Hoa Quỷ

Edit: An Ju

Lúc hắn tỉnh lại, hắn đã ở trong phòng riêng của mình, cha mẹ đều đang ở cạnh. Thấy hắn tỉnh lại, thở phào một hơi, nói: “Con rốt cục cũng tỉnh lại rồi, hôn mê suốt nửa tháng, làm mẹ lo sợ đấy.”

Tư Đồ Mộc Lương như là bệnh lâu mới khỏi, thân thể suy yếu vô lực, được nha hoàn đỡ ngồi dậy, hắn ngẩng mặt, lúc này mới chú ý tới một thiếu phụ không quen biết đang đứng ở bên giường, trong lòng người đó ôm một đứa bé, đứa bé con đó đang mở to đôi mắt đen nhánh tò mò nhìn hắn, miệng còn lép nhép chảy nước bọt. Hắn liền thấy nghi hoặc hỏi: “Đây là?”

Tư Đồ phu nhân cau mày nói: “Sinh bệnh xong còn bị ngốc luôn rồi phải không? Nàng là bà vú của đứa nhỏ, còn đứa nhỏ trong lòng tất nhiên là con của ngươi rồi. Là trưởng tôn của Tư Đồ gia ta.”

Con trai?

Đây rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Tư Đồ Mộc Lương có hơi hoang mang, con hắn không phải còn chưa sinh ra đã qua đời sao? Kể cả Ngọc Chân nữa. Sao đột nhiên lại thêm một đứa con rồi?

“Ngọc Chân qua đời sớm, bỏ lại ta một bà lão, thương cho cháu ta từ nhỏ không có mẹ, ai.” Tư Đồ phu nhân vừa nhớ lại chuyện thương tâm, vừa thở dài một trận.

Nhìn đứa con trong tay bà vú, trông đứa nhỏ tầm hai tuổi, Tư Đồ Mộc Lương bắt đầu nghĩ có gì đó không đúng, hỏi: “Bây giờ là triều đại nào?”

Câu hỏi này khiến tất cả mọi người sửng sốt, Tư Đồ phu nhân đập một cái lên đầu Tư Đồ Mộc Lương, sắc mặt có hơi tực giận: “Hỏi cái gì ngu ngốc vậy? Bây giờ không phải là Bình Thuận năm thứ 10 sao?”

Bình Thuận năm thứ 10, Bình Thuận năm thứ 10.

Tư Đồ Mộc Lương cuống quýt đứng dậy ra khỏi giường, áo ngoài cũng không dám mặc liền chạy ra khỏi nhà.

Bên ngoài phủ, liền thấy một tăng nhân râu tóc bạc trắng, tay phải cầm thiền trượng, tay trái cầm bát vàng. Tình cảnh giống hệt trong mộng.

Tư Đồ phu nhân tiến lên, nghi ngờ nói: “Đây là…”

Tăng nhân chắp tay thở dài, “Vị thí chủ này, bần tăng thấy trên bầu trời của tòa phủ của ngươi có rất nhiều bóng đen thể hiện điềm xấu đang bao quanh, có thể để bần tăng đi vào kiểm tra một phen, tiện trừ yêu diệt ma luôn.”

Là thật! Là thật! Tư Đồ Mộc Lương không có cách nào nói rõ được cảm giác trong lòng lúc này, cái loại vui mừng biết rằng không phải mình đang mơ, lại vì biết kết cục như vậy mà cảm thấy hối hận.

Năm đó thở than, xưa kia hối hận.

Tư Đồ Mộc Lương giận dữ, tiến lên bắt lấy tay của lão tăng, cả giận nói: “Ngươi làm gì với Hoa công tử rồi?”

Lão tăng nhân bởi vì cử chỉ vô lễ của Tư Đồ Mộc Lương mà nhíu mày, lui thân thể ra sau, hơi cúi người, bàn tay chắp lại, nói: “Vị thí chủ này, lão tăng cũng không nhân biết ai là Hoa công tử.”

Cái gì? Tư Đồ Mộc Lương chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận xông thẳng lên não, nắm chặt nắm đấm tính đánh người rồi bị Tư Đồ phu nhân bước lên chặn ngang, nói: “Mộc Lương, chớ vô lễ!”

Lão tăng nhân lợi dụng thời cơ, nhanh chóng rời thân thể đi.

Tư Đồ phu nhân liên tục cúi đầu. “Đã mạo phạm đại sư, là do con tôi không hiểu chuyện.”

Lão tăng nhân nhíu mày liếc mắt nhìn Tư Đồ Mộc Lương, xoay người rời đi.

Tư Đồ phu nhân lúc này mới quay mặt lại, cả giận nói: “Chuyện gì xảy ra với con vậy?”

Tư Đồ Mộc Lương như chưa nghe thấy gì, tâm tình của hắn bắt đầu loạn, hoặc như đã nghĩ tới điều gì, nhấc chân chạy đi.

“Ai…” Tư Đồ phu nhân thiếu chút là mắng to, lại chỉ có thể đi theo.

Tư Đồ Mộc Lương vẫn chạy, hắn lên chùa, đi sâu vào trong rừng trúc, lại đi tiếp, khi nhìn thấy đường trước mắt, bỗng sững sờ đứng đó.

Trước mắt là thảo nguyên không thấy được chân trời, làm gì còn con đường nhỏ tất phải đi qua để đến Hắc Thủy Thiên Lý mà hắn thường xuyên đi nữa.

Hắn mờ mị quay sang nhìn, không rõ đến cuối cùng là có chuyện gì? Trong lòng bỗng nhiên loạn thật loạn.

“Công tử, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Trúc đuổi tới đầu tiên liên lo lắng hỏi, lại bị Tư Đồ Mộc Lương bắt lấy cánh tay, thanh âm của hắn có chút luống cuống. “Tiểu Trúc, ngươi nói ta biết đi, hắn ở đâu? Vì sao ta không tìm thấy đường đi tới? Hắn rốt cục đang ở đâu? Hắn ở đẩu rồi? Ngươi mau nói cho ta biết đi.”

Tiểu Trúc cũng bị hắn dọa sợ, chỉ có thể vội vàng nói: “Công tử, ngươi làm sao vậy? Công tử?”

“Có chuyện gì vậy? Ngươi đến đây làm gì?” Tư Đồ phu nhân đầy mặt nghi hoặc chạy tới, phía sau là một đám nha hoàn hốt hoảng.

“Không có việc gì.” Tư Đồ Mộc Lương buông Tiểu Trúc ra, vô thần lắc đầu, nói: “Xuống núi đi.”

Mấy người lại lục tục xuống núi, về đến phủ trạch, mỗi người có việc phải làm đều tản ra, chỉ có Tư Đồ Mộc Lương vẫn đờ ra nhìn tường ở ngoài cổng lớn.

“Những chữ ở trên đâu?” Hắn có chút lo lắng.

Hắn không nhìn thấy những chữ kia nữa rồi, rõ ràng mấy hôm trước mỗi lần ra cửa hắn đều có thể nhìn thấy ba chữ kia, vì sao hôm nay không nhìn thấy nữa rồi.

Hay là những chuyện kia cũng chỉ là một giấc mộng, hắn vốn không có vì lạc đường mà đi vào một thị trấn kỳ quái, nhìn thấy những con quỷ kỳ quái cùng với nam tử một thân áo đỏ với nụ cười ôn nhu kia.

Hắn kỳ thực đã sớm thành hôn với Ngọc Chân mấy năm trước rồi, lúc thành hôn, ánh nến mờ nhạt nhẹ lay động, tân nương của hắn cũng từng khẩn trương băn khoăn. Ngọc Chân sinh một đứa con cho hắn, chỉ là Ngọc Chân đã qua đời, có lẽ là bởi vì sinh bênh nặng. Hắn cũng bởi vì bị bênh năng nên mới nằm trên giường nửa tháng không dậy nổi, hôm nay mới tỉnh lại.

Có thể đây mới là thật.

Kia chỉ là một giấc mộng khi hắn sinh bệnh thôi, một giấc mộng thật dài thật dài.

Chỉ là mộng.

Hắn hoảng hốt lùi về phía sau mấy bước, không dám tin lắc đầu.

Không phải là mộng, tuyệt đối không phải là mộng.

Hắn chạy ào vào trong phủ, luôn là một công tử tốt trước mặt hạ nhân như hắn, lần đầu tiên mất bình tĩnh như vậy, cơn nóng giận cũng không phải lớn.

Hắn đứng giữa sảnh, lớn tiếng khiển trách hạ nhân đang đứng hai bên, nói: “Là ai xóa những chữ trên bức tường ở ngoài cửa đi rồi…”

Bọn hạ nhân cúi đầu, không dám lên tiếng, trong lòng kêu oan uổng: Nào có chữ gì  đâu chứ, vẫn luôn sạch sẽ mà!

Bọn hạ nhân trầm mặc, Tư Đồ Mộc Lương bắt đầu phát giận, cầm đồ sứ trong sảnh, chỉ cần chạm vào cái gì thì đều quăng xuống đất, gốm màu đời Đường, sứ men xanh thời Tống,… Cái gì cũng đập.

Hạ nhân càng thẳng cổ, thân thể run rẩy, thở mạnh cũng không dám.

Cuối cùng vẫn là Tư Đồ phu nhân đến ngăn cản tình cảnh ầm ĩ này, định nghiêm phạt Tư Đồ Mộc Lương đóng cửa nửa tháng, sau cùng nghĩ đến Tư Đồ Mộc Lương bệnh nặng mới khỏi mới giảm xuống còn một tuần.

Một khoảng thời gian tiếp theo, Tư Đồ Mộc Lương đúng thật chỉ ở trong phòng không ra ngoài, ngay cả một âm thanh cũng không có.

Hắn cũng từng nghĩ về người nam nhân này trong một khoảng thời gian rất dài, vào thu sẽ nhớ, khi tuyết rơi trắng xóa một vùng cũng sẽ nhớ, khi trong hồ mọc đầy lá sen, hắn liền ngơ ngác nhìn hoa sen đầy ao mà nhớ người kia, chỉ có mùa xuân đến đối với hắn là không còn chút vui vẻ nào, nhìn cả vườn hoa nở, một chỗ nào đó trong trái sẽ rất đau, rất đau.

Sau cùng, hắn tựa hồ cũng đã bình tĩnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui