Hóa Ra Chúng Ta Vẫn Còn Yêu

Đã hơn năm giờ rưỡi chiều, Vũ Thần ở bãi xe của tập đoàn chạy ra ngoài, đến giờ này anh thật sự vẫn suy nghĩ về lời mà cô đã nói lúc sáng. Cuộc vui ở đây, có nghĩa là gì? Uyển Đình, đợi đến khi nào em hành hạ tôi bằng mọi cách rồi, em mới có thể vừa lòng có đúng chăng

Trong lòng anh không ngừng đặt ra cả trăm ngàn câu hỏi.. Mục đích quay về lần này là trả thù.. em muốn thế nào?

Khi chạy ngang cổng tập đoàn, anh lại chợt nhìn thấy Uyển Đình đứng tại đó.

Hiện tại lại đang mưa rất to, cô đứng ở đó chắc cũng đã hơn nửa tiếng, vì nay là ngày đầu tiên đi làm, cô không có gì phải ở lại tăng ca cả. Vũ Thần rốt cuộc cũng bẻ tay lái sang bên đó. Cửa xe hạ xuống, cô theo phản ứng mà nhìn bên trong là ai, không ngờ lại là Vũ Thần..

- Mưa rồi, em lên xe đi tôi chở về. _ Vũ Thần mở lời trước, nếu cứ đứng ở đây, sẽ nhiễm lạnh, không may sẽ lại bệnh.

- Âu Tổng, tôi không sao. Anh cứ thong thả mà về trước. _ Uyển Đình liền chối từ lời đề nghị đó. Cô đứng đây thêm có khi sẽ có xe taxi đến thì sao? Hơn nữa cô lại không muốn chung chỗ với anh.

- Chắc chứ? Giờ này Tư Dĩnh cũng tan học, em thật sự muốn để con bé đợi à.

Trong lòng cô không thầm mắng chửi, người đàn ông này lại nói ra điểm yếu.

Anh hai đã quay trở lại Mỹ lo việc rồi, không có ai rước Tư Dĩnh cả! Coi như anh hay, lại nói đúng vào việc thế này.

- Vậy phiền Âu Tổng một chút vậy. _ Cô cuối cùng cũng phải lên xe của anh để cùng đi rước Tư Dĩnh. Mặc dù ở trong lòng vẫn lo anh biết được bí mật này.. Nhưng hiện tại chắc chắn vẫn chưa có gì xảy ra. Cứ coi như hôm nay là ngoại lệ cũng được. Chiếc xe từ từ lăn bánh, trên đường đi khá im lặng, chỉ đến khi anh mở lời: " Em xưng hô với tôi bình thường được không? Hết Âu tiên sinh thì Âu Tổng, như trước khó lắm sao? "

- Chúng ta.. hiện tại ngoài việc là đồng nghiệp, còn có quan hệ khác sao? _ Cô nói lại, mặt không chút cảm tình gì cả.

Không gian bên trong xe lúc này lại có phần im lặng hơn khi nãy nữa! Giống như rằng hai ngươi này không đội trời chung mà bắt buộc phải ở cạnh nhau.

Trời thì mưa tầm tã, chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa thôi là sẽ tới nhà trẻ, thì xe của anh lại đột nhiên chết máy?

Ông trời ông thật sự chặn tuyệt đường theo đuổi lại vợ cũ của tôi thật sao hả.

- Cũng không còn xa nữa nên tôi đi bộ, Âu Tổng gọi đội bảo hộ rồi quay về đi! Tiền sửa chữa tôi sẽ trả, phiền anh rồi.

Nói xong cô xoay người mở cửa xe, rồi rời đi, dùng đỡ túi xách để che lên vậy chứ biết làm sao. Nhưng chưa được gì hết Uyển Đình lại bị Vũ Thần kéo lại ở đằng sau. Còn đang định mở miệng ra mắng anh thì lại thấy anh đang cầm ô che cho cô ở cạnh bên! Uyển Đình lắp bắp hỏi: " Âu Tổng, xe của anh ở kia? "

- Tôi thừa tiền, nhiêu đó không đáng!

" Bỏ đi một chiếc xe, đổi lại được cùng em đi dưới mưa và chung một chiếc ô, có vẻ xứng đáng hơn tôi nghĩa nhiều."

Nhưng những lời này, anh chỉ biết giữ trong lòng mà không nói ra. Nếu ngày trước cô luôn miệng nói đủ chuyện kế bên tai anh, thì bây giờ khác rồi. Chỉ là một nụ cười thôi, là cũng không thấy?

Thấy hai vai của cô có chút run rẩy vì lạnh. Vũ Thần liền không ngần ngại là cởi áo vest ngoài của mình ra, chả nói tiếng gì mà khoác lên cho cô.. Vì hành động này của anh, tim của Uyển Đình bất giác lại đập nhanh hơn. Hơn mười năm trước, cô nhìn thấy Vũ Thần cùng Thư Di sánh đôi nhau đi dưới mưa thế này, cũng chính anh là người cởi áo để đưa cho cô ấy. Và hiện tại, cô lại chính là người được cùng anh đi dưới mưa..

Đối với Âu Dương Vũ Thần, Lã Thư Di là một phần thanh xuân tươi đẹp cùng anh sánh bước ở trường. Uyển Đình là người luôn âm thầm đứng phía sau cứ nhìn về phía anh, mặc dù hơn cả thập kỉ, anh chưa bao giờ quay lại nhìn cô.

Tình cảm với Thư Di là tình cảm ở lứa tuổi học trò nhưng số cô ấy tận, cả hai chẳng đi được cùng nhau. Nhưng hiện tại và về sau, anh chỉ muốn gắn bó với Uyển Đình, người ở trước mặt. Nhưng dù vậy có mấy ai biết được rằng người ở trước mặt này, đã từng thân quen cỡ nào bây giờ khoảng cách lại rất xa vời.

Nếu có cho anh được lựa chọn lại, anh vẫn sẽ lựa chọn Uyển Đình, chỉ mỗi cô là duy nhất, người đặc biệt nhất thôi..

Khi em yêu, anh lại không trân trọng.

Khi em từ bỏ rồi, anh lại hối hận. Trên đời này có bao nhiêu kế sách, anh đều muốn dùng hết để trói buộc em ở lại..

Nhưng phải làm sao, khi khoảng cách ở giữa hai ta lại xa xôi đến như vậy, có thể nhìn thấy em hiện hữu trước mắt, nhưng lại không có tư cách chạm vào.

- Vũ Thần, tại sao lúc tôi yêu anh nhất, anh lại đối xử ác độc với tôi như vậy?

- Nếu như anh biết.. thì anh đã không hối hận như bây giờ!

Nếu như anh biết được một điều rằng, em từ lâu đã chiếm một vị trí đặc biệt trong tim anh. Anh cũng không dại gì mà đánh mất em.

Hóa ra khi đánh mất rồi, người ta mới muốn tìm lại và nâng niu trân trọng. Nhưng chuyến xe tình của họ, vẫn còn chờ ở đó chứ? Hay đã đi xa rồi..

- ---------

[ Tác giả: @seunghyunttop ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui