Editor: Vện
Mạnh Trần, “…”
Tiết Lãng, “…”
Nhận ra mình vừa làm gì, Tiết Lãng vội buông tay, nhưng muộn rồi.
Hắn vừa ăn cướp vừa la làng, “Cái… cái chất lượng cùi bắp gì thế này? Đường đường là Thái Huyền Tông mà không biết dùng chất liệu tốt may đồng phục à?!”
“Đúng là không phải vải vóc thượng hạng nhưng để mặc hằng ngày vậy là tốt lắm rồi.” Mạnh Trần cũng ngơ ngác.
Tuy đồng phục không thể bằng pháp khí phòng ngự nhưng không thấm nước không sợ lửa, làm gì đến nỗi dễ xé như vậy.
Ờm, chắc là do lực tay của tiểu sư đệ mạnh quá đó mà.
“Ta đi lấy bộ khác cho đệ.” Mạnh Trần vươn tay định lấy, nhưng Tiết Lãng ôm bộ y phục lùi lại một bước, “Không cần, ta mặc bộ này.”
Mạnh Trần, “Rách rồi sao mà mặc?”
“Không mượn huynh lo.” Chó nhỏ nhe nanh, “Ta muốn mặc bộ này!”
Mạnh Trần bó tay với hắn, biết tiểu sư đệ cố chấp, chuyện hắn đã quyết thì dùng chín con trâu cũng kéo không lại nên không khuyên nữa, chỉ nói, “Thiên Công Phường vẫn còn đồng phục mới, nếu đệ cần thì cầm thẻ bài đệ tử đến lấy nhé.”
Thẻ bài đệ tử là vật phẩm nhận dạng đệ tử Thái Huyền Tông, được làm bằng gỗ đàn hương, treo bên hông mỗi đệ tử.
“Còn nữa, đây là hai quyển Thái Huyền Kiếm Pháp.” Mạnh Trần đưa hai quyển sách kiếm pháp nhập môn cho Tiết Lãng, “Sư phụ ra ngoài thường xuyên, thỉnh thoảng mới về chỉ điểm, thời gian còn lại chúng ta tự tu luyện.
Ta đã đánh dấu những ý quan trọng, đệ không hiểu chỗ nào thì cứ đến hỏi ta.”
Bàn giao xong hai việc, Mạnh Trần rời đi.
Tiết Lãng lén đu cửa sổ, thấy y đi khuất rồi mới quay về phòng giở hai quyển sách ra xem.
Mỗi trang giấy đều có chú thích dày đặc, nét chữ nắn nót, diễn giải cặn kẽ vô cùng dễ hiểu, chẳng biết phải tốn bao nhiêu công sức mới đánh dấu xong nhiều nội dung như vậy.
Hắn nhìn những dòng chữ mới viết kia thật lâu, cẩn thận sờ lên từng trang sách rồi cất đi, cầm bộ đồng phục bị rách lên.
Đồng phục mới sạch sẽ, để sát vào còn ngửi được mùi hương mát lành thoang thoảng, chắc là do được y cầm nên nhiễm mùi của y.
Tiết Lãng thả hồn, chợt nhận ra hành vi của mình hơi giống biến thái, mặt đỏ lừ, bèn đưa bộ đồng phục ra xa mũi.
Hắn gãi đầu, đặt bộ y phục ngay ngắn lên bàn rồi lục tủ tìm kim chỉ, xỏ chỉ mất một lúc lâu, sau đó vụng về khâu áo lại.
—o0o—
Thoắt cái đã qua mười lăm ngày, đệ tử mới nhập môn đã thích nghi với sinh hoạt ở tông môn, dựa theo quy định, Thái Huyền Tông sẽ tiến hành thí luyện.
Đệ tử mới có thể tìm một sư huynh hoặc sư tỷ cùng núi làm cộng sự, hai người cùng tham gia thí luyện, người chiến thắng sẽ được thưởng một món pháp khí.
Đương nhiên, đệ tử mới là nhân vật thi đấu chủ chốt, sư huynh sư tỷ chỉ được hỗ trợ.
Đợt thí luyện này, một là để kiểm tra thành quả tu luyện của đệ tử mới sau khi nhập môn, đốc thúc họ không được lười biếng.
Hai là để bồi dưỡng tình đồng môn, giúp các đệ tử xây dựng lòng tin với nhau.
Vì chỉ là thí luyện sơ cấp nên không cần trưởng lão chủ trì mà do Đại sư huynh Tiêu Quan của Võ Chiếu Phong toàn quyền phụ trách.
Hắn đếm số người rồi ngạc nhiên hỏi, “Tiết sư đệ, cộng sự của ngươi đâu?”
Tiết Lãng bị gọi tên giương mắt nói, “Một mình ta đủ rồi.”
Tiêu Quan nhìn Tiết Lãng, hắn có ấn tượng sâu sắc với sư đệ Thiên Cực Phong một bước lên mây này, khí thế của thiếu niên vẫn hệt như ngày nhập môn, điềm tĩnh mà sắc bén, thu hút bao nhiêu ánh mắt.
Chỉ khác là y phục đen đã đổi sang đồng phục xanh sẫm rất vừa người, nhưng không hiểu sao bị rách từ cổ áo xuống ngực áo rồi được khâu lại, đường may phải nói xấu đau xấu đớn, xiêu xiêu vẹo vẹo như con sâu xanh, làm hỏng cả khí chất tàn khốc của thiếu niên.
Tiêu Quan hoàn hồn, nhíu mày bảo, “Không đúng quy định.
Với lại sư đệ à, ngươi đừng khinh thường đây chỉ là thí luyện sơ cấp, trận pháp rất khắc nghiệt đối với người mới, đi một mình khó hoàn thành lắm.”
“Không sao.” Tiết Lãng lặp lại, “Một mình ta đủ rồi.”
Tiêu Quan hết cách, nhưng nghĩ núi khác làm sao bằng được Thiên Cực Phong, hơn nữa mấy sư huynh kia bận như vậy, làm gì có thời gian tham gia thí luyện sơ cấp với đệ tử mới.
Tuy Mạnh Trần nhận hắn vào, song y chỉ nhìn trúng tư chất của hắn thôi, hẳn là y không quan tâm mấy việc nhỏ nhặt như này đâu.
Thế là Tiêu Quan phá lệ, “Thôi được, sư đệ, đi một mình phải chú ý cẩn thận đấy.”
Tiết Lãng đáp một tiếng, theo mọi người vào trận thí luyện.
Tổng cộng có mười chín người cùng tiến vào, nhưng khi Tiết Lãng mở mắt thì xung quanh chỉ có mỗi mình hắn.
Thiếu niên không hề nao núng, hắn rút bội kiếm bên hông, nhanh chân tiến lên phía trước.
Có vô số thử thách trong trận thí luyện, hoặc phá giải trận pháp, hoặc chiến đấu với yêu thú, tuy độ khó không cao nhưng hình thức đa dạng, phân bố dày đặc, không hề dễ dàng đối với đệ tử mới nhập môn.
Song có lẽ do Tiết Lãng có thiên phú siêu việt, dọc đường không có cửa ải nào có thể làm khó hắn, đến ải cuối mới khiến hắn chùn chân.
Một con linh cẩu ba đầu mắt vàng to như chuông đồng, lông đen nhánh chắn giữa đường, ba cái đầu khổng lồ há miệng thở phì phò, nước dãi nhiễu ròng ròng.
Thấy có kẻ xâm phạm lãnh địa của nó, linh cẩu phát ra tiếng gầm uy hiếp, ba cái đầu chậm rãi xoay qua, sáu con mắt hiểm ác ghim vào thiếu niên.
Yêu thú trong thí luyện sơ cấp chỉ là ảo ảnh, sẽ không khiến người ta bị thương nhưng cảm giác đau nó tạo ra là thật.
Tiết Lãng không chần chừ nhảy vút lên, bổ một kiếm vào cái đầu bên phải của linh cẩu.
Nhân lúc linh cẩu ba đầu bị kiếm khí ác liệt của hắn làm phân tâm, Tiết Lãng nhanh chân chạy vọt qua khe hở bên trái!
Hắn không định liều mạng với yêu thú, chỉ muốn tìm cơ hội vượt qua nó.
Biện pháp dương đông kích tây tuy có hiệu quả nhưng linh cẩu đâu phải chó ngu, cái đầu bên trái nghiêng qua thấy kẻ xâm phạm muốn lén chạy thì giận dữ rống lên, há cái miệng như chậu máu táp đến!
Tiết Lãng chửi thầm, vội nghiêng người né, lăn lông lốc trên đất.
Linh cẩu nổi điên táp hắn như cuồng phong!
Tiết Lãng vừa né vừa phản đòn, chiêu thức của hắn tuy hiểm hóc nhưng tu vi không đủ cao, không thể tạo thành vết thương trí mạng cho linh cẩu.
Ải cuối có độ khó cao nhất, cần sự trợ giúp của sư huynh sư tỷ mới có thể vượt qua.
Tiết Lãng biết rõ nhưng không hề nhụt chí.
Hắn né cú giẫm của linh cẩu, nhảy lên cao, nhanh chóng rút hai lá bùa nổ ném đến cái đầu bên phải của linh cẩu.
Bùa nổ giữa không trung gây tiếng động đinh tai, cái đầu kia bị tiếng nổ và bụi mù làm mất phương hướng, nó nhắm mắt lắc đầu điên cuồng.
Cùng lúc đó, Tiết Lãng tung một chiêu kiếm bổ vào cái đầu giữa, đánh cho linh cẩu kêu thảm thiết.
Chưa hết, hắn lại tung chiêu kiếm thứ hai chứa toàn bộ sức mạnh, đâm trúng con mắt của cái đầu bên trái.
Ba cái đầu cùng ăn hành, Tiết Lãng chớp thời cơ đạp lên cái đầu bên trái phóng qua mình nó.
Ai ngờ linh cẩu bị chọc điên, mắt mù nhưng vẫn xác định được vị trí của Tiết Lãng bằng khứu giác nhạy bén, nó gầm rú để lộ răng nanh nhọn hoắt, quay đầu cắn hắn.
Nếu né tiếp thì mọi thứ trở về điểm xuất phát, Tiết Lãng lạnh mặt, thân mình lơ lửng không định tránh né, định làm liều cho linh cẩu cắn một cái để đạp đầu nó nhảy qua!
Ngay khi răng nanh linh cẩu sắp găm vào người hắn, nó bỗng rú một tiếng đầy thê lương, thân hình khổng lồ ngã sõng soài xuống đất.
Tiết Lãng ngớ người, quay đầu giữa không trung nhưng không thấy gì cả.
Sau khi vượt ải, ảo ảnh linh cẩu biến mất, hắn vững vàng đáp đất, quay lại nhìn hồi lâu vẫn không thấy bóng người.
Thiếu niên cười tự giễu, xoay người đi đến lối ra.
Hắn nghĩ gì vậy chứ?
Ai kia làm gì có thời gian rảnh mà đến đây…
Chặng đường sau đó bằng phẳng bình yên, hắn thuận lợi ra khỏi trận thí luyện, trông thấy mặt trời rực rỡ và… Mạnh Trần lẳng lặng đứng ở lối ra.
Tiết Lãng dừng chân, hai mắt từ từ mở to.
“Chúc mừng đệ.” Mạnh Trần cười với hắn, “Đệ là người đầu tiên ra khỏi trận thí luyện.”
Tiết Lãng có một suy đoán, nhưng vẫn không dám tin, “Sao huynh…”
“Chậc chậc, tình đồng môn hai người cảm động trời đất luôn!” Giọng Tiêu Quan vọng xuống từ cây cổ thụ bên cạnh, Tiết Lãng ngẩng đầu, thấy Tiêu Quan ngồi xiêu vẹo trên cây cười với mình, “Tiết sư đệ, ngươi phải biết ơn Mạnh sư huynh của ngươi đó.
Y biết ngươi cứng đầu, không muốn chủ động nhờ các sư huynh hỗ trợ nên lặng lẽ đi theo sau khi ngươi vào trận thí luyện, thấy ngươi gặp nguy hiểm mới ra tay.
Ta chưa gặp người nào được y quan tâm săn sóc đến dường này đâu.”
Giờ đang là giữa trưa, nắng gay gắt, tự dưng Tiết Lãng thấy choáng váng.
Hắn rất muốn tỏ vẻ hung dữ quát mấy câu kiểu như “ai mượn huynh lo việc không đâu”, nhưng nhìn đôi mắt biết cười dịu dàng của Mạnh Trần thì cổ họng nghẹn lại, không nói được một chữ.
Những đệ tử khác lục tục ra khỏi trận thí luyện, chờ đông đủ rồi Tiêu Quan mới mỉm cười khen ngợi, sau đó phát phần thưởng cho các đệ tử.
Tuy ban đầu nói chỉ người chiến thắng mới có thưởng nhưng cuối cùng ai cũng được một món pháp khí, nhóm đệ tử mới mừng rỡ, vui vẻ khoe nhau.
“Các ngươi thành công qua cửa, ngoại trừ dựa vào năng lực và lòng can đảm của bản thân, chắc chắn không thể thiếu sự trợ giúp của sư huynh sư tỷ.” Tiêu Quan nói, “Bây giờ tất cả hãy tặng cho sư huynh sư tỷ một cái ôm nồng nhiệt để thể hiện lòng biết ơn!”
Tiết Lãng, “…”
Nét mặt thiếu niên xoắn xuýt, ánh mắt hoảng loạn, “Tại sao… cứ phải là ôm?!”
“Ôm cái thì mất gì đâu?” Tiêu Quan hùng hồn nói, “Chúng ta là đệ tử Thái Huyền Tông, làm gì cũng đường đường chính chính, không biết ngại là gì, chỉ có ôm mới biểu đạt được chân tình, kéo gần khoảng cách với nhau!”
Đệ tử mới toàn mời những sư huynh sư tỷ tốt với mình để hợp tác, vừa rồi trong thí luyện còn đồng tâm hiệp lực, kề vai chiến đấu nên càng thân thiết hơn, nghe vậy thì không do dự ôm lấy cộng sự của mình, mặc kệ đệ tử đó tính cách khép kín hay phóng khoáng.
Chỉ có Tiết Lãng đứng như trời trồng, theo bản năng liếc nhìn Mạnh Trần.
Y vẫn đứng ở đó, hình như… không phản đối đề nghị này.
“Tiết sư đệ, thả hồn đi đâu đấy?” Tiêu Quan giục, “Mạnh sư huynh tốt với ngươi như vậy, chẳng lẽ không đáng để ngươi ôm à?!”
Tiết Lãng vẫn đứng cúi đầu, hai tay siết thành nắm đấm, thoạt nhìn rất là không tình nguyện.
“Thằng ngốc, có biết cái ôm Mạnh sư huynh quý giá cỡ nào không? Bao nhiêu người mơ mà không được kìa!” Tiêu Quan lòng đau như cắt, đột ngột xoay người, “Không thể lãng phí được, ngươi không ôm thì ta ôm giùm cho!”
Tiết Lãng phát hoảng, hắn ngẩng phắt lên, thấy Tiêu Quan thật sự tiến đến chỗ Mạnh Trần.
Đầu óc hắn trống rỗng, chưa kịp nghĩ đã chạy đến hất Tiêu Quan ra, dang hai tay nhào vào lòng Mạnh Trần.
….