Họa Quốc - Thức Yến

Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

"Biết tỷ ấy bất đắc dĩ ra sao, bị ép buộc ra sao, đau khổ dằn vặt bao nhiêu... Rồi thì sao? Thấu hiểu? Tha thứ cho tỷ ấy?" Tạ Trường Yến bật cười, nụ cười đầy chua xót, "Ta không phải bậc trí giả như Công Thâu Oa, có thể thoát khỏi hồng trần, không màn chuyện thế gian. Cũng không si tình như Phong Tiểu Nhã, dù Thu Khương giết cha mình, ngài ấy vẫn có thể yêu nàng ấy. Ta, ta không quan tâm suy nghĩ của Tạ Phồn Y, cũng không quan tâm vận mệnh kết cục của tỷ ấy. Ta chỉ nghĩ đến một việc..."

Nàng ngẩng đầu để ánh nắng chiếu rọi lên mặt mình, dường như như thế có thể xua tan đi cái lạnh thấu xương trong lòng. "Ta phải làm sao thì bệ hạ mới không khó xử."

Không khiến chàng lưỡng lự giữa luật pháp và tư tình.

Không khiến chàng khó xử không biết nên xử lý Tạ gia thế nào, làm sao xử lý người nhà họ Tạ nhưng không liên quan gì đến mưu phản như nàng.

Không để Như Ý và những người vô tội bị cuốn vào chuyện này chết oan uổng.

Không để Như Ý Môn vẫn còn cá lọt lưới tiếp tục tiêu dao bên ngoài...

Cát Tường lẳng lặng nhìn Tạ Trường Yến.

Hắn nhớ lần đầu tiên đến cổng thành nghênh đón nàng, nàng ngồi trên xe ngựa, cố làm ra vẻ đoan trang mỉm cười với hắn, nhưng đôi mắt linh hoạt, ẩn hiện sự tò mò và mong đợi, còn chút gì đó to gan không sợ trời không sợ đất.

Thật là trẻ con.

Khi đó hắn nghĩ như thế.

Mà bây giờ, đứa trẻ đó đã lớn, trên mặt có hỉ nộ ái ố, có giận dữ phẫn hận, có đau buồn sợ hãi.

Chỉ có như vậy mới là người lớn.

Mới là hoàng hậu.

Từ xưa đến nay, công chúa đều là thiếu nữ, hoàng hậu mới là nữ nhân. Người có thể làm hoàng hậu, làm tốt hoàng hậu đều có trái tim đã trải qua muôn vàn thử thách.

"Nhưng ngươi nên vào trong." Cát Tường nói, "Không phải vì lắng nghe Tạ Phồn Y mà vì lắng nghe bệ hạ."

Tạ Trường Yến ngẩn người.

"Ngươi cũng nên nghe xem bệ hạ thắng ván cờ này như thế nào. Ngươi có thể sống, yên ổn ngồi đây không phải do may mắn... mà vì... bệ hạ ở phía trước che mưa chắn gió cho ngươi, gánh vác bớt gánh nặng cho ngươi."


Thế là cuối cùng Tạ Trường Yến quyết định bước vào điện Chấp Minh.

Lời nói của Cát Tường giống như một tia chớp, mây mù trong lòng cuối cùng cũng tích đủ trọng lượng, mưa bắt đầu rơi lộp độp.

Là thông suốt, là nhẹ nhõm, là giải thoát.

Sau khi bước vào đại điện, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nàng lấy làm bất ngờ. Trong điện không hề có nghiêm hình bức cung.

Một nam tử áo xanh đang châm cứu cho Tạ Tri Hạnh. Chương Hoa và Phong Tiểu Nhã ngồi một bên đợi, Tiêu Bất Khí đứng sau lưng Phong Tiểu Nhã, còn Mạnh Bất Ly chẳng thấy bóng dáng đâu. Tạ Phồn Y ngồi dưới đất cạnh giường, nhìn chằm chằm nam tử áo xanh, biểu cảm không nhìn ra là vui hay buồn.

Cả đại điện tĩnh mịch, chỉ có tiếng bước chân của nàng.

Chương Hoa quay đầu nhìn về phía nàng.

Tạ Trường Yến cũng nhìn chàng.

Ánh mắt hai người giao nhau rồi dính luôn vào nhau, khó mà tách rời.

Phong Tiểu Nhã ngồi bên cạnh lên tiếng: "Ta đang đánh cược với bệ hạ, cược ngươi có chủ động đi vào hay không."

Tạ Trường Yến chỉ nhìn Chương Hoa: "Bệ hạ cược cái gì?"

"Ngài ấy cược ngươi sẽ vào."

Trái tim Tạ Trường Yến mềm đi, đang định cảm tạ sự tin tưởng của Chương Hoa với mình thì nghe Phong Tiểu Nhã nói: "Sau đó ngài ấy phái Cát Tường ra đưa nước cho ngươi."

Vậy, có tính là... gian lận không?

Tạ Trường Yến sững sờ giây lát rồi phì cười, híp mắt nói: "Thật vậy không, bệ hạ?"

