Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

7 rưỡi, Tả Ngạn.

Lúc Tô Vận Cẩm và Lục Lộ đến, Trình Tranh đã có mặt đúng hẹn, anh thay một
chiếc áo sơ mi tơ tằm sọc trắng – xám, chiếc quần tây vải len dày kẻ, giản đơn
nhưng trau chuốt, cả con người càng toát lên vẻ tuấn tú thanh cao. Ba người
ngồi xuống gọi đồ uống xong xuôi, bèn bắt đầu chuyện trò lan man vớ vấn. Tô Vận
Cẩm mừng vì có Lục Lộ ở đây, vì phần lớn thời gian chỉ nghe thấy cô nàng cứ một
mình khúc khích rỉ rả nói chuyện, sau đó lại tự chọc cho mình cười phá lên,
Trình Tranh đôi lúc cũng góp vào vài câu, còn Vận Cẩm về cơ bản chỉ mỉm cười
hoặc im lặng, không khí cũng không đến nỗi buồn tẻ lắm.

Đồ ăn vừa dọn lên chưa lâu, Trình Tranh nhận một cuộc điện thoại, lúc quay trở
lại thì thần sắc lạ lùng, “Xin lỗi hai người, bạn gái anh mà qua đây, bọn em có
ngại không?”.

“Không có gì, hoan nghênh còn chả được nữa là.” Lục Lộ vừa nghe thấy, dường như
tinh thần càng phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi. Tô Vận Cẩm không ừ hữ chi.

Vậy nên Trình Tranh lại cầm điện thoại bước ra ngoài, nói mấy câu, khoảng hơn
mười phút sau, anh đích thân xuống nhà một chuyến, đón cô người yêu lên lầu.

Bạn gái hiện giờ của Trình Tranh tên Trịnh Hiểu Đồng. Thực ra Tô Vận Cẩm không
phải mới lần đầu gặp cô, trước đây trong khu nhà cũng đã đụng mặt vài lần, cũng
từng chào hỏi. Còn Lục Lộ, sau khi trông thấy con người thật, ý chí đua tranh
hăm hở tích tụ ban đầu cũng tự động cuốn cờ dẹp trống, thốt nhiên nhạt hứng.

Thực ra Trịnh Hiểu Đồng cũng khá ưa nhìn, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, trên
khuôn mặt chỉ bằng bàn tay là đôi mắt to tròn rất thu hút người khác. Có điều
nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra trong đôi mắt ấy thiếu ít nhiều linh động, mang
lại cho người ta cảm giác hơi hiền lành. Cả con người nhút nhát vụng về, cũng
có chỗ ngây thơ lay động lòng người, thế nhưng rất khó tin được rằng một cô gái
như thế này mà lại tốt nghiệp ra từ một trường đại học trọng điểm nổi danh toàn
quốc.

Trình Tranh giới thiệu xong rồi, Lục Lộ cũng đá đưa vài câu với Trịnh Hiểu
Đồng, rất nhanh chóng đã thấy chẳng có gì hay ho nữa. Trịnh Hiểu Đồng chẳng hề
ngốc, có điều khi nói chuyện phản ứng chậm mất nửa nhịp, thế nên thường lộ ra
vẻ hoang mang. Trình Tranh đối với cô ta cũng coi là săn sóc, thấy bộ dạng Lục
Lộ chẳng mấy chốc đã tỏ ra kém hứng trò chuyện với Trịnh Hiểu Đồng, bèn bắt đầu
tỉ tê hỏi han những việc làm trong một ngày của cô nàng.

Lục Lộ cúi đầu loay hoay một lúc với cái điện thoại, rất nhanh thôi Tô Vận Cẩm
đã cảm thấy trong chiếc xắc tay để sau lưng rung lên một hồi, cô e rút di động
ra ngay thì quá lộ liễu, chờ một lát mới tìm cơ hội ngó thử tin nhắn, quả nhiên
là của Lục Lộ gửi qua, trên đó chỉ vỏn vẹn bốn chữ: Ngọc sa chỗ tối.

Tô Vận Cẩm đương nhiên hiểu rõ ý của cô nàng, thế nên liếc cô một cái cảnh cáo,
Lục Lộ cúi mặt xuống ngay. Thực ra làm gì mà Tô Vận Cẩm không nhìn ra được, thế
nhưng ở vào vị trí của cô, bất kể ra sao, dù hở dù kín thế nào cũng không tiện
đưa ra đánh giá nào về Trịnh Hiểu Đồng. Cô đã nhiều lần nhắc nhở bản thân,
Trịnh Hiểu Đồng là bạn gái hiện giờ của Trình Tranh, là lựa chọn của anh, những
thứ khác, chẳng liên quan đến cô, cũng chẳng có gì để nói, vậy nên bèn để mặc
đôi Trình Tranh khẽ giọng thủ thỉ, còn mình thì mắt dòm mũi, mũi dòm tim, im im
ăn uống.

Lục Lộ vô cùng chán ngán, lấy đũa gắp hai con tôm hấp chan nước sốt to đùng
chính cô gọi lên, một con cho vào bát mình, một con đặt vào bát Tô Vận Cẩm,
“Chị Tô, ăn cái này đi”.

Tô Vận Cẩm lòng dạ không để ở đó, cũng còn đang định tìm việc gì để làm, troogn
thấy cô nàng gắp qua, liền lấy khăn ướt trên bàn lau tay, bắt đầu bóc vỏ tôm.
Vừa động tay, đã nghe thấy Trình Tranh đột ngột thốt ra một câu: “Cô ấy không
ăn món đó”.

Lục Lộ ý thức được là anh đang nói với mình, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, thế
nhưng Trình Tranh không để ý đến cô nữa, quay sang Tô Vận Cẩm, “Mấy lần trước
em ăn cái này đều bị dị ứng khắp người, em quên rồi hay sao?”.

Tô Vận Cẩm không ngầng đầu lên, tay khựng lại, không biết tại sao Trình Tranh
đang chú tâm trò chuyện với bạn gái lại đột nhiên chuyển đề tài sang cô. Cô nhỏ
nhẹ đáp lời, “Không sao, bây giờ chắc chẳng sao đâu”. Sau đó tiếp tục động tác
trên tay mình.

Ai ngờ Trình Tranh ngoài người ra giật phắt con tôm cô đã bóc một nửa, vứt
xuống bên cạnh đĩa của anh, vừa lau vừa bảo: “Đã bảo em đừng ăn cái này, sao em
lúc nào cũng làm khó mình thế nhỉ!”. Trong giọng điệu đã có chút giận giữ.


Lục Lộ há hốc miệng, hồ hoặc quan sát tình huống ngoài dự liệu này, sau đó cười
ha hả, “Không hổ là bạn cùng cấp III nhỉ, hí hí, đến cái này mà cũng nhớ được.
Chị Tô, không ăn được tôm thì ăn cá, cá hấp hôm nay cũng ngon lắm”.

Tô Vận Cẩm cười cười với cô, tính hóa giải nỗi sượng sùng vừa xong. Trịnh Hiểu
Đồng ngẩn ra nhìn bạn trai. Trình Tranh có lẽ cũng tự cảm thấy có phần quá lố,
khẽ ho một tiếng, cúi đầu bảo với Trịnh Hiểu Đồng: “Em thích ăn gì nào? Nếu gắp
không tới thì bảo anh nhé”.

Thế nhưng cô nàng Lục Lộ lắm lời trách móc một câu: “Anh giai, anh như thế
không được đâu, bạn học cấp III ăn tôm dị ứng anh vẫn nhớ, bạn gái thích ăn gì
lại chẳng hay...”.

“Ăn thức ăn của em đi, chỉ có em lắm lời nhất thôi !”. Tô Vận Cẩm muốn cắt lời
cô nàng mà không kịp.

Trình Tranh bỗng nhiên nhìn Tô Vận Cẩm cười, “Đấy là bởi vì cái bộ dạng chị Tô
của em dị ứng ngày xưa làm cho anh bị ấn tượng sâu đậm quá, đúng không, Vận
Cẩm?”.

Tô Vận Cẩm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cô làm gì mà không hiểu được ám chỉ
của anh. Mấy năm hai người sống chung, có lúc cô ra ngoài ăn cơm, mỗi lần ăn
phải tôm, về đến nhà, trên người đều nổi đầy sần đỏ, vừa đau vừa ngứa, uống
thuốc dị ứng xong, là sẽ để lưng trần, để Trình Tranh xoa nhè nhẹ cho cô. Anh
không dám mạnh tay, sợ sẽ làm cô bị thương, xoa mãi xoa mãi, hai người cuối
cùng quấn lấy nhau... Đó đã là việc rất lâu trước đây rồi, anh không nên xa gần
khơi lại chuyện xưa như thế, bản thân cô càng không nên nhớ lại vẻ nhu mì khi
ấy.

Lục Lộ làu bàu một câu: “Chẳng phải là chưa ăn hay sao, mặt mũi làm gì mà đỏ
bừng thế, lấy tay chạm vào cũng bị dị ứng à?”.

“Phải rồi, Trình Tranh, công trình phía mạn Thiên Hà bọn anh tiến triển ra sao
rồi?”, Tô Vận Cẩm cảm thấy mình buộc phải chuyển chủ đề nói chuyện.

Trình Hiểu Đồng há hốc miệng, thắc mắc: “Trình Tranh, anh có công trình ở Thiên
Hà lúc nào thế, mấy hôm nay chẳng phải bảo là ở chỗ Nhị Sa Đảo hay sao?”.

“Toàn nhà của đứa bạn trong quá trình thi công nảy sinh ít vấn đề, anh qua giúp
xem thế nào”, Trình Tranh đáp.

Bên này Lục Lộ im lặng một hồi, lại bắt đầu không chịu yên ắng nữa, cô nàng
quay sang hỏi Trịnh Hiểu Đồng: “Ái chà, Hiểu Đồng kia ơi, tớ với cậu tuổi tác
chắc cũng “sêm sêm”, làm sao mà tớ lại không được tốt số như cậu nhỉ, dạy tớ
với, làm thế nào mới tìm được một anh người yêu bảnh chọe?”.

Trịnh Hiểu Đồng làm sao mà ngờ nổi cô nàng kia lại sỗ sàng hỏi cô câu này ngay
trước mặt Trình Tranh. Cô đỏ mặt, liếc nhìn Trình Tranh. Trình Tranh không phản
ứng gì, cô mới rủ rỉ nói: “Cũng chẳng thế nào cả đâu, anh ấy là học sinh của bố
tớ, bố tớ thích anh ấy lắm...”.

“Bố cậu thích anh ấy? Nhưng đâu phải bố cậu làm bạn gái của anh ấy đâu”, Lục Lộ
trề trề môi.

“Không phải thế, tớ cũng... Có điều lúc đó anh ấy có bạn gái rồi, sau đấu tớ
lên năm thứ tư, bố cho tớ đến viện thiết kế chỗ Trình Tranh thực tập. Khi đó
anh ấy vừa mới chia tay với bạn gái, đau lòng lắm, tớ liền bầu bạn bên anh ấy,
anh ấy bảo tớ dạy anh ấy đánh cờ vây, sau đó, tớ cũng không ngờ...”

“Không cần nói nữa, tớ hiểu rồi”, Lục Lộ khoát tay một cái, nói với Tô Vận Cẩm,
“Em nói rồi mà, cái em thiếu chẳng qua là một cơ hội thôi, cái việc trăm năm
mới có một lần này sao em không gặp được nhỉ. Nói thì cũng lạ, sao lại có thứ
phụ nữ như thế, vứt bỏ người yêu bảnh bao nhường này, nghe ra anh ấy cũng có vẻ
yêu cô ấy lắm lắm, thế mà cũng nỡ buông tay, phải không, chị Tô?”.

Tô Vận Cẩm lạnh nhạt nói: “Không chừng là anh chàng đẹp trai với cô ấy không
hợp nhau thì sao? Hơn nữa có những lúc tình yêu không đủ làm hai người hạnh
phúc. Đương nhiên, chị không phải nói chuyện Trình Tranh với cô bạn gái”.

“Cũng không hẳn”, Trình Tranh, như thể nói với Lục Lộ.

“Thực ra, cái đáng sợ nhất là khi em hết lòng hết dạ với một người, cuối cùng
lại phát hiện ra người ta hoàn toàn chẳng yêu em, đấy mới là không hạnh phúc
thực sự”.


“Ô, chủ đề này càng nói càng sâu sắc nhé, em thích! Có điều có thể hỏi một câu
nho nhỏ nữa không, cái “người ra” ấy là thần thánh phương nào, em muốn nói là,
em rất ngưỡng mộ cô ra”, Lục Lộ gục gắc đầu nói.

Trình Tranh cười gằn chẳng nói gì. Trịnh Hiểu Đồng chau mày nghĩ ngợi một hồi,
sau đó mới bảo: “Hình như là bạn học cũng cấp III”. Cô nói ra miệng rồi, lại
liếc nhìn Trình Tranh.

“Í...”, Lục Lộ đập bàn đứng dậy. “Em biết rồi, chị Tô...”.

Tô Vận Cẩm sững người. Ai dè Lục Lộ nói tiếp: “Chị nhất định cũng quen đúng
không?”.

“Ừ. Có điều không thân lắm”, Tô Vận Cẩm qua quýt cho xong.

Lục Lộ nào chịu bỏ qua, vẫn còn đang muốn hỏi dồn, cửa khoang đặt riêng đã mở
ra, chỉ nghe thấy nhân viên phục vụ hết mực cung kính chào một tiếng “Chương
tiểu thư”, Chương Việt đã bước vào.

“Trình Tranh, cái cậu này, đến mà không hó hé gì, nhân viên phục vụ mà không nói
thì chị cũng...” Chương Việt người còn chưa bước vào, tiếng oán trách đã vang
đến. Cô hoàn toàn không nghĩ vào đây sẽ nhìn thấy Tô Vận Cẩm, lại cả Lục Lộ...
Thế nên cô bước vào rồi thì sững ngay lại, ngẩn ra nhìn Trình Tranh đang ngồi
giữa ba người phụ nữ, dù cho cô có nhanh nhạy đến đâu, cũng không thể nghĩ ra
rố cuộc là cái chuỗi quan hệ kiểu gì đây.

“Chương Việt, hí hí.” Cô nàng Lục Lộ này hình như đi đến đâu cũng có người
quen.

Chương Việt rốt cuộc cũng đã quen mắt với toàn cảnh, cố kìm nén nỗi kinh ngạc,
sau đó ngó ra phía ngoài cửa, nghi ngại nói: “Lục Lộ, sao cô lại ở đây, cô
không biết anh ta cũng có mặt à?”.

Lục Lộ mặt mũi biến sắc.

Chương Việt thấy tình hình không được ổn lắm, một mình Trình Tranh đã đủ phiền
phức rồi, lại cả bạn mới bè cũ của anh nữa, huống hồ thêm Lục Lộ vào, có lẽ nào
lại chịu thò chân vào chỗ nước đục này, liền buông một câu: “Mọi người ăn uống
vui vẻ nhé”. Rồi lập tức thoái khỏi cái chốn thị phi này.

Chương Việt đi nhanh quá, nhân viên phục vụ còn chưa kịp đóng cửa phòng, mấy
người mặc com lê bước qua ngay trước cửa, trong đó một người đàn ông lịch lãm
tuổi ngoài ba mươi lơ láo quét một cái nhìn vào trong phòng, những người có mặt
ở đó đều không hề phản ứng gì, đã thấy Lục Lộ nhanh chóng bốc hơi khỏi ghế. Tận
đến lúc mấy người đó đi khỏi, nhân viên phục vụ đóng cửa lại, Lục Lộ mới từ
dưới gầm bàn chui ra, hoảng hồn chưa định thần lại. Cô bất chấp mấy người còn
lại nghĩ gì, rón rén đi ra phía cửa, hé một khe ra ngó dáo dác, chắc chắn là
người đã đi rồi, lúc đó mới thoăn thoắt quay lại thu dọn đồ đạc. “Xin lỗi nhé,
em phải đi trước đây, mọi người cứ từ từ nói chuyện. Tôm này nếu không có ai
ăn, em có thể gói về được không?” Trình Tranh phác một cử chỉ mời tự nhiên, cô
đã nhanh chóng cuốn chỗ tôm vào giấy gói rồi. “Liên lạc sau nhé”. Cô mở cửa là
lỉnh ngay ra ngoài.

“Chờ đã, Lục Lộ, chị đưa em về”. Tô Vận Cẩm khổ sở vì không tìm ra nổi lý do ra
về, bây giờ lẽ nào lại chịu bỏ qua, chào tạm biệt qua loa Trình Tranh và Trịnh
Hiểu Đồng xong, liền lập tức bám theo ra ngoài.

Tận đến lúc cả hai đã ngồi trên xe, mỗi người đều ngổn
ngang tâm sự, đến Lục Lộ bấy nay mồm mép cũng chẳng nói năng gì, Tô Vận Cẩm
hiểu rõ cô, nhìn bộ dạng vừa rồi của cô đúng là hoảng thực sự.

“Em quen Lục Sênh à?”, Tô Vận Cẩm hỏi cô, tuy chỉ nhìn qua, cô cũng đã nhận ra
thân phận của người đàn ông ghé mắt nhìn vào, người phụ trách tập đoàn Thái
Hoa, cũng chính là cháu trai của mẹ Chương Việt – mợ của Trình Tranh.

Lục Lộ hiếm khi im ắng không cất lời thế này, một lúc lâu sau, mới mặt mũi
trắng bệch đáp lời: “Ông ấy là chú em”.

Tô Vận Cẩm kinh ngạc, nhưng không định dò hỏi chuyện riêng của người ta, chỉ
dặn dò cô nhóc lên nhà cẩn thận, dợm quay về, lúc quay đầu, Lục Lộ đã bước
xuống xe bỗng nhiên cất tiếng hỏi cô: “Chị Tô, Trình Tranh chính là người mà
chị không thể từ bỏ, đúng không?”.


Tô Vận Cẩm không nói gì, nhấn ga, phóng đi mất.

Tô Vận Cẩm, đừng nghĩ thêm nữa, đừng nghĩ đến Lục Lộ, đừng nghĩ đến Trịnh Hiểu
Đồng, càng đừng nghĩ đến Trình Tranh, nghĩ cho ra hay nghĩ chẳng ra, kết quả
đều không khiến mày dễ chịu chút nào. Tô Vận Cẩm giằng co trong những suy nghĩ
như thế mà dần thiếp đi.

Lúc đang chập chờn mơ mơ màng màng, điện thoại cô reo lên. Lúc nghe, cô nhân
tiện ngó qua thời gian, kim chỉ đã qua 12 giờ.

Nhìn số điện thoại gọi đến, cô cũng không cảm thấy kinh ngạc gì lắm. Nếu anh dễ
dàng bỏ cuộc như thế, thì anh đã chẳng phải Trình Tranh.

“Vận Cẩm, ngại quá, em đã ngủ chưa?”, anh hỏi. Trong giọng nói không có chút
cảm giác ngại ngùng nào hết.

“Chưa, có việc gì?”.

“Anh bỗng nhiên nhớ ra là sáng nay không cẩn thận bỏ quên một tập tài liệu trên
xe em, bây giờ anh đang cần gấp, có thể phiền em lấy cho anh được không?”, anh
nói rất thẳng thắn, đàng hoàng.

Tô Vận Cẩm thở dài: “Có phải là một tập tài liệu màu vàng không, lúc quay về em
đã để vào phòng bảo vệ khu nhà rồi, nếu anh cần có thể trực tiếp đi lấy”.

Anh quả nhiên im lặng hồi lâu.

“Không có việc gì, thế thì em dập máy đây, cảm ơn bữa cơm hôm nay anh thiết
đãi”, Tô Vận Cẩm gắng sức khách sáo nói.

Anh lập tức nổi khùng, “Em cứ không muốn gặp anh như thế sao?”.

“Trình Tranh, chúng ra bây giờ cứ gặp nhau như thế này còn có ý nghĩa gì nữa
đâu?”

“Anh bất chấp, em xuống đi, anh có chuyện muốn nói với em”.

“Cái gì cần nói bốn năm trước chúng ta đã nói hết rồi...”

“Xuống đây, Tô Vận Cẩm!”

“Rốt cuộc anh muốn nói gì với em... Bản thân anh cũng không biết phải nói gì
đúng không? Em không xuống đâu, nếu không có việc gì em cúp máy đây.”

“Em có giỏi thì dập máy xem nào!”.

Tô Vận Cẩm gập điện thoại lại, sau đó rút pin ra, nằm lại xuống giường, cả đêm
không mộng mị.

Buổi sáng hôm sau, Lục Lộ không đi làm, gọi điện thoại cho Tô Vận Cẩm, chỉ nói
là bị cảm. Tô Vận Cẩm chắc chắn là cô nhóc không có gì đáng ngại lắm, xong rồi
cũng đồng gì. Nếu cô nàng là cháu của Lục Sênh, công việc này đối với cô nàng
cũng chẳng mấy quan trọng. Tô Vận Cẩm chỉ lo rằng, trông thấy dáng vẻ sợ hãi
như gặp ma lúc đụng Lục Sênh của cô nàng, chỉ e trong đó còn có uẩn khúc chi
đây. Nhưng thế gian rộng lớn là vậy, có mấy người trong lòng lại không có một
quá khứ không thể tỏ bày cùng người khác?

Cô từ văn phòng gọi điện cho Mạc Úc Hoa. Mạc Úc Hòa hôm nay vừa hay đến lượt
nghỉ.

“Lần trước cậu bảo là bệnh viện các cậu có mấy anh chàng bác sĩ “ưu tú” chưa vợ
đúng không? Nếu rảnh thì có thể giới thiệu cho tớ chứ?” Cô nên bắt đầu một cuộc
tình mới , một quãng đời mới, thì mới có thể rũ bỏ triệt để người “hàng xóm”
của cô được.

Mạc Úc Hoa hôm qua trực đêm, giọng nói ngái ngủ khản đặc: “Cậu nghĩ kỹ chưa
đấy?”.

“Đương nhiên, càng nhanh càng tốt”.

Mạc Úc Hoa trước nay vẫn thuộc kiểu người nói là làm, còn chưa đến nửa tháng,
đã sắp đặt đâu đấy một cuộc gặp mặt chính thức cho Tô Vận Cẩm, tuy mọi sự chóng
vánh, nhưng đối tượng hóa ra điều kiện khá là ưu việt. Bác sĩ Ngô, bác sĩ chủ
chốt trong khoa Mạc Úc Hoa, mới ngoài ba mươi, khuôn mặt ưa nhìn, nghiệp vụ
tinh thông, tính cách hóm hỉnh nhẹ nhàng. Dù Tô Vận Cẩm ban đầu chẳng ấp ủ kỳ
vọng gì to tát, cũng không thể không thừa nhận rằng anh ta là một đối tượng rất
đáng để qua lại.

Bác sĩ Ngô đã có một lần kết hôn, có điều người vợ năm ngoái đã qua đời vì một
tai nạn bất ngờ, cho dù là vậy, dựa vào những điều kiện của anh ta thì chẳng
phải lo không tìm ra nổi một nửa khác ổn thỏa. Tô Vận Cẩm với anh ra tuổi tác
tương đương, ngoại hình, khí chất đều ổn, về mặt sự nghiệp cũng hoàn toàn có
thể sánh đôi với anh ta, quan trọng nhất là tính cách trầm tĩnh, nho nhã, tuy
rằng đôi ba khoảng khắc mặt cúi mày chau, trong mắt ẩn giấu quá vãng, nhưng đến
cái tuổi này rồi, ai còn là một tờ giấy trắng nữa?

Bác sĩ Ngô học y nhiều năm, đối với việc này coi rất nhẹ, cái anh cần chẳng qua

là một người bầu bạn thắm thiết keo sơn, điểm này với Tô Vận Cẩm không nói
trước mà trùng hợp. Hai người gặp nhau rồi, cũng có vài lần ra ngoài dùng bữa
tiêng tư, cảm giác của đôi bên đều rất ổn. Người ta lúc còn trẻ trung thì theo
đuổi thứ tình yêu cuồng say, cuối cùng phát hiện ra, nam nữ với nhau chẳng qua
là vậy, không gì ngoài việc lúc cô đơn muốn một người bầu bạn, khi mệt nhọc có
người đưa anh một ly nước, cũng hệt như Tô Vận Cẩm và bác sĩ Ngô, tuy chẳng đến
mức yêu nồng thắm, nhưng nếu cứ êm đềm chung sống như vậy, ai có thể nói đấy
không phải tình cảm?

Trong một tháng, quan hệ với bác sĩ Ngô dần dần tiến triển tích cực. Tô Vận Cẩm
rất hiếm khi nhìn thấy Trình Tranh, đến cả xe của anh cũng lâu không trông thấy
trong bãi đỗ. Có một, hai lần gặp mặt, anh dửng dưng như thể người qua đường.

Ngày 24 tháng 12, đêm Giáng sinh an lành theo phong tục Tây phương. Mấy năm trở
lại đây, không khí lễ tết phương Tây ở Trung Quốc càng ngày càng đậm đà. Thực
ra không cần phải quá câu nệ ý nghĩa tôn giáo ẩn sau lễ Giáng sinh, con người
hiện đại cần lễ tết, cần có những ngày như thế này để họ có thể đàng hoàng
chính đáng mà tụ họp, chúc tụng, mở lòng với nhau, những người đang hẹn hò càng
cần hơn nữa.

Hôm ấy cũng vừa đúng ngày kỉ niệm một tháng quen biết của Tô Vận Cẩm và bác sĩ
Ngô, hai người hẹn hò cùng tận hưởng một bữa tối vui vẻ, mỗi người tự kể những
chuyện thú vị về công việc, cuộc sống của mình, rất nhiều quan điểm chẳng nói
trước mà gặp nhau, chuyện trò rôm rả. Ăn xong, lại cùng nhay ra rạp xem phim,
Giáng sinh là thời điểm các hãng phim phải ganh đua nhau, rợp trời kín đất đầu
là Hoàng Kim Giáp , hai
người họ không hẹn mà đồng lòng chọn Thương Thành. Bộ
phim rất lôi cuốn, tình yêu, hoài nghi, giết chóc đan cài vào nhau, khoảng thời
gian chín mươi phút trôi qua thật nhanh, hai người cùng bước ra khỏi rạp, buổi
tối nay không đến nỗi uổng phí.

Bác sĩ Ngô cười bảo: “Chẳng mấy khi thấy em xem cái gì chăm chú thế”.

Tô Vận Cẩm đáp: “Em không ngờ đến một kết cục như thế”.

“Không ngờ là Lương Triều Vỹ sẽ chết?”.

“Không phải, em không ngờ là anh ta lại yêu đối phương đến vậy”.

Kết thúc bộ phim, ánh mắt của Từ Tịnh Lôi khiến Tô Vận Cẩm rùng mình: “Anh chưa
từng yêu em...”, người đàn bà tên gọi Kim Thục Trân trong phim đến phút cuối đã
nhìn chồng thốt lên câu ấy. Không phải trách hỏi, mà là một lời trần thuật tan
nát cõi lòng.

Điều mà người chồng do Lương Triều Vỹ sắm vai hồi đáp cho cô là một viên đạn
nhằm thẳng giữa hai chân mày.

Tô Vận Cẩm khẽ run rẩy trong cơn gió.

“Ai trong tim chẳng có một tòa thương thành”, bác sĩ Ngô điềm đạm nói.

“Vận Cẩm, em lạnh lắm sao?” Anh ta cởi chiếc áo khoác dạ mỏng của mình, choàng
lên vai cô.

Hôm nay cô không đi xe, anh ra đánh chiếc Lexus của mình đưa cô về nhà. Trên
đoạn đường từ rạp chiếu bóng về đến nhà cô, có thể nhìn thấy buổi đêm ở thánh
phố này nơi nơi giăng đèn kết hoa, một bầu không khí náo nức vui vẻ.

Anh ta chạy xe vào phía dưới khu nhà, xuống xe tiễn cô. Tô Vận Cẩm gỡ chiếc áo
khoác của anh ta xuống, đưa vào tay anh ta. Tối nau cô mặc không ít áo, vậy mà
vẫn cảm thấy lạnh, rất ít khi như lúc này đây, cảm thấy cần một người để nương
tựa.

“Tạm biệt, tối nay em rất vui”, cô mỉm cười chào tạm biệt anh ta, quay người đi
vào trong, mỗi bước đi, cô đều cảm thấy nỗi trống vắng trong tim đang dần dần
gặm nhấm cô. Hãy giữ em lại, đừng bỏ mặc em một mình.

“Vận Cẩm...”, anh ta gọi giật cô lại.

Cô quay lại, dâng lên nỗi xúc động chực trào nước mắt. Anh ta vẫn đứng nguyên
một chỗ cũ phía xa xa, cất lời: “Lúc mỉm cười rất giống một người...”

Cô ta là ai? Người vợ đã chết của anh ra? Tô Vận Cẩm không muốn hỏi, điều này
chẳng liên quan gì tới cô.

“Đêm lạnh đấy, em lên đi, cẩn thận kéo bị cảm lạnh”, bác sĩ Ngô nói. Anh ta
bước lại, cúi đầu đặt môi lên trán cô, đây là lần đầu tiên anh ta hôn cô, đôi
môi anh ra lạnh lẽo nhưng mềm mại. Anh ta yêu người đàn bà khi mỉm cười rất
giống cô chăng? Dù có yêu, chẳng phải anh ta cũng hệt như cô, đang tiếp tục tìm
kiếm một đối tượng để kết hôn đó sao? Anh ta giống hệt cô, bản chất đều là kẻ
lạnh lùng.

Tô Vận Cẩm từ biệt vòng tay anh ra, tiếp tục bước về phía trước, trong khoảnh
khắc quay người, bên tai vọng lại âm thanh đì đùng của pháo hoa, không gian ở
phía không xa rực lên lung linh như mộng. Bao nhiêu năm trước, cô cùng một
người khác tay trong tay đứng trên sân thượng, chẳng nhìn thấy pháo hoa, chỉ
thấy nhà cao tầng xa xa, khi ấy, anh cứ luôn nói tiếc ghê, giờ đây pháo hoa ở
ngay bên cạnh, nhưng niềm hạnh phúc khi ấy chẳng còn thấy đâu nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận