Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Kỳ nghỉ sau khi năm thứ nhất đại học kết thúc, trên
chuyến tàu trở về nhà, lần đầu tiên Tô Vận Cẩm nói tới Thẩm Cư An với Mạc Úc
Hoa .

Thẩm Cư An là bậc đàn anh cùng khoa Tô Vận Cẩm, hiện giờ đang học năm thứ ba.
Trước khi quen biết, trong những buổi chuyện trò thân mật của các nữ sinh trong
ký túc xá, Tô Vận Cẩm đã không chỉ một lần nghe đến tên anh, nhưng chính thức
quen với anh là ở văn phòng khoa. Tô Vận Cẩm lúc không có giờ học đều lo liệu
nhận gửi công văn giấy tờ, đánh máy, chạy đi chạy lại, mà Thẩm Cư An lại là chủ
tịch hội sinh viên của khoa, rất được thầy cô giáo yêu mến, vậy nên cũng thường
xuyên xuất hiện ở đó, một qua hai lại, khó tránh khỏi dần dà thân thuộc.

Lúc ban đầu, Tô Vận Cẩm chẳng mấy tin tưởng vào tâm tính của cái gọi là cán bộ
sinh viên như anh này, sau đó tiếp xúc gần hơn với Thẩm Cư An, cô mới bắt đầu
hiểu ra, một người được mọi người yêu quý đến thế tuyệt đối không phải là không
có nguyên do gì. Từ trước tới nay cô chưa từng thấy người nào đã giã biệt những
năm tháng tuổi thơ lại có ánh mắt trong áng như anh. Đúng, nếu nhất định phải
dùng một từ để miêu tả Thẩm Cư An, thì đó chính là trong sáng. Nghe nói gia
cảnh của anh cũng chẳng phải tốt lắm, cũng xuất thân từ tỉnh lẻ như Tô Vận Cẩm
vậy, thế nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng tới sự giỏi giang nổi trội
của anh trong mắt người khác . Tô Vận Cẩm chẳng mấy bận tâm đến những tin tức
liên quan đến thành tích xuất sắc của anh hay việc anh liên tục giành giải
trong các cuộc thi thố này nọ. Kiểu sinh viên ưu tú cô chẳng phải là chưa từng
thấy bao giờ . Điều khiến cho cô ấn tượng sâu sắc chính là dáng vẻ của anh khi
nhìn người khác, ánh mắt trong suốt thản nhiên, nụ cười hiền hoà. Đương nhiên
dáng dấp của anh cũng rất ưa nhìn, nhưng cái ưa nhìn này hoàn toàn khác hẳn với
kiểu khoẻ mạnh tuấn tú của Trình Tranh hay cái đẹp đẽ pha chút hư hỏng của Chu
Tử Dực. Từ con người Thẩm Cư An toát lên thứ khí chất tinh khiết đặc biệt, cũng
giống như cánh đối nhân xử thế bình thường của anh, khiến người ta có cảm giác
thư thái gần gũi khó nói nên lời.

Tô Vận Cẩm không nhớ rõ mình để ý đến anh từ khi nào, có lẽ vào buổi chiều của
một ngày hè nào đó, cô ngẩng đầu lên giữa một đống tài liệu giấy tờ lộn xộn,
vừa vặn trông thấy khuôn mặt nhìn nghiêng trầm lặng của anh. Lúc ấy trong đầu
cô không nén nổi nghĩ tới câu: cuộc đời yên ổn, năm tháng an lành 1 Sau đó ,
anh dường như ý thức được ánh mắt của cô, liền nhìn cô mỉm cười, Tô Vận Cầm
thốt nhiên đỏ bừng mặt.

1 Câu “ Cầu mong cuộc đời yên ổn, năm tháng an lành ”
( Hiện thế an ổn tuế nguyệt tịnh hảo ) là lời thề nguyện của Hồ Lan Thành đối
với Trương Ái Linh- nữ tác gia nổi tiếng thế kỷ XX của Trung Quốc trong lễ
thành hôn của hai người. Về sau câu nói này đã được sử dụng hết sức phổ biến.

Cứ lãng đãng nửa vô tình nửa hữu ý như thế, hai người dần dà quen thân với
nhau, thế nhưng càng quen thân Tô Vận Cẩm càng cảm thấy không thể hiểu rõ Thẩm
Cư An. Anh đối với ai cũng rất tốt, khiến mọi người đều vui lòng mãn nguyện,
nhưng sự dịu dàng của anh thì chẳng có cách nào chạm tới được. Anh có thể hiểu
rõ bạn đang nghĩ gì, nhưng bạn làm cách nào cũng không đoán ra nổi cảm nhận của
anh. Anh cười, cơ hồ rõ ràng đang ở ngay bên cạnh, mà chẳng có cách nào sát gần
lại. Thế nhưng đối với Tô Vận Cẩm, Thẩm Cư An lại quan tâm khác thường, thi
thoảng hai người cùng nhau trò chuyện, trêu chọc cười đùa, những lúc Tô Vận Cẩm
bận bịu đi dạy gia sư, công việc trong khoa không kịp chu tất, anh cũng lặng lẽ
thay cô giải quyết xong xuôi.

“ Thế thì, tớ có thể hiểu là cậu thích anh ta không? ”, Mạc Úc Hoa hỏi.

Tô Vận Cẩm nghĩ ngợi hồi lâu mới đáp : “ Tờ cũng chẳng rõ nữa, chỉ cảm thấy là
ở bân cạnh anh ấy rất thư thái, rất dễ nghĩ ngay tới chuyện đất trời vĩnh cửu”.

“Đất trời vĩnh cửu ? Thế còn Trình Tranh thì sao? Cậu ở bên cạnh cậu ta thì
nghĩ đến cái gì?” Mạc Úc Hoa tỏ ra rất hào hứng.

Tô Vận Cẩm sững lại, ngay lập tức buột miệng nói ra: “Đất trời long lở ”

Lời vừa thoát ra, cả hai người đã phì cười.

Ký nghỉ hè năm thứ nhất đại học, những người thích bày vẽ trong đám bạn bè
trung học có tổ chức họp lớp một lần, không biết thần thông quảng đại thế nào
mà liên hệ được với Tô Vận Cẩm, nằng nặc bắt cô tham gia. Tô Vận Cẩm vốn không
muốn đi, nhưng trong lòng lại tự nhủ : sợ gì cơ chứ, chẳng phải luôn nghĩ là
phải khắc phục tính rụt rè khép kín của bản thân hay sao, thế thì bắt đầu ngay
từ bây giờ là hơn.

Vậy nên hôm họp mặt, từ sáng sớm cô đã bắt xe từ nhà lên tỉnh. Cuộc hội họp
được quyết định là tiệc nướng trong một công viên ở vùng ngoại ô. Lúc Tô Vận
Cẩm tới thì mọi người đã tới không ít. Trải qua thử thác của cuộc sống năm thứ
nhất đại học, những cô cậu học sinh vốn bị kỳ thi đại học đè nén đến mức ngẩn
ngơ kiệm lời dường như đều đã trở nên bay bổng tung tẩy ít nhiều . Trông thấy
Tô Vận Cẩm, một đám nam sinh bắt đầu tấm tắc xuýt xoa thốt lên : “ Trường đại
học trùng trùng ác độc đã hành hạ đến nỗi khủng long biến thành mỹ nữ mất rồi”.

Tô Vận Cẩm cười cười, không lấy thế làm mếch lòng, Mạc Ức Hoa không đến, cô
liền gắng bắt chuyện với mấy bạn khác, bàn luận về chuyện trường lớp của nhau.

Trình Tranh cũng đến, cô vừa tới đã nhìn thấy cậu ta, có điều cậu ta chẳng nhìn
thẳng đến cô một lần. Tô Vận Cẩm do lịch sự, vốn định chào hỏi cậu ta một câu,
chẳng nói gì xa xôi, không có sự giúp đỡ của cậu ta thì đến lúc thi đại học,
môn toán của cô chẳng thể nào đạt được số điểm cao nhất so với bản thân từ
trước đến nay. Lúc ánh mắt hai người giao nhau, Tô Vận Cẩm gật đầu cười cười
với cậu ta, cậu ta lại lộ vẻ khinh ghét quay mặt đi, sau đó hai người không có
bất cứ trao đổi nào bằng ánh mắt nữa.

Đầu tóc cậu ta ngắn hơn một chút, rõ ràng mặt mũi trông càng bắt mắt hơn, có
điều khoé miệng hơi nhếch lên, so với trước kia thêm vài nét lạnh lùng. Cho dù
ở giữa ngôi trường đại học tinh anh hội tụ đó, một người con trai như thế này
ắt hẳn vẫn thu hút người ta lắm, Tô Vận Cẩm nghĩ thầm. Thế nhưng có lẽ cậu ta
giờ đây chỉ cần sự chú ý của một người là đủ rồi - Mạnh Tuyết ngồi rất gần bên
cậu ta, tay không ngừng nướng thịt cho cậu ta ăn, thái độ hết sức thân mật. Như
thế này cũng hợp lẽ thường, hai người từ tấm bé đã là thanh mai trúc mã, bây
gìơ lại vào đại học ở cùng một nơi, trai tài gái sắc, đến với nhau là việc
đương nhiên.

Tô Vận Cẩm đang chuẩn bị động tay để bỏ thêm chút gì vào bụng, một đôi tay đẹp
đẽ đã chìa cả cái đĩa giấy tú ụ thịt nướng ra trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên,
liền trông thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Chu Tử Dực.

Tô Vận Cẩm chẳng có chút thiện cảm nào với Chu Tử Dực, nhưng vẫn nói cảm ơn một
câu.

“ Tớ thích phục vụ cho các người đẹp. ” Cậu ta xí xớn ngồi xuống bên cạnh cô.

Tô Vận Cẩm bật cười, “ Chu công tử
quá khen rồi, “gái quê” tôi đây được ưu ái mà thêm phần lo lắng ”.

Chu Tử Dực cười hì hì, cũng không để bụng, “Được đấy, biết nói đùa rồi cơ đấy.
Ồ, sao trước đây tớ lại không phát hiện ra viên trân châu trong mắt cá như cậu
nhỉ?”.

Tô Vận Cẩm nửa đùa nửa thật, “ Cậu có mắt như không đâu phải mỗi lần này”.

“ Thật sao? ” Chu Tử Dực hơi nhướn mày, cợt nhả nói, “ Nếu không ngại thì cho
tớ cơ hội đi ”.

Tô Vận Cẩm đang định tiếp lời, đã nghe thấy không xa dường như vang tới tiếng
cười gằn, bất giác nhìn sang, chỉ thấy Trình Tranh cười mà như không, nhìn Chu
Tử Dực nói: “ Cơ hội nhiều quá cậu không sợ Khiết Khiết nhà cậu thi hành “ hình
phạt tình yêu” hay sao? ”.

Chu Tử Dực nghe nói, thốt nhiên cụt hứng xoa xoa mũi, “Đi ra ngoài rối thì đừng
có nhắc đến bà La Sát đấy được không ?”.

Hoá ra cậu ta đã có bạn gái rồi. Tô Vận Cẩm thốt nhiên vỡ lẽ, nghĩ tới Mạc Úc
Hoa, không nén nổi cảm thấy vài phần chua xót cho cô. Hơn nữa một năm trở lại
đây, Mạc Úc Hoa dường như đã hoàn toàn quên hẳn sự tồn tại của anh chàng Chu Tử
Dực này, thế nhưng Tô Vận Cẩm biết, có những thứ kể cả kết thành sẹo trong tim,
thì vẫn không thể nào chạm vào được.

Tiếp sau đó, Chu Tử Dực giả lả nói cười mấy câu nữâ, nhìn thấy Tô Vận Cẩm vẩn
vơ không để tâm, cũng đành ngượng ngùng lỉnh mất. Trình Tranh thì bỗng nhiên
thêm cao hứng, nói cười rôm rả với Mạnh Tuyết, tận đến khi Tô Vận Cẩm cáo lui
trước, cậu ta cũng không nhìn cô lấy một lần.

Nghỉ hè xong xuôi quay lại trường, Tô Vận Cầm luôn bị mâu thuẫn xem nên hay
không nên khơi ra chuyện này với Mạc Úc Hoa, cuối cùng một buổi tối gọi điện
thoại cho cô trong ký túc xá, sau khi lôi vào một tràng những chuyện tầm phào,
rốt cuộc cũng đã nói ra.

“ Nghe nói cậu ta có cô người yêu quấn quýt lắm.” Cô nói không đầu không cuối,
bên kia đầu dây cũng chẳng hỏi duyên do, chỉ im lìm vài giây, sau đó chỉ là một
tiếng “Ừ”. Mạc Úc Hoa cất giọng đều đều: “ Cái này cũng bình thường, tớ có
quyền lựa chọn người mình thích, cậu âý cũng vậy thôi ”.

“ Nhưng tại sao người cậu lựa chọn lại là cậu ta?” Một cậu nam sinh ba vạ, hời
hợt đến vậy, thế mà lại khiến một người có trái tim trong sáng như Mạc Úc Hoa
yêu mến.

Mạc Úc Hoa nói “ Có lúc lý trí mách bảo chúng mình làm một số điều tỉnh táo
chính xác, thế nhưng tình cảm thì lại cư khăng khăng đi ngược đường”.

Gìơ học của năm thứ hai sắp xếp sít sao hơn năm thứ nhất đôi chút, Tô Vận Cẩm
qua lại như con thoi giữa văn phòng khoa, chỗ dạy gia sư và lớp học. Tiết thanh
minh năm nay cô không về nhà tảo mộ cho bố được, mẹ cô gọi điện thoại lên, bảo
rằng một mình mẹ đã đi thăm mộ.

Lúc nhắc tới việc này, mẹ cô rốt cuộc đã không còn rơi lệ nữa. Thời gian trôi
qua, vết thương dù sâu tới đâu cũng đã đóng thành thứ vảy vô hình, cùng với máu
thịt quyện vào, chỗ bị thương sẽ trở nên càng cứng chắc hơn. Cuối cùng, mẹ cô
còn nói qua người giới thiệu, mẹ đã vào làm cồng nhân thời vụ trong một nhà máy
may mặc lớn nhất ở huyện, mệt thì có mệt đôi chút, thu nhập cũng khá ổn, về sau
Tô Vận Cẩm không cần phải vất vả đi làm thêm như thế nữa.

“ Không sao đâu, con làm cũng quen rồi mà”, Tô Vận Cẩm nói. So với việc không
phải làm thêm, điều khiến cô vui mừng hơn cả là mẹ không còn suốt ngày lệ nhoà
khuôn mặt nữa.

Một việc khác cũng vương vấn trong lòng Tô Vận Cẩm là Thẩm Cư An đã vào năm thứ
tư, qua mấy tháng nữa sẽ rời khỏi trường. Các sinh viên năm thứ tư ở thời điểm
này về cơ bản đã tìn thấy đơn vị kí hợp đồng. Một đợt trước đây rộ lên thông
tin chủ nhiệm khoa đích thân chấm Thẩm Cư An lưu lại khoa, nhưng sau đó không
nghe đồn gì tiếp nữa. Tô Vận Cẩm muốn biết hướng đi sắp tới của anh, thế nên
tranh thủ một hôm cả hai người không có giừo học, ben hẹn gặp anh ở thư viện.

Lúc cô đến thư viện thì đã hơn 3 giờ chiều, người đọc sách , tự học khá ít,
những dãy ghế dái trong phòng đọc chỉ thưa thớt vài người ngồi. Từ xa xa đã
trông thấy bóng dáng Thẩm Cư An, Tô Vận Cẩm rón rén bước lại, mới phát hiện hoá
ra anh chàng đã nhắm mắt xoài người trên mặt bàn, một cuốn sách che nửa khuôn
mặt.

Tô Vận Cẩm cảm thấy hơi buồn cười, đây là lần đầu tiên cô bắt gặp bộ dạng khi
ngủ của Thẩm Cư An. Làn gió buổi chiều tháng tư lùa qua những cánh chớp lật hé
nửa của phòng đọc, ve vuốt trên thân người dễ tạo ra cảm giác say sửa mê mải,
đúng là khoảng thời gian thích hợp để chợp mắt vụng trộm. Cô nhẹ nhàng nhấc
cuốn sách che trên mặt anh ra, gương mặt trong sáng dịu dàng ấy lúc này càng
hiện lên nét hiền hoà lay động lòng người. Gió khe khẽ phất phơ tóc anh, Tô Vận
Cẩm tâm tư thoắt xao xuyến, chậm rãi đưa tay ra gạt mớ tóc loà xoà trước trán
anh. Vừa chạm tay lên mặt một bàn tay anh vốn đang đặt trên bàn vụt nắm chặt
lấy đầu ngón tay cô. Sau đó chủ nhận của bàn tay ấy mới hé mở mắt, múm mỉm cười
nhìn cô.

Tô Vận Cẩm sững người, trông thấy anh không có ý buông tay, cô cũng không vội
giằng ra, chỉ mỉm cười đáp lại, hai người nhìn nhau chẳng nói gì, những ngón
tay đan vào nhau ấy có thứ cảm giác vấn vít vụng trộm. Tận đến khi có người di
ngang bên cạnh, khẽ hắng lên một tiếng, Thẩm Cư An mới từ từ nới tay ra.

Tô Vận Cẩm cắn môi, thu tay xuống dưới mặt abfn, một lúc sau mới hỏi anh: “Đợt
truớc chẳng phải nghe nói anh ở lại trường hay sao? Thế nào mà lại thành ra
người khác thế ?”.

Thẩm Cư An một tay chống cằm, thản nhiên như không bảo: “ Là anh từ chối đấy,
anh không định ở lại trường mà”.

“ Thế anh…” Tô Vận Cẩm thắc mắc hỏi.

“ Anh đã kí với Vĩnh Khải rồi ”, anh điềm đạm nói.

Tập đoàn Vĩnh Khải? Cái tến này không lạ lẫm với bất cứ ai. Cho dù là ở đô thị
sầm uất phương Nam Trung Quốc nhan nhản doanh nghiệp nước ngoài và doanh nghiệp
quốc doanh quy mô lớn này, tiếng tăm của Vĩng Khải vẫn cứ như sấm dậy bên tai.
Nghe nói tỉ lệ tuyển dụng của tập đoàn này là ngàn người chọn lấy một, thế mà
anh ấy lại không mảy may động tĩnh gì đã kí kết hợp đồng với công ty này.

“ Thế nhưng, như trong tưởng tượng của em, em luôn cảm thấy ở lại trường giảng
dạy phù hợp hơn với những cảm giác mà anh mang lại cho em.” Tô Vận Cẩm lộ ít
nhiều nuối tiếc.

“ Tin anh đi, anh còn rõ hơn mình phù hợp với cái gì.” Không biết có phải vì
vừa mới tỉnh lại từ một giấc mộng lành, trên gương mặt Thẩm Cư An có nét cười
khoan khoái, đây là thứ mà Tô Vận Cẩm trước nay chưa từng quen thuộc.

“ Bất kể là công việc, hay là con người anh”, anh nhìn cô, thốt nhiên nói thêm
một câu.

“Úc Hoa, anh ấy nắm tay tớ, cậu nói cho tớ biết với, có phải tớ đang nằm mơ
không.” Buổi tối, Tô Vận Cẩm nhắc tới chuyện xảy ra lúc ban ngày với Mạc Úc Hoa
trong điện thoại, lòng băn khoăn trăn trở.

Giọng của Mạc Úc Hoa ở đầu bên kia điện thoại lộ tiếng cười: “ Tớ chỉ có thể
nói chúc mừng ” .

“ Thế nhưng tớ chỉ luôn có một thứ cảm giác không chân thực”

“ Chân thực hay không thì có gì quan trọng chứ, cảm giác hạnh phúc là được rồi.


“ Hạnh phúc? ” Tô Vận Cẩm nhắc lại hai chữ này, hạnh phúc mà cô mong muốn chẳng
phải là thứ bình thường, yên ổn như thế này sao?

Tô Vận Cẩm vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện với Mạc Úc Hoa, nằm lên giường,
điện thoại ký túc lại vang lên lần nữa, bạn cùng phòng nhấc máy, sau đó la lớn
“ Vận Cẩm, lại là của cậu này”

Tô Vận Cẩm vội vàng nhỏm dậy, đón lấy ống nghe “ alô” một tiếng, thế nhưng hồi
lâu không thấy tiếng đáp, cô ngỡ là giắc nối điện thoại không ổn, thử lay lay
đường dây, lại “ alô ” mấy tiếng, đầu bên kia vẫn cứ im lìm. Cô theo bản năng
định dập máy, thế nhưng trong đầu bỗng vụt loé lên điều gì đó, tay cầm ống nghe
thốt nhiên bám chặt.

“…Là cậu đấy à?”, cô thoáng chút không dám tin, hỏi một câu.

Không tiếng trả lời.

Tô Vận Cẩm vì thế cũng yên lặng, một lúc lâu, cô dường như nghe thấy bên kia
phát ra hơi thở khẽ khàng tới mức khó lòng nghe thấy, sau đó vang lên tiếng “
tút tút ” của đường dây đã ngắt.

Điện thoại không có chế độ hiển thị số gọi đến, Tô Vận Cẩm dò hỏi người bạn
cùng phòng vừa rồi nhấc điện thoại.

“ Là con trai, giọng nói hay lắm ấy”, người bạn trả lời.

Tô Vận Cẩm không hiểu tại sao mình lại vô thức nghĩ đến cậu ta, thế nhưng làm
sao cậu ta có thể gọi điện thoại tới được cơ chứ? Hôm ấy, điệu bộ của cậu ta
lạnh lùng đến thế cơ mà.

Là cậu ta? Không , không thể là cậu ta…

Đêm đó, Tô Vận Cẩm nặng nề thiếp đi giữa bao nhiêu tâm tư hỗn loạn, trước khi
bước vào cõi mộng, cô cũng không ý thức được nổi, rằng một ngón tay cuả mình
khe khẽ lướt qua bờ môi.

Sau cái hôm trong thư viện ấy, giữa Tô Vận Cẩm và Thẩm Cư An đã có một thứ giao
ngầm nào đó với nhau, cho dù hai người đều chưa từng biểu lộ rõ rệt tâm ý,
nhưng tất thảy đều nằm trong cái vô ngôn. Thời gian họ ở bên nhau nhiều hơn, có
lúc bước qua con đường nhỏ rợp bóng cây trong trường, Thẩm Cư An lại mỉm cười
nắm tay Tô Vận Cẩm. Đặt tay mình vào lòng bàn tay ấm áp khô ráo của anh, Tô Vận
Cẩm cảm thấy trái tim mình đã có một nơi gửi gắm. Cho dù không cố tình phô
trương, mối quan hệ này của họ vẫn rất nhanh chóng được mọi người biết đến, thế
nhưng đối với một cặp đôi ưu tú như thế này, hầu hết mọi người đều tỏ thái độ
ngưỡng mộ và chúc mừng. Các bàn bè trong ký túc xá của Tô Vận Cẩm đều cười nói
rằng cô là một trong số những người may mắn nhất trong đám “ yêu muộn ” ở
trường đại học.

Những khi cảm thấy hạnh phúc, thời gian luôn trôi qua thật lẹ, chớp mắt dịp 1-5
đã đến, vốn theo kế hoạch là Tô Vận Cẩm phải tranh thủ đợt nghỉ dài này chịu
khó dạy bù cho học sinh của cô, thế nhưng đến gần lúc nghỉ, phụ huynh học sinh
thông báo với cô, gia đình ba người nhà họ sẽ đi du lịch xa, việc học bù đương
nhiên huỷ bỏ. Như thế cũng hay, Tô Vận Cẩm không phải không muốn thả lỏng, cô
có khoảng thời gian rảnh rỗi bảy ngày, đằng nào thì Thẩm Cư An cũng sắp tốt
nghiệp rồi, chi bằng dùng những ngày nghỉ này để hai người được ở bên nhau
nhiều hơn.

Ngày đầu tiên của kì nghỉ 1-5 , Tô Vận Cẩm và Thẩm Cư An đã hẹn cùng nhau đi
chùa Lục Dung. Lúc sáng sớm, Tô Vận Cẩm vừa mới sửa soạn xong xuôi, một người
bạn cùng phòng ra ngoài ăn sáng về đã bảo cô: “ Vận Cẩm, bạn trai cậu đang đợi
cậu dưới nhà kìa ”. Mặt Tô Vận Cẩm nóng ran lên, cô vẫn chưa quen có người đặt
cho Thẩm Cư An danh xưng ấy. Chẳng phải đã hẹn 9 rưỡi sao? Tô Vận Cẩm nhìn đồng
hồ, còn chưa đến 9 giờ, rất ít khi thấy anh ấy nôn nóng thế này, cô thầm nhoẻn
miệng cười, vội vã xuống nhà, không để ý đến vẻ bồn chốn của người bạn cùng
phòng.

Xuống đến nơi, Tô Vận Cẩm ngó tứ phía đều không thấy Thẩm Cư An đâu, đang giữa
lúc lơ ngơ thắc mắc, ánh mắt cô vô thức lạc xuống lối đi bộ đối diện ký túc xá,
thốt nhiên kinh ngạc. Cô đờ đẫn lắc lắc đầu, giấc mơ đêm qua lộn xộn quá, cô
ngủ không được ngon, chẳng lẽ vì thế mà xuất hiện ảo giác? Đối tượng trong ảo
giác trước mắt cô thậm chí xem ra còn cao hơn một chút so với con người ấy
trong trí nhớ của cô.

Lúc này đáng lẽ cậu ta đang ở Bắc Kinh, hoặc đáng lẽ phải ở bân bố mẹ cậu ta ..
Cậu ta có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào, duy chỉ không thể vào lúc này lại
đứng ở dưới ký túc xã trường đại học của cô. Thế nhưng nếu không phải là cậu ta
thì còn ai vào đây nữa ? Cậu ta vận áo phông quần jean giản đơn thong thả,
chiếc ba lô khoác lệch trên vai đoán chừng là hành lý, mắt đã nhìn về phía cô.
Trên khuôn mặt, ngoài vẻ mệt mỏi ra, vẫn là thần thái mà bấy nay Tô Vận Cẩm
quen thuộc.

Trông thấy dáng vẻ không dám tin của Tô Vận Cẩm, Trình Tranh cũng không vội
bước tới chỗ cô, hai người cứ thế cách một con đường không đến nỗi rộng lắm mà
nhìn nhau đến vài giây, cuối cùng, Tô Vận Cẩm không dừng được đành phải đưa ra
phản ứng trước, cứng cỏi bước sang.

“ ơ .. thế, sao cậu lại ở đây?”, Tô Vận Cẩm đứng bên cạnh cậu ta , khó nhọc
thốt ra một câu mở màn.

Trình Tranh hơi hếch cằm lên, “ Làm sao, trường này là của cậu, người khác
không được đến đây hả?”.

Tô Vận Cẩm vội vã lắc đầu, “ Tôi không có ý đấy, tôi.. vừa rối bạn cùng phòng
nói là bạn trai tôi đang chờ ở dưới nhà”.

“ Là tôi bảo đấy”, khoé miệng Trình Tranh lộ nét cười. “ Thế thì sao? Tôi phải
hỏi đến mấy người mới ra được cậu ở phòng nào đấy. Còn nữa, con gái ở chỗ này
làm sao mà đều có bộ dạng như chưa từng thấy đàn ông lần nào thế hả?”.

“ Chẳng thế nào cả, cậu đừng có ăn nói nhăng nhít”, Tô Vận Cẩm bất giác cúi mặt
xuống.

Trình Tranh khoanh hai tay trước ngực, nói “ Tô Vận Cẩm, tôi phát hiện ra rằng
lúc nào ở trước mặt tôi cậu cũng rặt cái vẻ nặng nợ kiếp trước ấy nhỉ..”.

Câu nói này đánh trúng chỗ yếu của Tô Vận Cẩm, cô cũng đang băn khoăn hồ hoặc,
vì sao cứ nhìn thấy cậu ta bao nhiêu tự ti, e dè, hoảng loạn bấy nay thưa vắng
lại hết thảy ùa về với cô, lại còn một nỗi hổ thẹn áy náy khó gọi thành tên,
khó nói thành lời, cô rõ ràng đâu từng nợ nần gì cậu ta.

“ Có phải trong lòng cậu cũng tự hiểu là cậu đã nợ tôi ”, cậu ta như thể nắm
phép thần đọc được suy nghĩ , cố ý khom lưng xuống, ghé sát vào mặt cô, nói
chậm rãi rành rọt .

Tô Vận Cẩm trong lòng thoáng chút giận dữ, quyết liệt đẩy cậu ta một cái, chuốc
thêm cả tiếng cười giễu cợt của cậu ta , đang định nói gì đấy, phát hiện Trình
Tranh nhìn sang một bên, cô cũng thuận thế nhìn sang, Thẩm Cư An áo trắng quần
đen , dáng vẻ gọn gàng sạch sẽ, đứng cách đó không xa.

Tô Vận Cẩm mau lẹ lùi xa khỏi người Trình Tranh mấy bước, ra sức kìm lại nhịp
tim đang dồn dập, để trông cô cũng không đến nỗi khác hẳn bình thường.

“ Anh đến rồi à ? ”, cô nói với Thẩm Cư An .

Nụ cười Thẩm Cư An vẫn ấm áp như thế , trong mắt anh không thấy có chút sóng
dậy nào, “ Anh đoán chừng em sẽ chuẩn bị sớm hơn, thế nên cũng đến sớm. Em có
bạn à?”.

Trình Tranh chầm chậm duỗi thẳng lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn vào nam sinh
tướng mạo khí chất thảy đều hơn người đang ở trước mặt.

“ Vận Cẩm, không giới thiệu chút à ? ”, cậu lạnh lùng cất lời.

“ Ờ ”, Tô Vận Cẩm định thần lại, nhanh nhảu giới thiệu hai người với nhau, “
Đây là Thẩm Cư An…Cư An,đây là bạn học cấp III của em- Trình Tranh, đang học ở
Bắc Kinh”.

Cô xưng hô với người kia thân mật như thế, lại còn vội vã vạch rõ quan hệ với
cậu nữa, nỗi vui mừng khi mới trông thấy Vận Cẩm của Trình Tranh dần dà bị thứ cảm
giác lo lắng khó nói nên lời thế chỗ mất.

“ Anh ta là người yêu của cậu à?”,Trình Tranh hỏi, thế nhưng lại chờ đợi câu
phủ nhận của cô. Nói không phải đi, mau nói không phải đi.

Tô Vận Cẩm không đáp , thế nhưng dáng vẻ đỏ bừng mặt khi cô nhìn Thẩm Cư An đã
đem tới cho Trình Tranh câu trả lời chân thực nhất.

Trước đây vẫn thường nghe nói đau đớn có thể khiến người ta tan nát con tim.
Trình Tranh chỉ luôn hừ mũi cười khẩy, thế nhưng con tim bị người ta vò xé hệt
như lúc này, cậu cũng đành để nó vỡ tan, chứ chẳng thể cảm thấy gì khác được
nữa.

Khó khăn lắm cậu mới hạ được quyết tâm không đối đầu với chính bản thân mình
nữa,vượt ngàn dặm xa, băng qua quá nửa Trung Quốc, tới gặp cô gái cậu ngày đêm
mong nhớ, không phải là chưa từng nghĩ tới tình huống xấu nhất. Nhưng như cậu
dự tính, tệ nhất cũng chỉ là cô không thèm đếm xỉa gì đến cậu,chứ trước nay
chưa từng nghĩ đến cô sẽ thuộc về một ai khác!

Đáng lẽ cậu nên lập tức rời bỏ, hoàn toàn lẵng quên chuyến đi ngu xuẩn lần này
cùng cả con người khiến cậu đớn đau này nữa, nhưng cái bướng bỉnh và kiêu ngạo
ngấm vào xương tuỷ khiến cậu không manh động, lúc Thẩm Cư An mỉm cười chào hỏi
cậu, cậu còn nặn ra được một nụ cười.

“ Cậu tính đến đây du lịch ? ”,Thẩm Cư An hỏi.

“ Cứ cho là thế, có họ hàng ở đây, tiện qua thăm bạn học cũ. Ồ, tôi không làm
phiền đến hai người đấy chứ ? ” Trình Tranh miệng thì nói vậy, nhưng trên gương
mặt thì không có đến một nửa vẻ nhận lỗi.

Tô Vận Cẩm có chút ngạc nhiên trước sự kiềm chế của cậu ta, nếu là trước đây,
tính khí bốc hoả của cậu ta chỉ e rằng đã phát tiết từ lâu rồi. Cô tự giải
thích với mình rằng có lẽ là chính cô đã tự coi bản thân mình quan trọng quá,
lại cứ ngỡ rằng cậu ta xuất hiện ở đây chỉ để tìm cô.

“ Không sao, chúng tôi đang chuẩn bị đến chùa Lục Dung, chẳng biết cậu có hứng
thú không? ”.

“ Hay quá, đằng nào thì tôi cũng không có gì bận ”, Trình Tranh nhận lời ngay.
Còn Tô Vận Cẩm thì ngớ ra, ai cũng nghe ra lời mời của cô chẳng qua là khách
khí vẽ vời thôi, ai ngờ rằng cậu ta lại nhận lời đi cùng thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui