Họa Quốc - Thức Yến


Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Hai người nhìn nhau cười, không khí trong phòng cũng bớt căng thẳng hơn.
Tạ Trường Yến nhìn quanh quẩn, hỏi: "Đây là nơi nào thế? Đón muội đến đây mà cứ lén la lén lút, chắc không phải là nơi không tiện cho biết chứ?"
"Không phải không tiện chỉ là...!không phù hợp lễ nghi."
Tạ Trường Yến đáp: "À, là nơi Kim Ốc Tàng Kiều của sư huynh à? Thế muội có may mắn được gặp vị tân phu nhân của huynh không?"
Phong Tiểu Nhã từ chối ngay: "Không có may mắn."
"Hứ.

Sớm muộn cũng sẽ gặp được thôi."
"Bất Ly." Phong Tiểu Nhã vừa gọi, Mạnh Bất Ly như chiếc bóng xuất hiện phía sau cột làm Tạ Trường Yến giật mình.

Cửa chính cửa sổ đóng chặt, không hiểu hắn đi vào từ lối nào, hay là vốn dĩ ngay từ đầu hắn không hề rời đi mà vẫn luôn nấp sau cột?
"Đưa nàng ấy về." Phong Tiểu Nhã trỏ nàng.
"Đợi đã!" Tạ Trường Yến cuống lên, "Muội còn chưa nói xong mà!"
"Những lời muội vừa nói đều đúng cả.

Bệ hạ đích thực có suy nghĩ như vậy, thế nên từ sau này trở đi muội phải học cách làm thế nào giúp ngài ấy hoàn thành tâm nguyện."
"Vậy muội phải học những gì?"
"Quay về ta sẽ cho người..."
"Lại cho người? Huynh không đích thân dạy muội được sao?"
Phong Tiểu Nhã chần chừ không nói.
"Được rồi được rồi, biết huynh là người bận rộn mà! Thật xin lỗi, muộn thế này còn đến làm phiền huynh! Muội về đây người bận rộn, huynh không cần tiễn muội đâu!" Tạ Trường Yến tức đến giậm chân, sau đó sực nhớ ra một chuyện, nhào tới lấy miếng vải bịt mắt trên thư án.

Nàng vừa lườm nguýt Phong Tiểu Nhã vừa đeo bịt mắt lên, sau đó đi thẳng ra ngoài.

Ai dè giữa chừng đụng trúng cây cột.

Mạnh Bất Ly hết hồn, vội vã tiến lên đỡ nhưng bị nàng đẩy ra: "Vỏ kiếm đâu? Lấy ra đây! Sao còn chưa đi, ta hiểu quy tắc mà! Hừ!"
Mạnh Bất Ly liền rút vỏ kiếm ra dẫn Tạ Trường Yến ra ngoài.
Phong Tiểu Nhã dõi theo nàng mãi đến khi khuất bóng.

Y nhìn chiếc hộp trên bàn, ngồi xuống khẽ thở dài.
"Nàng thông minh như vậy, tại sao ngài không thích?" Đáng lẽ giờ phút này không nên có người thứ hai trong phòng nhưng đột nhiên một người lên tiếng.
Phong Tiểu Nhã không quay đầu mà sờ chiếc hộp cười cười.

"Thấy hạt nảy mầm, thấy sâu thoát kén hoá bướm, sao lại không thích?"
"Nhưng ngài đang do dự." Giọng nói trầm thấp dễ nghe, còn mang chút mềm dịu bẩm sinh.
"Bông hoa tuyệt thế, cất vào phòng; cánh bướm vô song, nhốt trong lồng." Phong Tiểu Nhã cụp mắt, "Ta là người đa tình, không nhẫn tâm làm vậy."
"Đừng quên, thân phận của ngài không cho phép ngài đa tình."
"Phải...!Nhưng...!vẫn nên cho nàng một cơ hội lựa chọn." Phong Tiểu Nhã nói xong thì cầm chiếc hộp lên đứng dậy rời đi.
Mà người vừa nói chuyện với y cũng rơi vào trầm lặng.

Tơ lụa đen phủ lấy người y, y như bóng tối mà bóng tối cũng như y.
Đương nhiên rằng Tạ Trường Yến không hề biết chuyện xảy ra sau khi bỏ ra về, nàng vẫn còn đang tức giận.
Về đến Tri Chỉ Cư, tháo vải bịt mắt ra mà lửa giận vẫn chưa nguôi.
Thị nữ mang cơm nước lên, nàng nhìn một cái rồi lạnh nhạt nói: "Dọn về đi.

Nói với nhà bếp, bắt đầu từ ngày hôm nay, từ bỏ xa hoa ăn uống thanh đạm, mỗi bữa một bát cơm một món ăn là đủ."
Thị nữ ngờ ngàng lui ra.
Trịnh thị nghe tin con gái không ăn cơm bèn vội vàng chạy qua, "Sao thế con?"
"Không phải mẹ cảnh báo con phải tuân thủ gia quy..."
"Mẹ không hỏi tại sao con quyết định ăn uống thanh đạm mà là hỏi con vì sao buồn phiền?" Trịnh thị ngồi xuống cạnh nàng, giúp nàng xoa ấn đường.
Tạ Trường Yến ngẩn người ra một lúc mới ý thức được việc mình có điều không ổn.

Trong người nàng có một luồng khí không thông suốt, tồn tại trước khi gặp Phong Tiểu Nhã, khuếch tán sau khi gặp y, sau cùng tích tụ trong lòng, khó chịu vô cùng.

Nhưng nguyên do là gì lại khó mà nói rõ.
Là do hiểu được lý do Yên vương chọn nàng làm hậu sao? Chắc là không phải.

Đế vương chọn vợ không liên quan gì đến tình yêu.

Nàng cũng không phải cô bé vô tri, hay nói cách khác, từ một năm trước đã không còn mơ mộng thứ tình cảm yêu đương đó nữa.
Là do xác định được dã tâm của Yên vương ư? Hình như cũng không phải.

Nước giàu binh mạnh không phải chuyện xấu, có thể diệt trừ giặc Trình báo thù cho cha cũng là chuyện nàng rất mong chờ.

Nếu chuyện mà thành có thể an ủi phần nào vong linh dưới cửu tuyền của cha.
Là bởi dự liệu được con đường tương lai đầy gian nan trước mắt ư? Càng không phải.

Từ đó đến nay tất cả những chuyện đã gặp phải vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng của nàng.

Học thêm kiến thức mới, nhìn thấu ý đồ của kẻ khác, quyết định đúng đắn, tất cả đều mang đến cho nàng cảm giác thành tựu, khiến nàng càng thêm tự tin, ý chí càng thêm vững vàng.
Vậy thì rốt cuộc là thứ gì mai phục trong trái tim nàng khiến nàng phiền lòng, tức giận và ấm ức tới thế?
Là...!là...!là vì thái độ của Phong Tiểu Nhã đối với nàng?
"Nàng ấy là thiếp thất thứ ba của Hạc Công, họ Thương tên Thanh Tước, là con gái của Thương thái phó tiền triều."
Y để thiếp thất của mình đi chơi với nàng.

"Gần đây phu quân mới cưới thêm một muội muội."
Là vì y có niềm vui mới.
"Ta chưa bao giờ nghe sư huynh đánh đàn."
Nhạc của y chắc hẳn chỉ có các phu nhân của y được nghe.
"Không có may mắn."
Hừ, hôm nay nàng muốn cầu kiến người thiếp đó của y, y không cho.

Sau này thiếp của y mà muốn cầu kiến người đã thành hoàng hậu là nàng, nàng cũng không thèm đồng ý!.

Chap mới luôn có tại ( T????UmT???? u????????n.????n )
Tạ Trường Yến càng nghĩ càng nghĩ, sắc mặt càng trắng bệch.
"Sao...!sao cô nương không hỏi đến bươm bướm của bệ hạ?"
Tại sao ta không hỏi? Bởi vì trong đầu ta toàn nghĩ về sư huynh, nhạc của y, tân phu nhân của y, sự bận rộn của y.
Ta muốn gặp y, phải đợi, còn phải tốn biết bao công sức, len lén lút lút đi gặp.
Ta muốn y đi cùng ta nhưng y chỉ phái thuộc hạ và thiếp của y đi thay.
Sắc mặt Tạ Trường Yến tái mét.

Nàng cảm thấy trong lòng rất nặng nề, sau đó thì cả người run rẩy lên.
"Vãn Vãn?" Trịnh thị ôm nàng, dịu dàng hỏi.
Tạ Trường Yến bỗng hét lên một tiếng, đẩy bà ấy ra rồi chạy ra ngoài.
"Vãn Vãn? Vãn Vãn?"
Tạ Trường Yến cắm đầu chạy.
Ánh lửa nhảy nhốt, đêm hè thoáng lạnh.

Gió đêm thổi bay mái tóc và tà áo nàng.

Trái tim nàng lại nóng rừng rực.
"Phu nhân yên tâm.

Tử kiến Nam Tử còn chịu lời đồn đoán.

Ta và lệnh ái cũng không tránh được lời thị phi.

Phu nhân hiểu Trường Yến cũng như bệ hạ hiểu ta."
Khổng Tử đi gặp Nam Tử, Tử Lộ không vui.


Khổng Tử thề với trời rằng: "Ta không hề làm bất cứ chuyện gì không nên làm, nếu không đến trời cũng phải ghét bỏ ta."
Hoá ra là vậy!
Uổng cho nàng còn ngốc nghếch hỏi Phong Tiểu Nhã "Tử Kiến Nam Tử" là gì.

Phong Tiểu Nhã đã sớm dùng câu nói đó thể hiện rõ lòng y với mẹ nàng.

Y tuyệt đối không bao giờ làm bất cứ chuyện gì không nên làm.
Thế nên, cố gắng không xuất hiện, để người khác đi cùng nàng.
Thế nên, cho biết mình có thê thiếp mới, hai người vô cùng ân ái.
Thế nên...
Tạ Trường Yến dừng lại, sờ tay lên lan can trên hành lang dẫn đến nhà thuỷ tạ, nhìn mặt hồ dưới ánh trăng khuya, đột nhiên nàng hiểu ra rất nhiều thứ.
"Phàm âm khởi chính từ trong trái tim.

Lòng ta nhớ nhung mới có mong cầu.

Có mong cầu mới không mong đánh mất.

Không mong đánh mất mới nổi giận đến thế..."
"Ta...!ta...!suýt chút...!đã gây ra sai lầm lớn rồi."
"Ta..."
"Ta..."
Tạ Trường Yến bịt mắt mình lại.

Có thứ gì đó ươn ướt chảy ra từ khẽ hở giữa các ngón tay khiến nàng run sợ khó nói nên lời.
- Hết hồi 4 -.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận