Hoa Quỷ

Edit: An Ju

Hoa Bách Hồng nhất thời cảm thấy hăng hái, trèo lên trên thân cây thật cao, đứng trên nhánh cây.

Mắt nhìn ra xa, liền thấy cách đó không xa, dưới một cây đại thu có một đám tiểu hài tử tụ lại cùng nhau hát đồng dao.

Có lẽ là do tính trẻ con bỗng trỗi dậy, hắn không tự chủ được bắt chước đám hài đồng vỗ tay theo nhịp, trong miệng cũng ngâm nga theo giai điệu.

Hát được phân nửa, hắn ngừn lại, trong mắt lóe lên một tia kỳ dị, hắn nhảy xuống cây, chạy vội ra cửa.

Trên chợ trấn, Tư Đồ Mộc Lương ôm mèo đen nhỏ trong ngực, tay đặt trên người mèo con vuốt lông.

Hoa Bách Hồng đứng im tại chỗ, tóc dài trong gió như dải tơ lụa màu đen, góc áo phía sau nhẹ đung đưa theo gió.

Hai người trầm mặc nhìn nhau.

Hoa Bách Hồng nhìn hắn, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, gần như là bay đến lao vào trong lòng Tư Đồ Mộc Lương. (má ôi, thề là khúc này thấy HBH đáng yêu voãi tó)

Tư Đồ Mộc Lương bị hắn lao tới như thế, thân thể lung lay một chút liền ổn định lại, đỡ lấy Hoa Bách Hồng cũng muốn đỡ lấy mèo nhỏ trong tay.

Mèo đen nhỏ tựa hồ cũng bị đánh thức, cảm thấy thân mình bị Hoa Bách Hồng đè năng, vì vậy khó chịu uốn éo người.

Tư Đồ Mộc Lương lúc này mới phản ứng lại kịp, hơi lùi thân mình về phía sau.

“Hoa công tử.”

Hoa Bách Hồng lùi mình về phía sau, nhìn về mèo đen nhỏ trong tay Tư Đồ Mộc Lương, kinh ngạc nói: “Mèo đen nhỏ nhà ai thế? Có hơi giống mèo đen nhỏ nhà ta.”

Mèo đen nhỏ nghiêng đầu qua chỗ khác, lười biếng nhìn Hoa Bách Hồng, trong lòng vô lực hò hét: Bản đại nhân chính là con ‘mèo đen nhỏ’ đó… Hừ, bản đại nhân là thỏ tiên, thỏ tiên đấy! Không phải mèo.

“À.” Tư Đồ Mộc Lương nói: “Vừa rồi ta nhặt được ở một đầu ngõ, có lẽ là bị người ta bở rơi, ta thấy nó bị thương, cảm thấy nó rất đáng thương định nuôi nó. Nhìn nó và con mèo mun từng rời Hoa phủ đi có chút tương tự.

“Vậy ư?” Hoa Bách Hồng cười cong mắt, từ trong tay Tư Đồ Mộc Lương ôm lấy mèo đen nhỏ, nói: “Vậy giao nó cho ta đi, ta sống một mình cũng cô đơn, có nó ở bên cạnh cũng tốt.”

Tư Đồ Mộc Lương gật đầu, dù sao thì hắn vốn cũng có ý này.

“Được rồi.” Hoa Bách Hồng nói: “Ta nên mau chóng dẫn hắn về phủ băng bó vết thương cho nó rồi, bằng không vết thương bị nhiễm trùng cũng không tốt.”

Hắn ôm mèo, toàn bộ lực chú ý đặt hết lên người mèo con. “Đúng rồi, ta còn chưa biết tên mi đấy? Ta đặt tên hay cho mi nhé, trán mi có một túm lông vàng, ta gọi mi là Tích Hoàng đi! Tư Đồ công tử, tên này nghe hay không?”

“Hay.”

“Tích Hoàng… Tích Hoàng… Tích Hoàng…”

Trở lại Hoa phủ, Hoa Bách Hồng liền giống như muốn lật tung bếp bới tung tủ tìm ra băng gạc, nước thuốc, băng bó lại cho Tích Hoàng, cuối cùng còn kết một cái nơ con bướm thật đẹp cho Tích Hoàng.

“Được rồi.” Hoa Bách Hồng tự thấy hài lòng gật đầu, hỏi Tư Đồ Mộc Lương: “Có phải nhìn đẹp lắm đúng không?”

Tư Đồ Mộc Lương nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, không kiềm nổi mà nhẹ nhàng phụ họa theo. “Tất nhiền là đẹp rồi.”

Hoa Bách Hồng cười càng tươi hơn, Tích Hoàng lại không đồng tình, hỉ cảm thấy băng vải trên móng vuốt chướng mắt đến cực điểm, dùng cả vuốt lẫn miệng, vừa xé vừa giằng vừa cắn.

Giằng xé đến hăng say, đầu mèo liền bị Hoa Bách Hồng gõ cho, động tác tuy không mạnh, nhưng lại chọc giận Tích Hoàng, mắt mèo trừng lên, phóng ra tia sáng lạnh.

Dám gõ trán thỏ tiên đại nhân ta đây, đúng là ăn tâm hùm mật gấu rồi, làm ra việc vô lễ như thế, thực sự là lố lắng, lố lăng.

Hoa Bách Hồng thấy Tích Hoàng trừng hắn, cũng vui vẻ, đưa tay ra trêu mèo nhỏ, nói: “Ngươi nhìn này, mèo đen nhỏ Tích Hoàng nhà ta là một đứa dễ cáu giận cơ đấy!”

Tích Hoàng trừng mắt nhìn ngón tay chướng mắt trước mặt, rống giận: Ta không phải Tích Hoàng, tên của ta là Tiệm Vô Thư, còn nữa, ta cũng không phải mèo đen nhỏ, ta đây chính là thỏ tiên đại nhân tiếng tăm lừng lẫy.

Nói rồi vươn móng vuốt ra định bắt lấy bàn tay chướng mắt nhưng lại chỉ bắt được khoảng không.

Không cam lòng, ta bắt tiếp, lại chỉ tóm được khoảng không.

Ta bắt tiếp, lại bắt được khoảng không. Ta lại bắt, vẫn là một lần bắt được khoảng không.

Không bắt được, lại còn chọc cười Hoa Bách Hồng, cười nói: “Mèo đen nhỏ này cũng rất thú vị.”

Tích Hoàng bị đả kích nghiêm trọng, xoay người đi, mông mèo quay về phía hai người, bắt đầu hờn dỗi.

Hoa Bách Hồng cũng không trêu hắn nữa, biết thỏ tiên đại nhân là giận thật rồi.

Hoa Bách  Hồng quay sang, đối mắt với Tư Đồ Mộc Lương, thu hồi lại nụ cười trên mặt, biểu tình nghiêm túc trở lại. “Ngươi có phải rất muốn gặp ta đúng không.”

Tư Đồ Mộc Lương bị chọt trúng tâm tư liền trở nên lúng túng không thôi, đôi mắt rời tấm nhìn thật nhanh, yếu nhược nói: “Ta đi về trước, mèo này ngươi chăm sóc cho tốt.” Nói rồi quay người muốn đi.

“Nhanh như vậy liền đã đi rồi.” Hoa Bách Hồng nhếch miệng cười giễu cợt, lập tức nụ cười lan ra toàn khuôn mặt, thân thể ghé sát vào Tư Đồ Mộc Lương, giọng nói êm ái: “Chờ chúng ta hành lễ phu thê xong rồi đi!”

Tư Đồ Mộc Lương khóe mắt giật giật, cái cái cái gì? Lễ phu thê?

“Ngươi quên rồi, cách đây không lâu, chúng ta đã từng bái đường.”

Hoa Bách Hồng tựa hồ có chút oán giận Tư Đồ Mộc Lương đãng trí.

Tư Đồ Mộc Lương nhớ tới chuyện ngày ấy, khóe miệng giật giật.

“Đến đây!” Hoa Bách Hồng cởi áo khoác cho Tư Đồ Mộc Lương, cố ý làm rất chậm, lại biểu lộ một ánh mắt quyến rũ mang theo khiêu khích.

Tim Tư Đồ Mộc Lương không thể khống chế mà nhảy lên, hô hấp cũng bắt đầu trở nên gấp gáp, chân cũng có hơi nhũn ra.

Hắn lấy lại bình tĩnh, bắt lấy tay Hoa Bách Hồng, gạt sang một bên, giọng nói có hơi giận: “Hoa công tử chớ lôi ta ra làm trò cười.”

Sắc mặt Hoa Bách Hồng thay đổi, đôi mắt ảm đạm hơn, hắn lùi người ra sau, thấy Tư Đồ Mộc Lương vội vàng kéo lại áo bào, bỗng nhiên ‘phụt’ cười một tiếng.

“Tư Đồ công tử thật thú vị, mới vừa rồi là ta đùa ngươi thôi, nhìn có vẻ đã dọa ngươi sợ rồi.”

Tư Đồ Mộc Lương mặt càng đỏ hơn, mắt cũng không dám nhìn thẳng.

Hoa Bách Hồng tay che miệng cười ha ha, cười mệt, cất giọng lười biếng: “Ngươi ra ngoài đi, ta mệt rồi.”

Nói rồi chậm rãi đến bên cạnh giường nhỏ, nằm xuống, nhắm mắt lại.

Tư Đồ Mộc Lương vội nói: “Vậy tại hạ liền cáo từ.” Vội vàng chạy ra khỏi cửa.

Thẳng đến khi không còn thấy góc áo hắn nữa, Hoa Bách Hồng mới chậm rãi mở mắt ra.

Tích Hoàng ngồi ở trước cửa sổ, cao ngạo nhấc đầu lên, trong đôi mắt nhìn Hoa Bách Hồng, nửa phần đồng tình, nửa phần khinh bỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui