thả biểu ca ra! Không được làm hại huynh ấy!"
Phương Uyển tránh né ánh mắt nàng ấy, quay đầu cầu cứu trưởng công chúa. Trưởng công chúa sầm mặt nói: "Hội Uý, qua đây!"
"Mẹ, mọi người đang làm cái gì vậy? Biểu ca bị làm sao thế? Sao mọi người lại trở mặt với nhau?"
Phạm Ngọc Cẩm cười rồi thở dài: "Cứ tưởng ngươi và mẹ ngươi là một bọn, mặc dù ác độc nhưng vẫn còn chút thông minh. Không ngờ, ngươi ngu thật cơ đấy."
Hội Uý quận chúa nghe ra ý khác: "Ngươi có ý gì?"
Phạm Ngọc Cẩm thôi cười, gương mặt nho nhã anh tuấn một khi không còn nụ cười nữa thì trông rất tàn nhẫn: "Mẹ ngươi bắt tay với hoàng hậu mưu phản, ngươi là tòng phạm."
Nét mặt Hội Uý thoáng thay đổi, lập tức phản bác: "Ngươi nói bậy! Mẹ ta không tạo phản! Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, đây không phải là thật!"
"Đương nhiên không phải là thật!" Người đáp lời là Tạ Phồn Y. Tạ Phồn Y bước đến bên cạnh Chương Hoa, nắm lấy tay chàng, đôi mắt ửng đỏ, "Là bọn họ, bọn họ bắt tay nhau bức cung!"
Hội Uý quận chúa hoang mang.
Các binh sĩ có mặt cũng hoang mang như nàng.
Tạ Trường Yến nhìn chằm chằm thanh chuỷ thủ trong tay Phương Uyển, sóng lòng cuồn cuộn, còn hoảng sợ hơn bất cứ ai ở đây.
Thanh chuỷ thủ của Phương Uyển chính là thanh mà năm đó Chương Hoa dùng để giết Phương Thanh Trì!
Thanh chuỷ thủ đó không phải đã khoá kín trong hộp rồi sao? Tại sao lại nằm trong tay Phương Uyển? Phương Uyển dùng nó đối phó bệ hạ là để báo thù cho thúc thúc nàng ta sao?
Còn bệ hạ nữa, chàng bị làm sao vậy? Những lúc quan trọng thế này sao chàng mãi vẫn chưa tỉnh.
Tạ Phồn Y nắm tay Chương Hoa, phát hiện tay chàng lạnh như băng, hơi thở cũng rất yếu ớt, thế là thầm lấy làm vui mừng.
Nàng ta bình tĩnh hạ lệnh: "Bệ hạ bị Phong Tiểu Nhã đâm bị thương, lâu ngày không khỏi, kẻ này thừa cơ bắt tay với ba nhà Lý Phạm Viên tạo phản! Các ngươi còn chờ gì nữa? Mau bắt lấy phản tặc!"
Trưởng công chúa bồi thêm một câu: "Đến lệnh của hoàng hậu mà các ngươi cũng không nghe sao?"
Trong đám phủ binh của phủ trưởng công chúa có kẻ to gan, nhặt vũ khí lên xông về phía Phong Tiểu Nhã, những người khác thấy thế cũng nhặt vũ khí lên, bao vây nhóm người Phong Tiểu Nhã.
Trưởng công chúa nhân cơ hội kéo Hội Uý về bên mình. Hội Uý quận chúa đứng như người mất hồn, sắc mặt trắng bệch.
Tạ Phồn Y nhìn Phong Tiểu Nhã bị bao vây ở giữa: "Ngươi còn lời gì muốn nói không?"
Phong Tiểu Nhã ngẫm nghĩ giây lát rồi hỏi Viên Linh: "Viên đại nhân có gì muốn nói không?"
Viên Linh nhìn một vòng Thiên Ngưu Vệ, thấy ánh mắt ông ta quét tới ai nấy đều run tay. Cuối cùng ông ta nhìn sang trưởng công chúa, chậm rãi nói: "Lão phu không có con trai, xem Định Phương như con ruột, đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó."
Trưởng công chúa nhìn Viên Định Phương đau đến ngất đi dưới đất, ồ lên một tiếng.
"Từ nhỏ Định Phương đã chăm chỉ chịu khó, không giống những đứa bé khác trong tộc. Vì để rèn luyện nó, lão phu điều nó đến Ương Châu tòng quân, hứng gió phơi sương, vất vả gian nan. Năm ngoái, đại thọ năm mươi của lão phu nó về kinh chúc thọ, trên đường về gặp phải xe ngựa của điện hạ, cứu được điện hạ đang ngã khỏi xe..." Viên Linh nói đến đây thì thở dài thườn thượt, "Từ đó như bị ma nhập."
Hội Uý ngỡ ngàng, khó tin nhìn mẫu thân.
"Nhưng mà, nếu Định Phương đã nương nhờ điện hạ thì Viên gia chúng ta... cũng xin được nghe theo điện hạ." Nói xong, ông ta bước đến trước mặt trưởng công chúa, cúi người hành lễ.
Tạ Trường Yến cạn lời. Trước đó thấy ông ta làm ra vẻ mặt đau khổ, còn tưởng ông ta sẽ chỉ trích trưởng công chúa câu dẫn cháu trai mình phạm sai lầm lớn, ai ngờ gió đổi chiều một cái là ngã theo ngay. Chẳng trách Chương Hoa từng nói Viên Linh quen thói đầu cơ trục lợi, không tin tưởng được.
Tạ Trường Yến lại nhìn Chương Hoa: Mau tỉnh lại đi! Thời khắc mấu chốt mà chàng nằm ngoài cuộc thế này thì sao mà được? Phong Tiểu Nhã sắp trụ không nổi nữa rồi kìa!
Nhưng cái nhìn lần này, thật nhìn ra vấn đề.
Chương Hoa nhắm mắt nghiêng đầu ngồi trên xe lăn như đã thiếp đi, qua một hồi giằng co, áo choàng của chàng hơi hé ra, để lộ ra cánh tay phải.
Lòng Tạ Trường Yến run lên, ý nghĩ điên rồ lúc trước vươn cao thành đại thụ trong lòng nàng.
Mà bên phe Tạ Phồn Y, bởi có thêm Viên Linh gia nhập, có được sự ủng hộ của binh phủ năm châu Kinh Nhạc, cộng thêm phủ binh của phủ trưởng công chúa, hiện nay, chỉ còn Thiên Ngưu Vệ lưỡng lự chưa quyết.
Tạ Trường Yến trông thấy hai Thiên Ngưu Vệ tuỳ thân kia cũng có mặt, sau một hồi suy tính, bọn họ hạ quyết tâm.
Một người lên tiếng nói với Phương Uyển: "Bất kể ra sao, ngươi thả bệ hạ ra trước rồi nói sau!"
Trưởng công chúa nói: "Uyển Uyển, chúng ta nói xong rồi, ngươi buông tay ra đi, chớ làm bị thương bệ hạ."
Ai dè, Phương Uyển lắc lắc đầu: "Con không dám."
Trưởng công chúa ngẩn ra: "Cái gì mà dám không dám? Lúc nãy tình thế nguy cấp, ngươi bị ép phải mạo phạm, đến khi bệ hạ tỉnh lại ta sẽ giải thích với ngài, không trách tội ngươi đâu."
Phương Uyển cười thẹn thùng với bà ta: "Nhưng con vẫn không dám. Lỡ như bệ hạ không chịu tha thứ cho con thì sao?"
Trưởng công chúa nhận ra có gì đó không ổn, bèn nhìn Tạ Phồn Y.
Hội Uý quận chúa nói: "Uyển Uyển, tỷ còn muốn làm gì nữa?"
Phương Uyển nói: "Ta luôn nghĩ, điện hạ làm nhiều chuyện như thế, nếu có một ngày quận chúa biết được liệu có phát điên hay không?"
"Cái gì? Là sao cơ?" Hội Uý cảm thấy khó hiểu.
Trưởng công chúa quát: "Im miệng! Phương Uyển!"
Phương Uyển kề sát chuỷ thủ lên cổ Chương Hoa, lập tức có máu ứa ra. "Ta, cũng, muốn, nói!" Nàng ấy nghiến răng, gằn từng chữ nói.
Cứ thế, cục diện lại xoay chuyển. Phong Tiểu Nhã bị bao vây giữa đám binh sĩ bật cười thành tiếng.
Hội Uý quận chúa nói: "Được, tỷ nói đi."
"Không được để nó nói!" Trưởng công chúa ngăn cản.
Hội Uý sốt ruột la lên: "Nhưng biểu ca đang nằm trong tay tỷ ấy! Mẹ! Mẹ muốn biểu ca chết sao?"
Trưởng công chúa sững người.
Hội Uý không dám tin nhìn bà ta, giọng run run nói: "Mẹ, rốt cuộc mẹ đang làm gì vậy? Hoặc là, rốt cuộc mẹ đã làm những gì?"
"Đứng trách mẹ muội, bà ta chỉ muốn báo thù cho cha muội mà thôi. Mà ta, cũng vì báo thù cho thúc thúc!" Phương Uyển nhìn Chương Hoa, ánh mắt ngập tràn oán hận.
"Báo thù cho cha? Cha ta có thù gì?"
"Ông ấy bị bệ hạ giết chết. Dùng chính thanh chuỷ thủ này." Ánh mắt Phương Uyển dừng trên thanh chuỷ thủ đã rỉ sét.
"Tỷ nói cái gì? Biểu ca giết cha ta? Sao có thể chứ! Mẹ, những gì Uyển Uyển nói là thật sao?!"
Trưởng công chúa hơi sốt ruột, bà ta không muốn công khai chuyện này nhưng nhìn Phương Uyển thế kia là đã quyết lòng phải tiết lộ bí mật này. Đang lúc đắn đo thì Tạ Phồn Y bỗng ra hiệu bằng mắt với bà ta.
Đây là muốn bà ta thu hút sự chú ý của Phương Uyển để tiện sắp xếp ám vệ đánh úp nàng ấy từ sau ư? Trưởng công chúa hiểu ý nàng ta, hít sâu một hơi, thừa nhận: "Phải, phò mã đích thực chết dưới tay bệ hạ."
Hội Uý biến sắc: "Tại sao? Tại sao biểu ca lại giết cha?"
Phương Uyển nhìn trưởng công chúa: "Nói tiếp đi."
"Ngươi muốn báo thù cho Thanh Trì thật à?" Trưởng công chúa hỏi, "Nói ra chuyện đó thì có ích gì cho Thanh Trì?"
"Chuyện này không cần bà lo. Nói!" Thanh chuỷ thủ trong tay Phương Uyển đâm sâu hơn vào da thịt Chương Hoa.
Thật ra trưởng công chúa cầu mong Chương Hoa chết hơn ai cả, nhưng không phải chết lúc này. Nếu Chương Hoa chết trước mặt nhiều người thế này thì Tạ Tri Hạnh trong cung phải làm sao? Vở kịch trộm long tráo phụng này sao mà diễn tiếp được nữa? Nhưng, nếu nói ra chân tướng thì Hội Uý phải làm sao? Để Hội Uý biết cha mình là gian tế thì sau này con bé sống thế nào đây?
Bởi vậy, bà ta chỉ đành nói bâng quơ kéo dài thời gian: "Tháng ba năm Đồng Quan thứ mười, ta đi sứ Nghi quốc trở về, phò mã bí mật đến Tân Châu đón ta, muốn tạo bất ngờ cho ta. Không ngờ bệ hạ trốn trong xe ngựa của ông ấy, bị đưa đến Tân Châu. Sau đó vô tình rơi vào tay giặc Trình..."
Phương Uyển nổi giận: "Nói thật! Rốt cuộc là vô tình hay là..."
Chưa kịp nói hết câu, hai ám vệ đã mò đến sau lưng nàng ấy rồi ngào lên tóm lấy vai nàng ấy, rắc một tiếng bẻ trật khớp tay Phương Uyển.
Tạ Phồn Y nhân cơ hội xông qua, ôm Chương Hoa đi.
Phương Uyển đá bay một tên ám vệ, xoay người đối phó tên còn lại.
Hội Uý quận chúa kinh ngạc: "Uyển Uyển! Tỷ, tỷ biết võ công á?!"
NNPH lảm nhảm:
Nhân vật được "giấu" kín nhất truyện là bà Phương Uyển này đây.
Chương sau có BIẾN!!