Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Một mùa xuân yên ấm vô sự đã trôi qua, sinh nhật Trình
Tranh là vào đầu tháng Tám, trước ngày sinh nhật tới mười mấy hôm, anh đã liên
tục nhắc nhở Tô Vận Cẩm không được quên. Tô Vận Cẩm vẫn đang nghĩ ngợi xem tặng
anh thứ gì thì ổn, anh trước sau vẫn nhấn mạnh rằng những thứ mua được bằng
tiền tất thảy đều không thích. Mà bố của Trình Tranh–Trình Ngạn Sinh – tuy luôn
không chủ trương nuông chiều con trai về mặt vật chất, thế nhưng sinh nhật con
trai hai mươi ba tuổi, ông vẫn cùng với vợ - Chương Tấn Nhân – tặng cho con một
món quà lớn, còn nói là sẽ mang lại cho cậu quý tử một bất ngờ thú vị.

Để bảo đảm chắc chắn là đến ngày sinh nhật có thể cùng Tô Vận Cẩm tận hưởng
trọn vẹn thế giới chỉ hai người, các hoạt động chúc mừng sinh nhật của Trình
Tranh với đồng nghiệp, bạn bè đã bắt đầu từ mấy hôm trước đó.

Tối hôm ấy Tô Vận Cẩm ở nhà một mình, đang chơi dở ván cờ thì nhận được điện
thoại của nhà, hóa ra là dượng gọi bằng di động tới. Mấy năm nay, dượng rất ít
khi tự mình nói chuyện với cô, có việc gì thường vẫn là mẹ cô truyền đạt lại,
lần này Tô Vận Cẩm lờ mờ dự cảm có việc gì đó sắp xảy ra.Có lẽ mọi sự tình trên
thế gian này đều như vậy, anh càng sợ hãi điều gì, thì điều ấy càng dễ đổ ụp
xuống anh. Lời của dượng mới chỉ nói được một nửa, lòng dạ Tô Vận Cẩm đã phủ
lớp sương mù. Hóa ra sức khỏe của mẹ cô một thời gian dài trở lại đây không
tốt, vẫn ngỡ rằng chỉ là bệnh phụ khoa thông thường, ai dè hai tháng trước thực
tình chịu không nổi nữa, tới bệnh viện thực hiện kiểm tra tổng thể, mới phát
hiện ra là ung thư cổ tử cung giai đoạn giữa, lúc ấy kinh hãi đến mức dượng
hoàn toàn không có cách nào cả, chỉ ngay lập tức để mẹ cô nhập viện luôn. Phẫu
thuật và điều trị cần một món tiền lớn, mẹ cô không có bảo hiểm điều trị, dượng
từ lâu cũng chẳng được sung túc như hồi đầu. Để giải quyết việc gấp trước mắt,
ông không còn cách nào khác phải lén lút tạm dùng khoản công quỹ của xưởng may
mặc mà ông đang phụ trách.

Đây thực ra là kế được suy tính đâu đấy rồi, theo cách nghĩ của ông, đến cuối
năm kiểm tra sổ sách thì nghĩ cách bù vào là xong. Nhờ vào việc chữa trị kịp
thời từ khoản tiền này, bệnh của mẹ coi như đã được ổn định, ai ngờ người tính
không bằng trời tính, tháng Tám tất cả doanh nghiệp từ trên xuống dưới đều
triển khai hoạt động kiểm tra sản xuất và rà soát vốn, sắp tới sẽ kiểm tra đến
xưởng của dượng, nhưng nhất thời biết đến đâu vay mượn mà bù lấp vào chỗ thiếu
hụt này chứ? Nếu trong quá trình kiểm tra rà soát mà phát hiện ra khoản tiền đã
đem ra sử dụng kia, bát cơm vừa mới kiếm được này tuyệt không thể giữ cho vững
được nữa, danh dự nửa đời người của dượng cũng sẽ tan tành mây khói.

“Rốt cuộc là bao nhiêu tiền?” Tô Vận Cẩm ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh,
nhưng giọng nói đã không nén nổi run rẩy.

“Mười một vạn bốn nghìn.”

“Mười một vạn…”, giọng Tô Vận Cẩm như đang rên rỉ.

“Vận Cẩm, con phải biết là bệnh tình mẹ con cần phải hóa trị, lại còn thuốc
thang…”, dượng vội vàng nói.

“Đấy là mẹ con! Mẹ ruột của con! Tại sao ngay từ đầu dượng không nghĩ đến việc
báo với đứa con gái này, mà lại đi dùng cái thứ tiền không được phép động tới
đấy? Tại sao?”, Tô Vận Cẩm không kiềm chế nổi cắt ngang lời của dượng, nước mắt
như mưa. “Hai tháng rồi, dượng và mẹ không giấu nổi nữa mới nói với con, hai
người rốt cuộc muốn con phải làm sao đây?”

Dượng của Vận Cẩm sợ lặng người, nói năng càng lắp bắp lộn xộn hơn,

“Vận Cẩm…Không phải thế mà…Dượng định bảo là mẹ con hiện giờ đã tạm thời không
việc gì rồi. Dượng với mẹ sở dĩ lúc đầu không nói gì với con là vì, một mặt mẹ
con sợ con sẽ lo lắng, mặt khác nữa cứ cho là nói với con rồi, con vừa mới đi
làm, cũng chẳng lấy đâu ra từng nấy tiền…

Dượng biết Trình Tranh có tiền, lúc đầu cũng định nhờ con mở lời với cậu ta…
Dượng nói là vay, chứ không cần cậu ta phải cho không. Thế nhưng mẹ con bảo, sợ
con hỏi cậu ta vay tiền, từ nay về sau trước mặt cậu ta càng không ngẩng đầu
lên nổi… Con không nói, dượng cũng biết, con là một người mạnh mẽ cầu tiến,
dượng vô tích sự, có những việc có thể làm con khó chịu… Mẹ con không nói thì
dượng cũng không biết, dượng là người tục tằn. Thế nhưng mẹ con lấy dượng rồi,
dượng không muốn mẹ con gặp chuyện chẳng lành, vốn vẫn ngỡ rằng qua được đận
này là ổn rồi, ai ngờ lại đen đủi thế… Vận Cẩm…Dượng thực ra không còn cách nào
khác mới gọi điện cho con, mẹ con không biết đâu. Dượng chỉ sợ nếu mà việc này

bị tra ra, thì ngay cả đến Tổng giám đốc Chương

cũng chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn vào nữa…”. Tô Vận Cẩm như người mất hồn, đặt
điện thoại xuống, những vệt nước mắt còn chưa khô hẳn lấm lem trên gương mặt,
cảm thấy một nỗi đau tê dại. Hóa ra cô là đứa con gái thê thảm, thất bại nhường
này, mẹ mắc thứ bệnh quái ác ấy, cô lại không hề biết gì. Dượng nói không sai,
cứ cho là báo tin cho cô, cô cũng có thể làm được gì đây? Cô không có tiền. Hỏi
vay Trình Tranh ư?

Đến dượng cũng biết là cô không thể mở miệng nói lời ấy được, suy cho cùng tính
mạng của mẹ hay là lòng tự trọng của cô quan trọng hơn? Lẽ nào cô là thứ người
lạnh lùng đến vậy?

Tô Vận Cẩm cảm thấy cả trái tim như sắp sửa vỡ toác, việc mà cô sợ hãi nhất đã
xảy ra, thế nhưng cô chẳng biết trách móc ai cả. Tất thảy hệt như cục thế mà
vận mệnh đã an bài, cô cứ từng bước từng bước né tránh nó, thì từng bước từng
bước sa chân vào giữa. Như thể đột nhiên sực tỉnh, cô thoăn thoắt mở ngăn kéo,
móc ra tất cả các sổ tiết kiệm và thẻ tài khoản, một vạn năm nghìn tệ, đây là
tất cả tích cóp của cô, cô lại giở số điện thoại ra, gọi cho người đầu tiên là
Mạc Úc Hoa. Mạc Úc Hoa còn chưa tốt nghiệp đại học, ngay lập tức bằng lòng cho
cô vay tất cả số tiền dành dụm được, có điều chỉ vài nghìn. Tiếp đó cô lần lượt
gọi cho mấy bạn cùng phòng và bạn học có quen biết từ hồi đại học, mọi người
đều chẳng dư dật gì, anh một chút tôi một ít, tổng cộng cũng chưa đến hai vạn,
thêm khoản tích cóp của cô nữa, cùng lắm là được bốn vạn, so với mười một vạn,
số còn thiếu chẳng phải chỉ là chút đỉnh. Tô Vận Cẩm nắm chặt cuốn sổ tiết kiệm
mỏng manh, cảm thấy như từng lỗ chân lông trên cơ thể đều bị lùa thông thống.

Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, cô hốt hoảng giật mình, nhấc lên, hóa ra
là Trình Tranh. “Vận Cẩm, em xuống đây, anh ở dưới nhà đợi em, nhanh lên”,
giọng của anh lộ vẻ hớn hở bí mật, như thể truyền về từ một thế giới khác vậy.

Tô Vận Cẩm máy móc kiếm một chiếc khăn ướt lau lau mặt, cất gọn sổ tiết kiệm
rồi lật đật xuống nhà, vừa bước ra khỏi thang máy, đã thấy ngay Trình Tranh
đứng ngay bên cạnh một vật gì đó rất lớn, nhìn cô cười rạng rỡ vô cùng, “ Vận
Cẩm, em xem này, hóa ra đây chính là cái ngạc nhiên thú vị mà ông bà cụ nhà anh
đã nói. Phiên bản màu xanh sẫm có số lượng hạn chế của Hummer H2, hôm nay cử
riêng người đánh qua đây, không ngờ con mắt của người chỉ quen nghiên cứu khoa
học như ông cụ lại khá thế này”.

Tô Vận Cẩm ngơ ngẩn nhìn chiếc xe việt dã lộng lẫy phô trương trước mắt, nhất
thời không biết nói gì. Trình Tranh ngỡ là cô cũng ngạc nhiên đến ngẩn người
hệt như anh lần đầu tiên nhìn thấy, liền kéo cô lên ngồi ở hàng ghế lái. “Anh
đưa em đi lượn một vòng… Nhìn thấy chưa, ở đây còn trang bị cả hệ thồng cần gạt
tự cảm ứng trong thời tiết mưa tuyết nữa, lại còn hai màn hình…”, Trình Tranh
giảng giải cho cô nghe, Tô Vận Cẩm thì hỏi lại hệt như phản xạ có điều kiện,
“Cái xe này bao nhiều tiền thế?”.

Trình Tranh chau mày nghĩ ngợi, rồi nói, “Vào khoảng năm sáu mươi vạn gì đấy,
anh cũng không rõ giá tiền cụ thể, mà quan tâm nó bao nhiêu làm gì. Cái này cả
thế giới sản xuất không quá tám trăm bảy mươi chiếc, có tiền cũng chưa chắc đã
mua được đâu”.

“Thế nhưng không có tiền thì càng không màng tới nổi. Hơn năm mươi vạn…” Tô Vận
Cẩm lắc đầu cười nhăn nhó, chẳng qua cũng chỉ là một món quà sinh nhật, một món
đồ chơi kềnh càng, nhưng có lẽ lại là con số không tưởng ở chỗ sống chết hiểm
yếu của những người túng quẫn.

“Đừng tưởng là bố anh phóng khoáng nhường này, nếu mà ông cụ ra tay rộng rãi
thế, cục phòng chống tham nhũng sẽ mò đến rầy rà ngay, chắc chắn lại là tiền mẹ
anh ném ra thôi”, Trình Tranh nhìn cô nói.

Tô Vận Cẩm xoay đầu anh nhìn thẳng ra phía trước, “Bố mẹ đã tặng xe cho anh,
thì phải lái cho cẩn thận mới được”.

Cô vốn định nói với anh điều gì? Giờ thì cô chẳng còn muốn nói gì nữa rồi.

Ngày hôm sau, Trình Tranh nằng nặc đòi đưa cô đi làm.
Chiếc xe lộng lẫy phô trương trên suốt đường đi đã thu hút biết bao nhiêu sự
chú ý, sau khi bước vào công ty, những đồng nghiệp hiếu kì của cô lũ lượt đến
thăm dò chỗ cô, ngưỡng mộ cô tốt số, trèo được cành cao. Tô Vận Cẩm trước sau

chỉ lặng lẽ không hé một lời, cũng may bình thường cô cũng ít nói, nên lúc này
cũng không đến nỗi đắc tội với đồng nghiệp.

Buổi trưa trước giờ nghỉ, Vận Cẩm gọi điện thoại cho Thẩm Cư An, đến chiều, tám
vạn tệ đã y hẹn chuyển vào tài khoản của cô, cô tức tốc chuyển tổng cộng mười
hai vạn cho dượng.

Trong lòng Tô Vận Cẩm thầm cảm ơn Thẩm Cư An đã không hỏi nhiều, chẳng chút do
dự đưa tay giúp đỡ, nhưng cô cũng hiểu rằng mượn tiền ở chỗ anh thực ra chỉ là
bước đường cùng. Không nói đến quan hệ chồng chéo khăng khít giữa anh với Trình
Tranh, chỉ riêng mối tình nhập nhằng một thời giữa cô và anh thôi cũng đã không
nên dây dưa tiền nong với anh rồi, không đến mức cùng đường không lối thoát, cô
cũng sẽ không đi bước này.

Thực ra, dù biện bạch thế nào đi chăng nữa, cô cũng
vẫn nên cầu cứu Trình Tranh, vì hiện giờ anh mới là người gần gũi với cô nhất.
Nếu ngay từ lúc mẹ phát hiện ra bệnh tình đã lập tức báo cho cô biết, thì dù có
khó xử, cô cũng vẫn mở miệng nói ra, suy cho cùng chẳng có gì quan trọng hơn
bệnh tình của mẹ. Thế nhưng mẹ và dượng vì nghĩ đến cảm nhận của cô mà đã lựa
chọn cách cực đoan như thế này, cô càng chẳng còn mặt mũi nào đối diện với
Trình Tranh. Xưởng may hiện giờ dượng làm việc là phân xưởng nằm trong công ty
con thuộc tập đoàn của mẹ Trình Tranh - Chương Tấn Nhân. Tuy chút lỗi lầm dượng
phạm phải này khó mà kinh động đến lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, nhưng vì Tổng
giám đốc Chương đã đích thân tiến cử, lại thêm cả quan hệ về phía Tô Vận Cẩm
nữa, mọi thứ không thể đơn giản cho được. Cô không muốn kinh động đến nhà họ
Trình, chỉ muốn để dượng âm thầm bù tiền vào cho đủ, khiến tất thảy sự việc hóa
giải thành không, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết. Còn số tiền và ơn
nghĩa của Thẩm Cư An, cô sẽ nghĩ cách dần dần hoàn trả. Anh không phải là chồng
cô, cô có thể tuyệt nhiên thoải mái mà coi tiền và ơn nghĩa ấy là món nợ, một
khi đã là nợ thì sẽ có ngày trả sạch.

Buổi tối hôm ấy, cô mang nỗi mệt mỏi trở về căn nhà của hai người, vừa mở cửa
đã nhìn thấy Trình Tranh ngồi trên sofa. Nghe tiếng động, anh bèn ngoái đầu
lại, nhìn cô với ánh mắt có đôi phần xa lạ. Tô Vận Cẩm trong lòng ít nhiều đã
hiểu ra, có lẽ sự tình rốt cuộc chẳng thể giấu anh nữa. Biết trước không thể né
tránh được, cô quả quyết đi thẳng tới trước mặt anh, ngồi xuống chiếc sofa đối
diện.

“Lúc nãy Tiểu Văn, bạn cùng phòng kí túc ngày xưa của em, gọi điện thoại đến,
nói là nhà cô ấy dạo này có việc. thế nên số tiền cố ấy định cho em vay để khám
bệnh cho mẹ tạm thời không đưa em được. Sau đấy, anh gọi điện thoại cho mẹ em,
dượng em nói cảm ơn anh. Không lâu trước đây mẹ anh có nói chuyện với anh,
dượng em… Mẹ bảo anh đừng nói gì với em, mẹ sẽ giải quyết ổn thỏa. Tô Vận Cẩm,
nói cho anh biết, em lấy đâu ra mười một vạn?”

Quả nhiên dưới gầm trời này chẳng có bức vách nào không bị gió lùa, xem ra giờ
đây bức vách là cô đây đã không còn chỗ nào không bị gió lùa qua. Tô Vận Cẩm
nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của anh, bỗng nhiên chột dạ, đành dứt khoát kể hết sự
tình sau trước, bao gồm cả việc mượn tiền Thẩm Cư An cho anh nghe.

Trình Tranh nghe xong không tỏ vẻ giận, cả cười, “Em gặp những chuyện như thế
này, người đầu tiên nghĩ đến lại không phải là anh, mà là Thẩm Cư An, em nói
xem, có phải anh rất bẽ mặt không”.

Tô Vận Cẩm tràn ngập cảm giác mỏi mệt, “Em cũng không biết phải giải thích ra
sao với anh nữa… Anh không hiểu”.

Trình Tranh đột nhiên đứng bật dậy, “Anh không hiểu, em có thể nói cho anh biết
cơ mà? Tại sao lại coi anh là thằng ngốc thế? Chẳng lẽ Thẩm Cư An thì hiểu
chắc?”.

“Đúng, anh ấy sẽ hiểu, bởi vì anh ấy cũng giống như em, hiểu rõ nghèo hèn đáng
sợ tới cỡ nào, biết rằng không có tiền thì cũng chẳng có tôn nghiêm gì hết!
Không như anh, trước nay không biết khốn khó có mùi vị ra sao. Trình Tranh, em
không coi anh là đồ ngốc, chỉ là em nghĩ ngợi đến mối quan hệ giữa chúng mình.
Dượng em nhờ giới thiệu của nhà anh mới có được công việc này, giờ đây sổ sách

có chuyện, em không muốn lại lấy tiền nhà anh đắp vào lỗ thủng ấy, như thế chỉ
làm mọi người khó xử hơn thôi.”

“Vớ vẩn, em tìm Thẩm Cư An vay tiền thì không khó coi đấy chắc?”, Trình Tranh
đang cơn giận dữ hùng hổ nói.

“Lúc như thế này em thà nợ Thẩm Cư An, chứ không muốn phải nợ anh, làm thế chỉ khiến
cho chúng mình ở với nhau càng khổ sở thôi!”, Tô Vận Cẩm cũng đứng dậy, ngẩng
mặt nhìn anh mà nói.

Trình Tranh tiện tay nhặt túi đựng tài liệu ở trên sofa, tay kia tóm lấy cổ tay
Tô Vận Cẩm, “Nếu em thực sự nghĩ đến mối quan hệ giữa chúng ta, thì hãy đi với
anh”. Sau đó anh không phân bua gì thêm, cứ thế lôi cô ra khỏi cửa.

Tô Vận Cẩm bị anh ép lên xe, lờ mờ phát hiện ra rằng anh đang lái xe đến chỗ ở
của Chương Việt và Thẩm Cư An, nhưng bất kể cô nói gì, anh cũng nhất mực không
thèm đếm xỉa.

Rất nhanh chóng họ đã đến khu nhà với địa thế lưng tựa núi, mặt giáp nước nơi
Thẩm Cư An đang ở. Trình Tranh gọi điện thoại cho Cư An , sau đó đánh xe vào
bãi đỗ chờ đợi. Mười phút sau, Thẩm Cư An một mình ăn vận chỉnh tề xuất hiện ở
ngay bãi đỗ xe, trông thấy Tô Vận Cẩm và Trình Tranh, anh cơ hồ đã dự cảm được
sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Thẩm Cư An vừa bước lại gần, chưa kịp mở miệng, Trình Tranh đã xuống xe mở ngay
tập tài liệu cầm trong tay, rút từ trong đó ra mấy xấp tiền ném thật mạnh vào
người anh. Thẩm Cư An né tránh không kịp, bị mấy xấp ném trúng người, mấy xấp
khác bung ra giữa không trung, những tờ giấy bạc một trăm tệ cứ thế rớt xuống
đầy người đầy mặt anh.

“Trình Tranh!”, Tô Vận Cẩm thất thanh ngăn cản, nhưng sao kịp được nữa.

Thẩm Cư An đột ngột đụng phải biến cố như thế này, thế nhưng thần sắc không hề
thay đổi, anh lặng yên đứng ở chỗ cũ, để mặc những tờ tiền cứ thế rớt xuống
người, dáng vẻ thờ ơ.

Trình Tranh vẫn không buông tha Cư An, nói năng như thể oán giận tích tụ đã
lâu: “ Anh nhìn đấy, tiền trả đủ cho anh, tôi không biết anh rắp tâm làm trò gì
nữa, chị họ tôi bằng lòng lấy anh, tôi chẳng có gì để nói, nhưng anh có thể
không bám nhẵng lấy Vận Cẩm được chứ”.

Thẩm Cư An từ tốn bắt lấy một tờ tiền rơi trên vai, điềm đạm nói: “Tôi nghĩ là
cậu hiểu lầm rồi”.

“Hiểu lầm?”, Trình Tranh cười nhạt. “Đừng có cho là ai cũng ngốc nghếch như cái
cô Chương Việt nhà anh, anh toan tính gì chúng ta trong lòng đều hiểu rõ, đâu
cần phải nói huỵch toẹt ra, chỗ tiền này là của anh chứ gì? Chắc không đáng
phải mang tiền nhà họ Chương ra để đút cho thần ái tình chứ nhỉ?”

“Im đi” Cùng một câu nói đồng thời phát ra từ miệng của hai người đàn bà.
Chương Việt lật đật chạy ra, bên trong chiếc áo khoác trên người là bộ đồ ở nhà
còn chưa kịp thay. Tô Vận Cẩm vừa cuống vừa bực giữ chặt lấy Trình Tranh.

Thẩm Cư An thản nhiên như không cúi người xuống, lượm từng tờ tiền rơi vãi tứ
bề, xếp ngay ngắn vào chiếc cặp tài liệu Trình Tranh mang tới lúc đầu. Anh
không nhìn Trình Tranh, chỉ khẽ khàng nói với Tô Vận Cẩm: “Em chắc là không cần
đến số tiền này nữa chứ?”.

Tô Vận Cẩm xấu hổ đến nỗi chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn Cư An, ngoài nói lời xin
lỗi ra, cô chẳng thể nghĩ ra lời nào khác. Chương Việt bước lại gần Trình
Tranh, nói như vỗ vào đầu vào mặt: “Cậu vẫn còn là trẻ ranh đấy à? Làm việc gì
cũng không dùng đến não hay sao?”.

Trình Tranh không tỏ vẻ yếu đuối, đốp lại ngay: “Người làm việc gì cũng không
dùng đến não e rằng phải là chị, biết rõ là hố sau mà vẫn cứ nhảy vào”.

Chương Việt giận đến mức khuôn mặt thanh tú cũng biến sắc, chỉ thẳng vào mặt
Trình Tranh mà mắng: “Việc của tôi không cần cậu lo, cậu cút ngay cho tôi
nhờ!”.

Trình Tranh hất tay cô ra, “Ai rỗi hơi mà lo việc của chị, chị hãy quản ông
chồng chị cho tử tế”.

“Trình Tranh, đi theo em”, Tô Vận Cẩm cố kéo Trình Tranh đi ra xe, nhưng chẳng
hề lay chuyển được anh chút nào, bực tức cực điểm bèn nhất quyết bỏ tay ra.
“Thật không thể chịu đựng nổi con người này! Anh không về, tôi về.” Nói rồi cô
quay đầu nhằm thẳng hướng cổng bãi đỗ xe mà đi.

Trình Tranh lúc ấy mới quay người đuổi theo, không quên ném lại một câu:
“Chương Việt, chị cứ ngu ngốc đi, về sau nếm mùi đau khổ đấy”.


Chương Việt nghiến răng nhìn Trình Tranh cùng Tô Vận Cẩm đi khuất, hung hãn
bảo: “Trình Tranh chết tiệt, về sau ai còn quan tâm đến cậu mới là đồ khốn bỏ
đi!”.

Thẩm Cư An mỉm cười, kéo tay cô, “Đi thôi, đừng giận nữa em, chấp nhặt cậu ta
làm gì, về nhà nào”.

Phía bên này, Trình Tranh lái xe cùng Tô Vận Cẩm về nhà, hai người suốt cả
đường không nói một câu. Tận đến lúc về đến nơi, lửa giận của Trình Tranh mới
dần dà tiêu tán, lại hớn hở bắt chuyện với Tô Vận Cẩm. Tô Vận Cẩm rầu rĩ không
nói không rằng tắm rửa đi ngủ, không nhìn đến anh một lần. Trình Tranh bò đến
bên người cô, khe khẽ đẩy đẩy bờ vai lộ bên ngoài tấm chăn mỏng của cô: “Này,
nói gì đi chứ, vẫn giận đấy à?” Tô Vận Cẩm lặng yên nhích người ra xa, Trình
Tranh lại mon men đến gần, nói giọng không phục: “Rõ ràng lúc đầu là anh đúng,
sao bây giờ lại thành ra em giận anh thế? Vừa rồi anh có mắng mỏ gì em đâu”.

Tô Vận Cẩm cảm thấy rã rời tới nỗi chẳng thốt nên lời, bị anh chọc phá đến
không yên nổi, mới quay người lại, nói giọng lạnh nhạt: “Đúng là anh có lý, đều
là lỗi của em hết, Trình Tranh, cứ như thế này thực lòng em rất mệt mỏi, hai
người chúng ta sao cứ phải làm khổ nhau thế?”.

Trình Tranh hoảng quá, bèn ôm chặt lấy người cô qua lớp chăn mỏng: “Anh không
nghĩ gì nhiều thế đâu, chỉ muốn em ở bên anh thôi. Không sai, anh thừa nhận là
anh không ưa Thẩm Cư An, hôm nay cố tình làm anh ta khó xử, nhưng mà Vận Cẩm,
em có thể nghĩ đến anh một tí không? Mai là sinh nhật anh đấy, em đã nói là sẽ
tặng anh một món quà cơ mà, anh muốn một lời hứa, đừng rời xa anh, hôm em đeo
đôi hoa tai hải lam ngọc cũng đã nhận lời với anh rồi còn gì, không được bỏ rơi
anh”. Tô Vận Cẩm nhắm mắt, thở một hơi thật dài.

Tô Vận Cẩm nhớ lại rằng mình đã từng nói năng hùng hồn với Thẩm Cư An: “Chúng
ta không giống nhau”. Thẩm Cư An rốt cuộc vẫn cứ thông minh hơn cô, khi ấy anh
chỉ nhìn cô cười cười chẳng nói đúng sai chi. Giờ nghĩ lại, bản thân cô cũng
thấy nực cười, cô chẳng thể nào thanh cao được mấy, bất kể là chủ động hay bị
động, cô vẫn cứ phụ thuộc vào Trình Tranh. Cô không thể quyết liệt bảo vệ đến
cùng sự tôn nghiêm của bản thân như vẫn tưởng tượng từ lúc còn trẻ dại, bởi vì
không thể thanh thản rời bỏ anh, vậy nên cô đã chọn cách chẳng nghĩ ngợi gì,
tiếp tục ở lại bên anh. Chỉ có đối với anh tốt một chút, tốt thêm chút nữa cô
mới thấy dễ chịu hơn. Ngày này qua tháng khác, Tô Vận Cẩm càng chỉn chu, tinh
tế chăm chút đời sống hàng ngày của Trình Tranh, chiều chuộng tính khí vốn có
của anh, Trình Tranh càng quyến luyến cô hơn. Nếu đây không phải hạnh phúc, vậy
thế nào mới là hạnh phúc?

Sau khi làm việc được gần hai năm, biểu hiện ở trung tâm phục vụ khách hàng của
Tô Vận Cẩm khiến lãnh đạo rất hài lòng, vậy nên vị phó tổng phụ trách bán hàng
đã tinh mắt chọn lựa cô từ hồi tuyển dụng đã bảo phòng nhân sự gọi cô đến nói
chuyện, hỏi cô có bằng lòng chuyển sang phòng marketing, chính thức tham dự vào
việc đưa ra chiến lược bán hàng của doanh nghiệp hay không. Tô Vận Cẩm không hề
do dự, công việc ở bộ phận marketing tuy không nhàn tản thoải mái như ở trung
tâm chăm sóc khách hàng, thế nhưng tiền đồ phát triển thì lại rất lớn, cô quá
cần đến một cơ hội như thế này.

Sau khi chuyển sang bộ phận marketing, khối lượng công việc bỗng nhiên tăng
lên, họp hành hội nghị, làm kế hoạch, đi điều tra, tăng ca thêm kíp đã trở
thành việc thường ngày, việc công việc tư, thi thoảng cũng có bồi dưỡng này nọ.
Tô Vận Cẩm một đằng phải chỉn chu mọi nhẽ với Trình Tranh, một đằng gánh vác
công việc, thế nên hai đầu công ty, gia đình đều bận rộn, đến đi đường cũng
bước nhanh hơn người khác.

Sự nghiệp của Trình Tranh hẳn nhiên là rực rỡ xán lạn. Anh trẻ trung, thông
minh, năng lực chuyên môn vững vàng, lại chịu bỏ công bỏ sức, rất nhanh chóng
đã trở thành một trong những tổ trưởng dự án của phòng thiết kế. Thăng tiến của
chức vụ tất nhiên đi kèm với bận rộn tăng lên, thêm ca thêm kíp không ngừng,
bản thảo bản vẽ lớn nhỏ, bồi dưỡng kĩ năng nghiệp vụ làm cho các dịp công tác
của anh càng nhiều thêm. Có điều, bạn bè đồng nghiệp đều không ngờ, một người
trẻ tuổi thành đạt như anh, trông có vẻ bướng bỉnh ương ngạnh, trên thực tế lại
quyến luyến tổ ấm nhường vậy. Nếu không phải bắt buộc, anh rất ít khi đồng ý đi
công tác, mà cho dù có ra ngoài công tác, làm xong chuyện lập tức quay về,
không bày vẽ nấn ná vô vị, tất thảy những “hội họp” và “bồi dưỡng” theo kiểu
lộc lá ưu đãi anh đều nhất loạt chối từ; ngoài ra, khối lượng công trình lớn,
không tránh khỏi làm thêm giờ, anh cũng dần dần giảm bớt tất cả những thù tiếp
cùng tiêu khiển, không có việc gì là đều lên tiếng phải về nhà với bạn gái. Mọi
người đều rất tò mò xem người bạn gái rất ít lộ diện của anh rốt cuộc là thần
thánh phương nào mà lại có ma lực khiến một người như Trình Tranh sớm chối từ
mọi phóng túng như thế.

Bản thân Tô Vận Cẩm cũng cảm thấy nên mãn nguyện mới phải, thế nhưng lại càng
cảm thấy áp lực hơn. Trình Tranh quấn quýt cô đến vậy, đương nhiên cũng đòi hỏi
cô đáp lại yêu thương nồng nhiệt như thế, ngược lại, nếu như cô có sơ sót với
anh, thì dù việc ấy có nguồn cơn lý lẽ, anh cũng sẽ không tránh khỏi nghĩ ngợi.
Cô gắng hết sức làm Trình Tranh được thỏa nguyện, gắng hết sức bầu bạn bên anh.
Tình yêu của anh nặng nề quá, thế nhưng cô chỉ có thể gánh lấy mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận