Họa Quốc - Thức Yến


Nhưng đám người đó vẫn chưa chịu thả người, còn ép gã lên thuyền, nói sau khi đến Yên quốc sẽ thả con gái gã.

Gã khổ sở, đành uống rượu cho qua ngày.
Chương Hoa nghe vậy, hỏi: "Bọn họ có mấy người?"
"Năm người.

Bốn thuộc hạ, một thủ lĩnh tên Tứ Thập.

Bốn thuộc hạ lần lượt từ Tứ Thập Nhất đến Tứ Thập Tứ."
"Nhân khẩu đông đúc ghê..." Tạ Trường Yến thở dài.
Chương Hoa trầm ngâm nói: "Nếu thật sự có năm người thì chắc hẳn tên thủ lĩnh đi đối phó Lý đại nhân rồi."
"Hắn bắt Lý đại nhân nhiều khả năng là muốn đổi hướng lái, đưa chúng ta về Trình quốc?"
Ánh mắt hai người giao nhau, cùng lúc thốt lên: "Khoang điều khiển!"
Chương Hoa lập tức đánh ngất Trương Tiến, hai người chạy đến đuôi thuyền.
Lúc ngang qua boong thuyền, Tạ Trường Yến nhìn mặt biển, bước chân thoáng khựng lại.

Chương Hoa hỏi: "Sao vậy?"
"Hướng thuyền đi vẫn là Yên quốc." Chứng tỏ đối phương chưa thành công.

Hai người bước nhanh hơn.
Khoang điều khiển nằm ở đuôi thuyền, cao hơn mạn thuyền rất nhiều, để tiện cho người cầm lái đứng trên cao điều khiển, nhưng cũng khiến hai người phải leo lên lầu mới nhìn rõ tình hình phía trên.
Khoang điều khiển có hơn chục người lái, chia thành hai bên, nghe tiếng động thì đồng loạt quay đầu.
Trái tim Tạ Trường Yến bỗng chùng xuống.

Trúng kế rồi!
Quả nhiên ngay sau đó, cửa khoang đóng sầm lại, mấy chục thuyền công rút binh khí bao vây hai người, hành động lưu loát, bước chân nhẹ nhàng, nào có là thuyền phu bình thường?
Tạ Trường Yến đếm qua một lượt, ba mươi chín người, sau đó không khỏi cười khổ nói với Chương Hoa: "Xem ta tên thủ lĩnh tên Tứ Thập là có nguyên do cả.


Ở đây vừa vặn thiếu một người."
Chương Hoa thoáng nhíu mày, chưa kịp đáp thì cửa khoang mở ra, Trương Tiến xoa cổ, thong dong cầm bình rượu đi vào: "Không, vừa đúng bốn mươi, ta không nói dối."
Tạ Trường Yến nổi giận: "Là ngươi gạt bọn ta!"
"Thế thì nhớ lấy, lần sau đừng dễ tin người như vậy." Trương Tiến cười cười.

Một thuyền phu bê một chiếc nhuyễn tháp ra, gã liền ngồi xuống uống rượu, vẻ hèn nhát trên mặt biến mất sạch sẽ, trông giống như một con hồ ly nho nhã.
Tạ Trường Yến bất giác nhìn xuống đôi giày của gã.
Trương Tiến đá phăng chiếc giày: "Giày và quần áo này là ta lấy của người chết, dính chút máu nên mới cọ qua một chút.

Làm ngươi thất vọng rồi, xin lỗi nhé."
Tạ Trường Yến che mặt, thật chẳng còn mặt mũi đâu nhìn Chương Hoa.
Nhưng mà, tuy Chương Hoa đã mất trí nhớ, tâm cơ không bằng lúc trước nhưng vẫn gan dạ như xưa.

Chàng bình tĩnh nhìn xung quanh, hỏi: "Các ngươi đến vì ta à?"
Trương Tiến cười đáp: "Vâng, thưa Yên vương bệ hạ tôn quý."
"Mục đích là gì?"
"Vốn dĩ định cho chìm thuyền, để ngài chết một cách im hơi lặng tiếng."
"Bây giờ thì sao?"
"Bây giờ à..." Trương Tiến nốc một ngụm rượu, cười khà khà nhìn Chương Hoa, "Nghe nói bệ hạ mất trí nhớ rồi, không nhớ chút gì về chuyện trước kia nữa?"
Tạ Trường Yến chối: "Ai nói hả?! Tầm bậy tầm bạ! Mất trí nhớ gì chứ?"
Trương Tiến bật cười, một gương mặt già nua đầy nếp nhăn nhưng nụ cười của gã khiến nét mặt thêm phần tao nhã, "Thật ra từ lúc nhìn thấy ủng của bệ hạ ở chỗ Tôn điển sử, bọn ta đã sắp xếp người ở gian nhà lao kế bên các ngươi, nghe lén toàn bộ cuộc nói chuyện của các ngươi."
Tạ Trường Yến lườm Chương Hoa: "Có người nghe lén mà ngài không phát giác hả?"
Chương Hoa há hốc mồm, chẳng nói được gì.
 
Tạ Trường Yến thầm than: quả nhiên mất trí nhớ rồi thì hỏng chuyện mà, lòng dè chừng mất đi cả chín phần.


"Mất trí nhớ rồi vậy ngươi tính sao?"
"Vẫn để các ngươi chết một cách im hơi lặng tiếng."
"Có gì khác đâu?"
"Có chứ." Vẻ mặt Trương Tiến bỗng trở nên bi ai, "Vốn dĩ phải giết một vị đế vương, tất cả người trên thuyền bọn ta đều phải chết cùng.

Bây giờ, giết một tên vô danh tiểu tốt, bọn ta có đường sống rồi."
Tạ Trường Yến cười nhạt nói: "Vậy phải chúc mừng các ngươi rồi!"
Trương Tiến không nói gì nữa, gã ra dấu tay.

Ba mươi chín tên thuyền phu lập tức xông lên, khi Tạ Trường Yến và Chương Hoa sắp sửa chết dưới đao kiếm thì mặt sàn dưới chân bỗng hở ra một lỗ hổng, có người hô: "Đi!"
Tạ Trường Yến và Chương Hoa vừa nhảy xuống, Đoan Ngọ cầm đao quay đầu dẫn đường: "Bên này!"
Đám thuyền phu trên lầu cũng ùa xuống, Chương Hoa nắm tay Tạ Trường Yến chạy như bay theo Đoan Ngọ.
Đoan Ngọ chém gãy cột chống trên đường ngăn cản truy binh.

Nhưng lúc ba người xông đến boong thuyền, trên đó chẳng có một ai.
"Người của các huynh đâu? Cứu binh đâu?" Tạ Trường Yến nóng lòng hỏi.
"Ai nói với ngươi có cứu binh?" Đoan Ngọ tức giận nói, "Người trên thuyền chết sạch rồi!"
Tạ Trường Yến ngây người.

Lúc nãy đến nhà bếp rõ ràng còn trông thấy nhiều người như thế.
"Vậy phải làm sao?"
"Nhảy xuống biển!"
Tạ Trường Yến vội kéo Đoan Ngọ lại: "Điên à! Cứ thế nhảy xuống là chết chắc!"
Chương Hoa im lặng từ nãy giờ bỗng nói: "Đi theo ta!" Rồi xoay người chạy xuống đáy thuyền.
Đoan Ngọ nhìn bóng lưng chàng với ánh mắt rất kỳ quặc, Tạ Trường Yến vỗ lưng hắn một cái nói: "Bọn họ đuổi tới rồi! Đi mau!"
Ba người chốt khoá từng cánh cửa khoang, vừa chạy vừa lui về đáy khoang nơi nhốt họ lúc ban đầu.


Bốn thi thể vẫn còn, Đoan Ngọ khiêng qua chất thành đống chặn ở cửa rồi thở hổn hển nói: "Tới đây làm gì?"
Tạ Trường Yến liếc thấy những chiếc hòm chứa lửa xanh, hiểu ra ngay: "Cho nổ thuyền ư?"
"Thuyền để lại cho bọn họ, chúng ta nhảy xuống biển, chết là cái chắc.

Thuyền nổ, tất cả đều nhảy, trái lại chúng ta có đường sống." Chương Hoa xé giấy niêm phong trên hòm ra, mở nắp, bên trong chất đầy pháo hoa.
"Gom tất cả hòm chứa pháo hoa lại đây!"
Chương Hoa vừa ra lệnh, Tạ Trường Yến và Đoan Ngọ tức khắc bắt tay vào tìm.

Bấy giờ, truy binh cũng đuổi đến, bắt đầu đập cửa.
Thấy bốn thi thể không trụ nổi, Đoan Ngọ bê thêm mấy tảng đá qua: "Các ngươi tìm đi, ta chặn cửa!"
Có bốn hòm chứa pháo hoa, toàn bộ đẩy đến trước cửa khoang.

Đến đây Tạ Trường Yến sực nhớ mình không có mồi lửa, Chương Hoa cũng chắc chắn không có, bởi vì trước khi vào ngục hai người bị "vơ vét" sạch cả rồi.
"Huynh có mồi lửa không?" Nàng đặt hết niềm tin vào Đoan Ngọ.
Ai dè Đoan Ngọ cũng lắc đầu: "Lúc trước dùng xong không biết bỏ, bỏ đâu rồi..."
Trong lúc ấy, Chương Hoa đã đốt cháy mồi lửa.
"Đâu ra thế?!"
Chương Hoa bình tĩnh đáp: "Mò trên người thi thể."
Không hổ là bệ hạ, thời điểm nguy cấp vẫn rất đáng tin cậy.
"Bớt nói nhảm đi, nhanh lên, sắp trụ không nổi rồi!" Gân xanh nổi đầy trên trán Đoan Ngọ.

Đao kiếm bên trên chọt xuống, có người còn giẫm mạnh lên tấm ván những chỗ khác hòng đập ra một lỗ hổng.
"Vào trong hòm đi! Ta đếm đến ba thì cho nổ." Chương Hoa dời một hòm rỗng đến cuối khoang, ra hiệu với hai người, "Một, hai..."
Đoan Ngọ quay người chạy, nhưng cái chân bị thương vướng vào thứ gì đó lồi lên trên sàn, ngã nhào ra đất.
Bấy giờ, ầm một tiếng, cửa khoang vỡ ra, hai thuyền phu nhảy xuống!
"Đừng lo cho ta! Các ngươi đi đi!" Đoan Ngọ gào lên.
Nhưng, Tạ Trường Yến và Chương Hoa trao đổi ánh mắt với nhau, Tạ Trường Yến chạy lại dìu Đoan Ngọ dậy tiếp tục chạy về phía hòm rỗng.

Chương Hoa túm lấy hai nhánh pháo hoa, đốt lửa rồi nếm về phía cửa khoang.

Hai thuyền phu nhảy xuống trước hoảng hốt, nhảy sang hai bên.

Trong chớp mắt, Tạ Trường Yến và Đoan Ngọ chui vào trong hòm, Chương Hoa cũng châm lửa đốt rơm ném vào bốn hòm đựng pháo hoa.
Đốm lửa bắn ra một loạt, chiếu sáng những gương mặt thuyền phu nhảy xuống khoang như những chiếc sủi cảo.
Một người hét lên: "Không ổn! Rút về..."
Chưa dứt câu, tiếng nổ đinh tai vang lên, đồng thời cả thân thuyền chấn động mạnh, bốn chiếc hòm nổ tung!
Chương Hoa là người cuối cùng nhảy vào hòm, chàng thuận tay đóng nắp hòm lại.

Tạ Trường Yến chỉ cảm thấy tai mình ong lên, cơ thể nhào về trước, lao vào lòng Chương Hoa.

Sau đó, không còn nghe thấy, không còn nhìn thấy gì nữa.

Tiếng ong ong bên tai kéo dài thật dài, sau đó xa dần xa dần.
Tạ Trường Yến giật mình, tỉnh táo lại, nhận ra nắp hòm đã mở, ba người đang chen chúc trong chiếc hòm to, cả người nàng nằm gọn trong lòng Chương Hoa.
Bên cạnh là Trịnh Đoan Ngọ đang cố gắng co rút mình lại, chăm chú nhìn hai người với ánh mắt kỳ quặc.

Thấy Tạ Trường Yến tỉnh lại, hắn hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.
"Tình hình thế nào rồi?" Tạ Trường Yến nhóm người dậy, ló đầu nhìn ra ngoài.
Chương Hoa dìu đỡ nàng, "Một tin xấu và một tin tốt, nghe cái nào trước?"
Vừa rồi mới tỉnh lại, tư duy còn trong trạng thái trì độn nên không nhận ra, bây giờ nhìn ra ngoài mới thấy gió nóng táp thẳng lên mặt.

Thuyền quan của Nghi quốc đang bốc cháy bừng bừng, vả lại, chỉ cách chiếc hòm của bọn họ khoảng mười trượng.
"Mau chèo mau chèo đi! Chèo xa chút, tránh bén tới đây!" Cho dù lửa không cháy tới thì với sức nóng này cũng chẳng ai chịu được.
"Đây chính là tin xấu, hòm của chúng ta bị nổ nứt một khe hở rồi."
Tạ Trường Yến cúi đầu nhìn, quả nhiên cách đáy hòm ba phân có một khe hở dài chừng một ngón tay, tạm thời nhét vải vào nhưng chắc chắn không thể chống chọi được bao lâu.
"Thế, thế tin tốt thì sao?"
"Tin tốt là pháo hoa quá đẹp quá rực rỡ, đoán chừng không đến một canh giờ nữa sẽ có thuyền khác đến kiểm tra."
Tạ Trường Yến đang không hiểu thì Đoan Ngọ lạnh lùng nói: "Đây là hải vực của Nghi quốc, Tú Kỳ quân một ngày đi tuần mười lần, bảo vệ bình an trong vùng này."
Tạ Trường Yến bất giác sinh lòng kính phục, không khỏi quay sang hỏi Chương Hoa: "Thuỷ quân của Yên quốc chúng ta cũng vậy sao?"
Chương Hoa rất nghiêm túc suy nghĩ, Tạ Trường Yến thấy thế nói: "Thôi bỏ đi, xem như ta chưa nói gì." Nàng quên mất, bệ hạ mất trí nhớ rồi.
Trịnh Đoan Ngọ nhìn hai người, nhịn một hồi cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi: "Ngài là Yên vương thật à?"
"Á hả, đâu có..." Tạ Trường Yến còn muốn giấu giếm, Đoan Ngọ bổ sung: "Ta ở dưới khoang điều khiển nghe thấy lời của các ngươi và người của Như Ý Môn nói rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận