Cơm nước xong cũng đã là tám giờ.
"A!"
Khi mọi người đang lấy đồ đạc của mình và chuẩn bị rời đi, Trương Kỳ đột nhiên kêu lên.
Tôi thắc mắc hỏi: "Có chuyện gì vậy?
Trương Kỳ nhìn tôi trước, sau đó quay sang nhìn Kỳ Hàn Tinh và cẩn thận đưa điện thoại cho tôi xem.
Diễn đàn trường đã trở nên hỗn loạn.
Lý Hàm công khai xin lỗi tôi và cậu ta đã giải thích rõ ràng những gì cậu ta đã làm gì với tôi trong khoảng thời gian này.
Thực ra mọi chuyện đã nằm trong dự liệu của tôi, Trương Kỳ lúc đó cũng nghe được tranh chấp của chúng tôi nhưng cậu ấy tại sao lại phản ứng như vậy?
Sau đó Trương Kỳ nháy mắt với tôi: "Cậu lướt xuống nữa đi!"
Tôi lướt xuống và hoàn toàn đóng băng.
—Mối quan hệ giữa tôi và Kỳ Hàn Tinh đã bị phanh phui.
Tôi ngước nhìn bọn họ một chút cũng không nói nên lời.
Ăn cùng nhau mà cũng phải nhắn tin qua điện thoại sao?
Tôi vẫn chưa ra khỏi cửa.
Không ai dám nhìn thẳng vào mắt tôi và lần lượt đều bỏ chạy.
Tần Tình và Tưởng Tùng đi bộ nhanh nhất, một hồi bóng dáng hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng, chỉ còn lại tôi và Kỳ Hàn Tinh.
"Anh đưa em về ký túc xá."
Thực ra nơi này cách trường chúng tôi không xa, tôi chỉ muốn hỏi anh ấy một chuyện nên đã chọn đi bộ trở về.
"Được."
Đi trên đường, cả hai đều giữ im lặng.
"Vừa rồi em thấy bữa ăn thế nào?" Kỳ Hàn Tinh mở miệng nói trước.
"Hả? À, cũng khá ngon đó. Nhưng mà, mắc quá..." Nói đến đây, tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Kỳ Hàn Tinh đột nhiên nói: "Đưa tay ra."
Hả?
Tôi đã rất bất ngờ nhưng tôi vẫn đưa tay phải của mình ra.
Anh ấy đặt một viên kẹo bơ cứng vào lòng bàn tay của tôi.
Tim tôi đập loạn nhịp, đây là món kẹo yêu thích của tôi mà tôi đã nói với bạn học Tiểu Chu trước đây.
Anh ấy thực sự nhớ tất cả mọi thứ về tôi.
"Em vừa nãy không ăn no thì ăn nó đi không tí nữa lại hạ đường huyết như lần trước đấy. "Anh ấy nói.
Tôi:"......"
Vào ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt chính thức, anh ấy có nên nhắc lại chuyện cũ như thế này không?
Tôi tức giận xé lớp vỏ và cho viên kẹo bơ cứng vào miệng: "Rất cảm ơn! Xin vui lòng anh hãy im miệng lại!"
Kỳ Hàn Tinh cúi đầu nhìn cười.
Tôi trố mắt hỏi: "Sao anh lại cười? Em còn chưa hỏi anh, sao anh biết đó là em?"
Bởi vì đang ăn kẹo bơ, tôi không thể nói chuyện rõ ràng.
Nhưng rõ ràng anh ấy đã hiểu.
Anh ngẩng đầu lên và trông nghiêm túc hơn nhiều:
"Ngay từ đầu anh cũng không biết, dù sao người mà anh nhắn tin suốt trong mấy năm là bạn học Tiểu Tô nha. Hơn nữa, anh tuy rằng biết em là sinh viên năm nhất của khoa công nghệ thông tin máy tính, nhưng anh cũng không xác định được là em đang học lớp nào."
Khi em đang học quân sự thì anh được ban lãnh đạo sắp xếp vào huấn luyện quân sự. Mà trùng hợp lớp anh huấn luyện chính là lớp em đang học.
Tôi lập tức hiểu ngay.
"Cho nên, ngày đó anh huấn luyện em xong anh liền phát hiện sao?"
Đó chính là lý do anh ấy thất thần, chính là bởi chuyện này sao?
Kỳ Hàn Tinh hơi khom lưng: "Chân em vẫn còn đau không?"
Tôi quay đầu đi về phía trước: "Không đau!"
Anh ấy đi theo kéo tay tôi lại: "Em giận à?"
Tôi muốn hất tay anh ấy ra nhưng không được, chỉ biết trơ mắt nhìn anh.
"Nếu như anh đã biết, tại sao, tại sao sau khi huấn luyện đêm đó không nói cho em biết?"
Nếu anh ấy nói rõ ràng, tôi sẽ không đợi đến hôm nay để phải đi gặp mặt anh trực tiếp.
Kỳ Hàn Tinh nhìn tôi chằm chằm.
Trong mắt anh ấy dường như có một vòng xoáy ẩn giấu, nhìn chằm chằm hồi lâu cũng khó thoát ra được.
Tim tôi đột nhiên đập nhanh liên hồi, tôi phải cố gắng hết sức để nhìn đi chỗ khác:
"Anh không muốn nói-"
Anh hừ nhẹ và nhéo mặt tôi.
"Tiểu tiên nữ của anh, anh còn chưa chính thức gặp mặt cô ấy, làm thế nào anh có thể để cho bọn họ biết được?"