Chương Hoa đáp: "Cho dù Cát Tường không ra ngoài tìm nàng thì nàng cũng sẽ vào thôi, chỉ là chuyện sớm muộn." Sâu trong mắt chàng như có một lưỡi câu, móc lấy mớ nghẹn ứ trong lòng nàng, để rồi cơn mưa lòng rơi xuống theo đó mà trôi đi, không còn trĩu nặng.

Tạ Trường Yến đột nhiên không biết nên nói gì.

May mà lúc này nam tử áo xanh châm cứu xong, đứng dậy.


Phong Tiểu Nhã hỏi: "Đông Bích Hầu, thế nào rồi? Độc này có giải được không?"

Người được gọi là Đông Bích Hầu gật gật đầu: "Giải được. Nhưng mà nguyên liệu thuốc giải quý hiếm, có thể phải tốn chút công sức."

Dứt lời, đôi mắt đờ đẫn của Tạ Phồn Y loé sáng, nhưng, nét vui mừng chỉ lướt qua một thoáng, rất nhanh lại biến thành sợ hãi.

Phong Tiểu Nhã nói: "Có thể giải là được. Thuốc quý cỡ nào chúng ta đều sẽ tìm cho ngài."

Đông Bích Hầu mỉm cười, nét cười cực kỳ thanh tao ôn hoà. Ánh mắt hắn dời đến tay Tạ Trường Yến, nhìn cánh tay sưng vù của nàng rồi lướt qua, nhìn sang Chương Hoa, nhìn một lát rồi chuyển sang Phong Tiểu Nhã.

Phong Tiểu Nhã nhướn mày nói: "Ta cũng phải trị sao?"

"Bệnh của ngài ta không trị được." Đông Bích Hầu cười cười rồi bước đến chỗ Tạ Phồn Y, nhìn nàng ta một hồi, đặt ngón tay lên cổ tay nàng ta.

Tạ Phồn Y muốn giãy ra, Phong Tiểu Nhã bèn ra hiệu, Tiêu Bất Khí lập tức tiến lên giữ lấy không cho nàng ta nhúc nhích.

Đông Bích Hầu bắt mạch cho nàng ta xong, nét mặt nghiêm túc: "Ngươi cũng từng trúng loại độc y như hắn?"

Nghe xong, Tạ Phồn Y biến sắc.

Phong Tiểu Nhã và Chương Hoa nhìn nhau một cái.

Đông Bích Hầu trầm tư nói: "Nhưng bây giờ cơ thể ngươi không còn gì đáng ngại nữa, hẳn là độc đã giải hết. Nếu ngươi có thuốc giải tại sao không cho hắn uống?"

Tạ Phồn Y cắn cắn môi không đáp.

Đông Bích Hầu thấy vậy cũng không truy vấn tiếp. Hắn vác hòm thuốc lên nói: "Thôi vậy. Ta đến Thái Y Viện một chuyến, phiền các vị dẫn đường."

Tiêu Bất Khí dẫn người ra ngoài.

Tạ Trường Yến tò mò nhìn theo bóng lưng hắn nói: "Lần đầu tiên ta nghe đến phong hiệu Đông Bích Hầu đấy."

Chương Hoa đáp: "Hắn là người Bích quốc, nhờ trị khỏi bệnh cho Hy Hoà phu nhân nên tháng tư năm nay được Bích vương Chiêu Doãn phá lệ sắc phong. Khi đó nàng còn đang mất tích."

Phong Tiểu Nhã bổ sung: "Hắn tên Giang Vãn Y, là một trong ba người có y thuật giỏi nhất đương thời."


Hoá ra là vậy. Tạ Trường Yến nhìn Tạ Tri Hạnh nằm trên giường, trong lòng trước vui sau lo như Tạ Phồn Y. Tình cảnh thế này chi bằng cứ hôn mê bất tình.

Nàng nhìn sang Tạ Phồn Y, cảm giác cơn mưa trong lòng vẫn cứ rơi, không biết bao giờ mới tạnh.

Tạ Trường Yến ngẫm nghĩ rồi đi đến trước mặt Chương Hoa, nói: "Ta có rất nhiều rất nhiều lời muốn hỏi nhưng không biết nên hỏi từ đâu."

Chương Hoa nhìn nàng, mỉm cười: "Khéo thật. Trẫm cũng không biết nên nói từ đâu."

"Bệ hạ khôi phục trí nhớ rồi?"

Chương Hoa gật đầu.

"Từ khi nào?"

Ý cười trong mắt Chương Hoa đậm hơn: "Nàng có muốn đoán thử không? Đoán trúng có thưởng."

Câu này làm Tạ Trường Yến nhớ lại khoảng thời gian ở Tri Chỉ Cư, chàng ra đề, nàng trả lời. Thật ra mỗi câu hỏi của chàng đều có dụng ý, mà nàng từ ban đầu chẳng biết gì đến càng đáp càng tốt, dần dần theo kịp tư duy và suy nghĩ của chàng.

Chuyện xưa như cơn gió mà người xưa chẳng khác.

Nay chàng mỉm cười nhìn nàng, vô cùng nhẫn nại, dịu dàng tận xương.

Hoàn toàn khác với những gì Tạ Trường Yến tưởng tượng.

Trong lúc nàng đang lo âu chuyện Tạ thị mưu phản thì chàng chẳng hề quan tâm, không đắn đo, không đau khổ, thậm chí còn lười nhác tựa lên sập, trông rất tuỳ ý.

Tại sao?

Tạ Trường Yến như chợt ngộ ra.

 

Nàng hồi tưởng lại khoảng thời gian ở cạnh Chương Hoa gần đây, thậm chí còn nhớ đến nụ hôn chia biệt lúc trên thuyền...

Là lúc đó sao?

Bởi vì đã nhớ ra tất cả nên mới xác định tình cảm đối với nàng, mới tự tay thay áo cho nàng, thân mật với nàng như vậy?

"Trước kia... ngài không bao giờ làm vây..."

"Vậy, thích ta của hiện tại hay là ta của trước kia?"


...

Chính là lúc đó!

Thấy mặt Tạ Trường Yến đột nhiên đỏ lên, Chương Hoa biết nàng đã đoán ra. Không hiểu vì sao, xúc cảm mịn màng mà ngón tay chạm vào khi đó, hơi thở gần trong gang tấc bỗng hiện lên trong đầu chàng, vành tai cũng nóng lên. Chàng thầm than thở: trí nhớ tìm lại rồi nhưng vài phương diện còn chưa theo kịp, sao lại có phản ứng non nớt như mấy chàng trai mới lớn thế này.

Chương Hoa nghĩ ngợi giây lát rồi bước đến trước mặt Tạ Trường Yến, rút một cây trâm trong tay áo ra.

Chính là cây trâm gỗ mun mẹ tặng cho nàng, không phải trước đó đã bị Tạ Phồn Y lấy đi rồi sao?

"Trẫm lấy lại giúp nàng rồi." Chương Hoa cẩn thận cài trâm lên đầu nàng. "Phần thưởng."

Mặt Tạ Trường Yến ửng hồng, ngại ngùng mỉm cười.

Đương lúc tình ý đang nồng, Phong Tiểu Nhã phá phong cảnh hỏi Tạ Phồn Y: "Thấy họ ân ái như vậy, ngươi cảm thấy sao? Ngưỡng mộ không? Ganh tị không? Thất vọng không?"

Tạ Phồn Y im lặng một lúc mới cười lạnh nói: "Nếu ta có tình với Chương Hoa thì nào tới lượt Thập Cửu? Một kẻ chim cắt chiếm tổ chim khách, một kẻ đoạt mất thời cơ của người khác, đúng là trời sinh một cặp."

Tạ Trường Yến đáp: "Lẽ nào kẻ chiếm tổ chim khách không phải nhị ca ư?" Rõ ràng là bọn họ giả mạo Chương Hoa hòng đoạt quyền!

Nụ cười của Tạ Phồn Y trở nên giễu cợt: "Chương Hoa và Tri Hạnh, ai là cắt ai là khách, muội không biết thật sao? Muội muội ngốc."

Tim Tạ Trường Yến đập rộn ràng, hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Nhị ca ca... và bệ hạ... là huynh đệ song sinh?"

Chương Hoa gật gật đầu.

Tạ Trường Yến nghĩ: quả nhiên là vậy, thảo nào hai người giống nhau như thế.

Chương Hoa thừa nhận rồi nhìn sang Tạ Phồn Y, thản nhiên nói: "Dù là vậy nhưng hoàng vị vẫn là của trẫm."

Tạ Phồn Y nổi giận, nhảy lên nhào về phía chàng: "Phì! Nếu năm xưa Tri Hạnh không gặp chuyện bất hạnh, nếu chàng cũng có thể lớn lên trong hoàng cung như ngươi, nếu lão già đó niệm chút tình phụ tử thì sao lại đến bước này? Tri Hạnh mạnh hơn ngươi ngàn lần vạn lần, chủ nhân của Đại Yên là chàng chứ không phải ngươi!"

Chương Hoa vẫn đứng im, lúc Tạ Phồn Y nhào đến gần chàng, Tạ Trường Yến đinh ngăn cản nhưng Phong Tiểu Nhã bên cạnh vung tay áo, Tạ Phồn Y lập tức bị gió đẩy ngã, té bịch xuống đất.

Phong Tiểu Nhã nói: "Tình lang của ngươi yếu ớt chẳng làm được gì, đến chữ cũng viết không xong thì có điểm nào so được với bệ hạ?"

Tạ Phồn Y giận dữ nói: "Đó là vì chàng bị Chương Hoa chiếm hết nguyên khí, còn bị lão già tàn ác kia chôn sống, để lại bệnh từ nhỏ!"

NNPH lảm nhảm:

Người xuất hiện xuyên suốt hệ liệt này thật ra là Giang Vãn Y, bộ nào cũng có ổng hết dù đất diễn không nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận