Tôi cảm thấy như có một thứ mềm mại nào đó đang len lõi ở đâu đó trong trái tim tôi.
Tôi không phải là đối thủ của người đàn ông này!
Tôi nghẹn thở không nói nên lời.
Kỳ Hàn Tinh nhìn vào mắt tôi, giọng nói của anh ấy hiếm khi dịu dàng nay chỉ thuộc về bạn học Tiểu Tô.
"Tiểu Chu là biệt danh của anh, sau khi biết người đó chính là em, anh cũng đã suy nghĩ rất lâu phải nên nói với em như thế nào. Ngày đó nhìn khi thấy em ngất xỉu, anh tự trách mình chậm chạp, không nói sớm cho em biết."
Kiêu ngạo như Kỳ Hàn Tinh, thế nhưng bây giờ lại hay lo được lo mất như vậy sao?"
"Cho nên hiện tại, anh còn muốn nói —— "
Kỳ Hàn Tinh đưa tay ra.
"Xin chào em Tiểu Tô, anh là Kỳ Hàn Tinh."
Cảm giác như có gì đó đang nhói lên trong lồng ngực của tôi.
Tôi đưa tay ra và bắt tay với anh ấy.
"Xin chào anh Tiểu Chu, em là Tô Dư Mặc."
Anh ấy không buông tay, ngược lại luồn qua kẽ tay, ngón tay đan vào nhau.
Anh ấy cúi xuống và nhìn tôi.
"Tôi nghe bạn gái nói rằng nhãn hiệu kẹo bơ cứng này rất ngon."
Cơn gió đêm đã thổi bay đi cơn nóng giữa mùa hè
"Ồ, ăn rất ngon." Tôi cố gắng giả bộ bình tĩnh, không để ý đến tiếng tim đập của mình, "Anh có muốn ăn thử không?"
Anh khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn thật lâu.
Giống như pháo hoa, rực rỡ và nở rộ.
May mắn thay, từ đầu đến cuối người đó vẫn là anh.
—Hết—--