Hoa Quỷ

Edit: An Ju

Đoàn người vừa ra khỏi cửa, liền thấy một vị tăng râu tóc bạc trắng đứng trước cửa, tay phải cầm thiền trượng, tay trái cầm bát vàng.

Tư Đồ phu nhân bước lên, nghi hoặc hỏi. “Đây là…”

Vị tăng xoa tay thở dài. “Vị thí chủ này, bần tăng nhìn thấy được có bóng đen mang điềm rất xấu đang bao phủ trên dinh thự của ngươi, hãy để bần tăng vào xem xét một chút, tiện trừ yêu diệt ma.”

Tư Đồ phu nhân không trả lời, vị tăng lại bước ba bước thành hai bước tới bậc thang, đi đến trước mặt Tư Đồ Mộc Lương vẫn luôn không yên lòng đứng bên cạnh nha hoàn, chụp lấy tay hắn, trầm giọng nói: “Vị thí chủ này, trên người ngươi đang bị một cái bóng quấn lấy.”

Tư Đồ Mộc Lương mặt không biến sắc đáp: “Hoang đường.”

Vị tăng già không tức giận, xoay người bước xuống bậc thang, giơ thiền trượng chỉ một cái vào không trung hướng về phía Tư Đồ Mộc Lương, lạnh lùng nói: “Ác quỷ, còn không mau hiện nguyên hình, bần tăng có thể từ bi cho ngươi được chết một cách thoải mái hơn chút.”

VÙ VÙ VÙ –

Bỗng, dưới đất nổi lên một trận gió lớn, mang theo mùi hoa nhàn nhạt. Đèn lồng treo trước cửa lay động trái phải, quần áo ‘phần phật bay bay.

Tư Đồ Mộc Lương mắt sáng rực.

Vị tăng kia chạy đến chỗ cách mấy trượng, nói: “Mời phu nhân và những người khác tránh qua một bên, để tránh bị liên lụy.”

Nha hoàn nhát gan, sợ hãi chạy đến phía sau gia đình, Tư Đồ phu nhân tiến lên định kéo Tư Đồ Mộc Lương, Tư Đồ Mộc Lương lại như đóng đinh tại chỗ, nhìn chằm chằm vào vị tăng già. Tư Đồ phun hân không có cách nào khác, cũng đứng ở đó. Tư Đồ phu nhân không di chuyển, sao bọn hạ nhân dám trốn chạy, đều run sợ trong lòng rúc vào một chỗ.

Tư Đồ Mộc Lương chỉ cảm thấy mùi hương quẩn quanh chóp mũi càng ngày càng đậm, đôi mắt lóe lóe nhìn con quỷ áo đỏ kia đang bám vào người mình.


Tư Đồ Mộc Lương có hơi kinh ngac. “Ngươi…”

Hoa Bách Hồng cười ôn nhu với hắn, Tư Đồ Mộc Lương lập tức đứng hình.

Vị tăng già ở xa xa nắm chặt thiền trượng trong tay.

Hoa Bách Hồng bám vào bên cạnh Tư Đồ Mộc Lương, chỉ vào vị tăng rồi mắng: “Hay lắm, cái tên tăng nhân thối kia, ta chỉ là tới nhìn người trong lòng của ta một chút, người hà cớ gì phải gây sự với ta.”

Vị tăng già đứng ở đó, mắt gườm gườm nhìn Hoa Bách Hồng: “Ác quỷ to gan, người quỷ khác đường, trần thuộc trần, đất thuộc đất, đây vốn không phải nơi mà ngươi nên ở.”

Hoa Bách Hồng từ từ thu lại ngón tay, khóe miệng vẽ ra một nụ cười tà. “Đánh đồng ta với những ma quỷ khác, với ta mà nói đây đúng là vũ nhục mà.”

“Bớt nói nhảm đi, hôm nay bần tăng ta sẽ thu phục ác quỷ nhà ngươi, thay trời hành đạo.” Vị tăng quát lớn một tiếng, từ mặt đất nhảy lên, thiền trượng trong tay thẳng tắp đâm tới Hoa Bách Hồng. “Chịu chết đi!”

“Cái đồ tăng thối nhà ngươi, ríu rít ồn ào muốn chết.” Hoa Bách Hồng đẩy Tư Đồ Mộc Lương qua một bên, giương móng nhọn phi thân lao về phía trước vị tăng ngăn cản thiền trượng.

Tư Đồ Mộc Lương bị Hoa Bách Hồng đẩy ngã xuống đất, được nha hoàn bước tới đỡ dậy. “Công tử, ngươi có sao không?”

Tư Đồ Mộc Lương lắc đầu, ở đây trừ hắn và vị tăng kia, những người khác đều không nhìn thấy Hoa Bách Hồng, loại tình cảnh này đối với bọn họ mà nói thì cứ kỳ lạ giống như thấy qủy vậy.

Là thấy quỷ rồi.

Tư Đồ Mộc Lương quay sang nhìn về phía con quỷ đang tranh đấu ác liệt với vị tăng già, một tay con quỷ kia đã chụp được thiền trượng trong tay vị tăng.


Vị tăng phi thân lộn người, từng đợt tấn công ép lực lên Hoa Bách Hồng, nhất thời, một luồng khí lạnh đi qua thiền trượng chảy qua lòng bàn tay của hắn.

Hoa Bách Hồng tựa hồ có chút tức giận, nói: “Đáng ghét, hình như ta không động đậy được nữa.”

Vị tăng già cười lạnh, trong tay tiếp tục phát lực. “Thứ ác quỷ nhà ngươi, còn không ngoan ngoãn nhân lấy cái chết đi.”

“Ai chết ai sống còn chưa biết được đâu, huống hồ…” Hoa Bách Hồng chậm rãi nói: “Ta vốn đã chết một lần.”

Móng nhọn bị vị tăng ngăn lại rất nhanh duỗi tới tay vị tăng kia, đâm thẳng vào tay hắn. Máu chảy ròng ròng từ cán tay hắn xuống, vị tăng già bị đau đến nhăn mặt. Mồ hôi trên mặt nhễ nhại.

“Đau không?” Hoa Bách Hồng cười tà, toàn bộ thân người thoát khỏi tay vị tăng, hiện lên từ phía sau hắn, rút móng nhọn ra từ cánh tay hắn, rồi cười nói: “Kế đến, là tim!”

Vị tăng mắt lóe lên, thiền trượng trong tay lập tức chuyển hướng, thẳng tắp đâm tới Tư Đồ Mộc Lương đứng sau lưng Hoa Bách Hồng.

Móng nhọn vốn sẽ đâm thủng tim vị tăng, liền thu lại, phi thân lao về phía Tư Đồ Mộc Lương, cản lại thiền trượng đang bay tới thay hắn.

“Hự –“ Bụng bị thiền trượng đâm một kích, Hoa Bách Hồng bỗng chốc té xuống đất, phun ra một ngụm máu.

Vị tăng kia chớp lấy thời cơ, giơ bát vàng lên, quát lên: “Chịu chết đi!”

Tư Đồ Mộc Lương đẩy Hoa Bách Hồng ra, hô to: “Ngươi đi mau đi!” Nghiêng mình chắn trước mặt Hoa Bách Hồng, từ từ nhắm hai mắt chịu đựng, bát vàng của vị tăng liền dừng lại, rơi xuống.

Hoa Bách Hồng cắn răng, lắc mình biến thành một dòng hoa, bay đi.


Vị tăng nhìn thấy Hoa Bách Hồng chạy mất liền nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn Tư Đồ Mộc Lương còn có chút lạnh lẽo.

Tư Đồ phu nhân vội vã đi tới trước mặt Tư Đồ Mộc Lương, nhìn nhìn trên dưới, vẻ mặt lo lắng. “Con không có thương tích gì phải không?”

Tư Đồ Mộc Lương lắc đầu, đi tới trước mặt vị tăng, nói: “Ngươi vì thu phục hắn mà tới, hôm nay hắn đi rồi, ngươi cũng đi đi, phủ ta không chào đón ngươi, càng không cần ngươi tới đuổi ma trừ yêu.”

Vị tăng cười nhạt. “Ác quỷ còn có thể trở lịa, nếu người không chấm dứt chấp niệm với ác quỷ, cái bóng ô uế vẫn sẽ quấn lấy ngươi, hút hết dương khí của ngươi, cho đến khi ngươi chết.”

Tư Đồ Mộc Lương mím môi không nói, Tư Đồ phu nhân lại sợ đến trắng cả mặt, tiến lên phía trước nói: “Đại sư nói đúng, con ta gần đây thân thể khác thường, nhất định là có thứ gì đó không sạch sẽ quấn lấy, mong đại sư có thể đuổi ác quỷ đi, giúp con ta trở lại cuộc sống bình thường.”

Tư Đồ Mộc Lương vội la lên: “Mẹ.”

Tư Đồ phu nhân trừng mắt nhìn hắn: “Câm miệng.” Rồi mời vị tăng vào phủ.

Trong đình viện, Tư Đồ Mộc Lương mặt không biểu tình nhìn vì tăng già ra vẻ làm phép, dán từng miếng bùa vào các góc trong đình viện.

Vị tăng già kia, mới vừa rồi…là muốn giết mình. Bàn tay dưới áo của Tư Đồ Mộc Lương dần dần nắm chặt.

Vị tăng kia làm phép xong, Tư Đồ phu nhân vô cùng cảm kích tha thiết mời vị tăng kia ở lại dùng bữa, hắn cự tuyệt.

Vị tăng chạy, nói với Tư Đồ Mộc Lương nói: “Mong rằng công tử sớm buông bỏ chấp niệm với ác quỷ, chớ để chấp mê bất ngộ, bằng không sẽ mất đi tính mạng.”

Tư Đồ Mộc Lương HỪ lanh một tiếng rồi rời đi.

Vị tăng kia đi rồi, Tư Đồ Mộc Lương đưa tay định bóc hết bùa trên tường xuống, bị Tư Đồ phu nhân thấy được, la lên chạy tới: “Con xé đi làm gì? Đây là bùa trấn quỷ đó.”

“Mẹ.” Tư Đồ Mộc Lương có hơi bất đắc dĩ. “Kia cũng chỉ là trò lừa đảo của mấy tên bịp bợm giang hồ, sao mẹ có thể tin lời nói bậy của hắn như vậy chứ?”


“Sao lại không tin?” Tư Đồ phu nhân liếc nhìn hắn: “Mẹ nghĩ con là tám phần mười bị quỷ mê tâm hồn rồi, mất tâm rồi.”

“Mẹ…”

“Mẹ là mẹ con, trong lòng con nghĩ gì mẹ là người hiểu nhất, còn định gạt mẹ phải không?”

“Con không có thật mà…” Tư Đồ Mộc Lương đang định giải thích đã bị Tư Đồ phu nhân cắt lời: “Con cứ yên tâm, mẹ nhất định sẽ giúp con đuổi ác quỷ đi.” Dứt lời liền rời đi.

Tư Đồ Mộc Lương đầy mặt u sầu, nhìn bìa trên tường mà nín giận.

Bàn tay bóp chặt, xoay người định ra ngoài, nhưng hắn vừa mới bước chân trái ra khỏi cổng lớn, Ngọc Chân đã bước đến gần, thấy Tư Đồ Mộc Lương liền hô lớn: “Mộc Lương ca ca, huynh không sao chứ?”

Tư Đồ Mộc Lương có hơi đau đầu. “Sao muội lại tới đây?”

“Ta nghe nha hoàn trong phủ nói Mộc Lương ca ca bị quỷ mê tâm hồn, cô mụ lại cố ý mời đại sư đến làm phép.”

Tư Đồ Mộc Lương vỗ trán, đầu càng đau. “Muội nghe ai nói?”

Ngọc Chân nhăn nhó không nói lời nào, ngay lúc Tư Đồ Mộc Lương chuẩn bị đi mất, mới yếu ớt mở miệng: “Con quỷ kia, nàng chắc chắn là rất đẹp phải không?”

Vẻ mặt Ngọc Chân vừa ấm ức vừa ưu sầu làm Tư Đồ Mộc Lương dở khóc dở cười, vỗ vỗ vai Ngọc Chân, cười nói: “Tiểu nha đầu, nghĩ lung tung cái gì đấy? Mấy lời nhảm nhí đó mà muội cũng tin à?”

“Nói thế thì không phải sự thực phải không?” Vẻ mặt Ngọc Chân biến thành vui vẻ.

Tư Đồ Mộc Lương mặt không đổi sắc. “Đó là điều đương nhiên.”

Ngọc Chân vui vẻ ôm cánh tay Tư Đồ Mộc Lương, cười nói: “Như vậy thì chúng ta cùng đi thả diều ở bờ sông đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận