Editor: Vện
Mạnh Trần bị biển hoa trắng bạc làm cho ngơ ngẩn, mất một lúc lâu mới tỉnh hồn, quay đầu hỏi, “Ngươi tìm đâu ra hoa này thế?”
“Hoa này phổ biến mà, chỉ là khó nở thôi.” Ma tôn đắc ý dạt dào kể cho y lời giải thích của Thanh Hạo, “Đây là hoa Nguyệt Sương, là loài hoa tượng trưng cho tình yêu trong sáng, chỉ những ai thành tâm mới có thể làm nó nở.”
Vẻ mặt Ma tôn như muốn nói, thấy ta chân thành với ngươi nhiều như thế nào chưa!
“Vườn hoa rất rộng.” Ma tôn nhìn nét mặt ngơ ngác của Mạnh Trần mà sướng cả người, rất có cảm giác thành tựu, “Chỉ cần ngươi thích thì ta sẽ trồng đầy vườn cho ngươi!”
Hắn nói được làm được, lập tức đào thêm một khoảnh vườn nữa, gieo một túi hạt giống, cả khu vườn rợp sắc hoa Nguyệt Sương.
Vừa khéo, điện Phương Thảo nằm đối diện khu vườn, Ma tôn mưu mô kê một cái giường mềm dưới cửa sổ, để khi Mạnh Trần rảnh rỗi nằm ngắm hoa thì nhớ đến hắn.
Hắn cố gắng không ngừng, tận dụng mọi thời cơ bắt lấy trái tim Mạnh Trần.
Vậy là Thanh Hạo lại bị gọi vào điện Tu La.
Thanh Hạo cũng không ngờ Ma tôn nhà gã thật sự khiến hoa Nguyệt Sương nở rộ, tấm tắc không thôi, nên dốc hết vốn liếng hiến kế cho hắn, “Theo kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết của ta, để giành được trái tim mỹ nhân, nhân vật chính cần vài tình tiết hỗ trợ kinh điển, đó là anh hùng cứu mỹ nhân!”
Gã hăng hái giải thích, “Tuy ngài đã là bá chủ Ma Vực nhưng Mạnh công tử chỉ là người thường, thực lực không bằng một góc của ngài.
Nên chúng ta hãy bố trí một sự cố kinh hoàng, tìm thằng nào đó đóng vai dê xồm ác bá đi chòng ghẹo Mạnh công tử.
Ngay lúc Mạnh công tử sợ hãi bất lực tuyệt vọng các kiểu, ngài từ trên trời giáng xuống đập bỏ mẹ thằng lưu manh, ôm Mạnh công tử vào lòng, dùng chất giọng trầm đậm chất đàn ông thâm tình nói ta đến rồi, đừng sợ.
Nhất định Mạnh công tử sẽ bị khí khái anh hùng của ngài làm mê mệt, sau đó yêu ngài cuồng nhiệt!!”
Gã vỗ đùi cái đét, nói đến mức xúc động dâng trào, cảm thấy đề xuất này xịn vãi linh hồn!
Ma tôn cũng thấy có lý.
Tuy kế hoạch còn nhiều lỗ hổng, nhưng tưởng tượng cảnh Mạnh Trần sợ đỏ mắt run rẩy nhào vào lòng hắn…
Chậc, đời ma đầu chẳng còn gì nuối tiếc!!
“Quyết định vậy đi.” Ma tôn kích động vỗ bàn, “Ngươi đóng vai thằng dê xồm.”
Thanh Hạo vui vẻ định gật đầu, tự dưng cảm thấy có gì đó sai sai, “Ủa?”
“Nhìn khắp Ma Vực chỉ có ngươi và Phù Thương miễn cưỡng xứng để ta ra tay.” Ma tôn nói như đúng rồi, “Diễn phải diễn cho giống, lưu manh mà không đến cảnh Đại Thừa thì làm sao có cảm giác nguy hiểm được?”
Ma quân Thanh Hạo từng giậm một cái là Ma Vực rung chuyển bây giờ bị ép vào vai côn đồ, “…”
Gã chưa từ bỏ, vẫn cố gắng níu kéo, “Ờ, thật ra Phù Thương còn mạnh hơn ta, ngài kêu hắn làm đi.”
“Không được.” Ma tôn ngẫm lại biểu cảm phong phú và chất giọng truyền cảm của Thanh Hạo khi diễn thuyết, ra lệnh, “Hắn không nhập tâm như ngươi.”
Thanh Hạo, “…”
Muốn quay ngược thời gian vả lật mặt bản thân quá, này thì cho mày nói lằm nói lốn!
Nhưng gã không dám trái lệnh Ma tôn, đồng ý mà mặt như đưa đám.
—o0o—
“Hôm nay trời đẹp, ngươi muốn ra ngoài đi dạo không?”
“Nhìn kìa, sắc mặt ngươi tái quá, cần phải ra phơi nắng.”
“Ngồi cả ngày trong phòng không chán sao? Ra ngoài hít thở khí trời mới tốt cho sức khỏe…”
Mạnh Trần đóng sách cái bộp, ngước mắt nhìn ma đầu nào đó lải nhải không ngừng nghỉ.
Ma tôn bị y trừng cho rụt cổ, khép nép bảo, “Ta, ta thấy ngươi ngày nào cũng cắm mặt vào sách, sợ không tốt cho mắt…”
Bảo bối mà hắn tặng Mạnh Trần chất đầy mấy căn phòng, tiếc rằng y không có hứng thú, chỉ thích đọc sách mà thôi.
Mạnh Trần bị hắn tụng nhức cả đầu, mà đúng là y không ra ngoài nhiều ngày rồi, bèn đứng dậy khoác áo.
Ma tôn mừng quýnh, tức tốc kè kè theo bên cạnh.
Hai người dung nhan tuấn tú, khí chất hào hoa, một mặc áo bào trắng không nhiễm bụi trần, đẹp tựa tiên hạ phàm, một người khoác áo đen sang trọng thần bí, như Tà Thần bước ra từ cõi chết.
Cả hai sánh vai thoạt nhìn xứng đôi lạ lùng.
“Tôn thượng cùng Mạnh công tử đúng là trời đất tác thành!”
“Chà, đó giờ chưa thấy cặp nào xứng lứa vừa đôi như thế này!”
Tôi tớ dọc đường ùa ra khen lấy khen để, tuy lời khen là thật lòng nhưng phần lớn cũng vì trước đó Ma tôn đã căn dặn kỹ càng.
“Chờ ta cùng y bước ra, các ngươi phải khen tới tấp, liều mạng mà khen.” Hắn nói, “Ai khen hay thưởng thêm tiền tiêu vặt.”
Đó cũng là một bước trong kế hoạch theo đuổi, hoàn cảnh có sức ảnh hưởng rất lớn, nếu khiến người xung quanh cho rằng hai người họ ở bên nhau là ý trời thì nhiều khả năng người trong cuộc cũng sẽ sinh ra cảm giác đó!
“Tôn thượng và Mạnh công tử đúng là một cặp trời sinh thần tiên quyến lữ tài sắc vẹn toàn anh hùng mỹ nhân vô địch thiên hạ trăm năm khó gặp có một không hai!” Một gã tôi tớ hưng phấn đến nỗi tự vặn xé áo, “Để tiểu nhân nổi lửa bắn pháo hoa trợ hứng cho hai vị!”
Mạnh Trần, “…”
Khóe miệng y giật giật, liếc nhìn Ma tôn bên cạnh, nào ngờ hắn có vẻ rất hưởng thụ với lời ca tụng, mặt còn tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy.
Tự dưng y thấy lo cho tương lai của ma tộc quá.
—o0o—
Có lẽ vì dạo này Ma Vực thái bình nên người trên phố rất đông, rộn ràng nhộn nhịp, ai cũng vui phơi phới.
Nhưng vị Ma tôn nào đó thì hết sức ủ dột, đông thế này làm sao thực hiện được kế hoạch?
“Hình như ngõ hẻm bên kia có một tiệm mới mở.” Hắn cố gắng động não, “Chúng ta qua xem thử đi.”
Mạnh Trần đi đâu cũng được, liền đi theo hắn.
Khu vực này xa tuyến đường chính, hẻo lánh tĩnh mịch, xung quanh chỉ còn hai người họ.
“Ấy chết, ta sực nhớ còn một chuyện quan trọng quên làm.” Ma tôn đột nhiên nói, “Ta sẽ quay lại nhanh thôi, ngươi đứng đây chờ ta một lát.”
Mạnh Trần nhìn hắn ra chiều khó hiểu, nhưng y không hỏi, chỉ gật đầu đáp ứng.
Ma tôn biến mất, Mạnh Trần đứng ngẩn người trong hẻm, chợt thấy ở góc rẽ có treo biển hiệu ghi Tạp Hóa Thượng Thư.
Y nổi máu tò mò, bước vào cửa tiệm.
Mặt tiền cửa tiệm rất nhỏ, đồ đạc chất lộn xộn, thậm chí không thấy chủ tiệm đâu cả, trên kệ hàng treo mảnh giấy viết: Tự chọn tự thanh toán.
Vô cùng cá tính.
Bên ngoài đổ nát hoang sơ, bên trong nội thất tiện nghi bất ngờ, tiệm này cái gì cũng có, từ quần áo, đồ trang trí đến cả đồ chơi trẻ con… Mạnh Trần nhìn lướt một vòng, định ra ngoài thì chợt thấy một quyển sách bìa da đen nhét trong góc kệ, dày chưa bằng một lóng tay.
Y bỗng thấy nao nao, bèn rút quyển sách ra.
Chữ trên bìa sách đã tróc mất, chỉ thấy một chữ “Hồi” mờ mờ, giở ra mới thấy sách vừa thiếu trang vừa rách tan nát, không ngờ chủ tiệm lại dám bày bán món hàng này.
Đôi mắt Mạnh Trần sáng rực lên, gấp gáp lật hai trang, y như nắm chắc điều gì mà ngón tay ấn trên trang sách run lên.
Có một bàn tay từ phía sau bất thình lình đè lên vai y.
Mạnh Trần nương theo góc khuất do ngược sáng mà lẳng lặng nhét quyển sách vào tay áo, sau đó xoay người lại.
Ngoài dự đoán, người đè vai y không phải đại ma đầu nào đó mà là một gã đàn ông lạ hoắc.
“Nhìn bóng lưng là biết mỹ nhân rồi.” Gã đàn ông dáng dấp cũng bảnh bao mà lời lẽ vô cùng khiếm nhã, “Mua gì đó? Cứ nói một tiếng, ta mua hết tiệm này cho ngươi luôn.”
Mạnh Trần nhíu mày, lùi về sau một bước.
“Chậc, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Gã đổi sắc mặt hung ác, đe dọa, “Nếu không theo ta thì đừng trách ta dùng bạo lực!”
Thanh Hạo đọc thoại xong rồi giơ tay định nắm cằm Mạnh Trần.
Ngón tay sắp chạm đến thì gã sực nhớ Mạnh Trần là người của lão đại nhà mình, sờ thật dám bị đánh chết tươi, bèn rụt tay về.
Sau đó gã nghĩ, diễn không thật thì mỹ nhân không sợ, kết quả cuối cùng vẫn là ăn đòn, thế là lại run run vươn tay ra.
Mạnh Trần nhìn cái tên mặt như bị táo bón cứ đưa tay ra rồi rụt tay về năm sáu lần, y nhịn không được lên tiếng, “Bị tê bì chân tay thì đi chữa sớm, may ra còn cứu được.”
Thanh Hạo, “…”
Ma đầu nào đó núp trong góc tối cũng điên tiết.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy mà phải làm đi làm lại, cố ý sàm sỡ vợ tương lai của ta đấy phỏng?
Đúng là thiếu đòn!
Hắn lao ra sút bay Thanh Hạo rồi dang rộng vòng tay với Mạnh Trần, “Đừng sợ, ta đến rồi đây!”
Mạnh Trần, “…”
Y nhìn đại ma đầu đang tạo dáng bằng ánh mắt phức tạp, nét mặt khó có thể diễn tả thành lời.
Ma tôn chờ một hồi, thấy người ta thờ ơ lạnh lùng, đành phải hạ tay xuống, ngượng ngùng hỏi, “Ngươi… ngươi không sợ hả?”
Nếu Mạnh Trần còn chưa nhận ra hắn muốn giở trò gì thì chỉ số thông minh cũng ngang bằng hắn rồi, ánh mắt của y vô cùng lạnh nhạt, “Ngươi mấy tuổi rồi?”
Ma tôn trả lời theo bản năng, “Không nhớ rõ nữa, hình như mới bước qua tuổi ba nghìn đó.”
Mạnh Trần, “…”
Hắn trả lời xong mới hiểu ra Mạnh Trần chê mình đần, ngẫm lại việc mình làm, tự dưng thấy ngu thật.
Hắn xấu hổ cúi gằm mặt, thầm nghĩ lần này toi rồi, e là Mạnh Trần chẳng còn thiện cảm với hắn nữa.
Mạnh Trần vừa không biết làm sao, lại vừa buồn cười.
Nhìn Ma tôn nào đó mặt mày ủ ê hết sức sầu não, cũng thấy tội, bèn quay lại lượn một vòng tiệm tạp hóa, lựa một cây trâm gỗ mun kiểu dáng độc đáo đưa đến trước mặt hắn.
Ma tôn ngẩn ra, hết nhìn cây trâm rồi nhìn Mạnh Trần, hoang mang hỏi, “Cho… cho ta hả?”
Mạnh Trần “ừ” một tiếng, “Không thích thì đổi…”
“Thích!” Y chưa nói xong, hắn đã chụp lấy cây trâm như sợ y lấy lại, “Đây là quà ngươi tặng ta, không được đổi ý!”
Hắn cầm cây trâm mà miệng không khép lại được, rõ ràng là chúa tể một phương hô mưa gọi gió, vậy mà lại xem cây trâm gỗ chẳng đáng mấy đồng như bảo bối.
Mạnh Trần nhìn nụ cười ngờ nghệch của hắn, cũng nhịn không được nhếch khóe môi, rồi lập tức bị cảm giác nặng nề kéo xuống.
Nét cười phai nhạt, y cụp mắt, để lên quầy một túi linh thạch rồi cùng hắn rời đi.
—o0o—
Từ trên xuống dưới điện Tu La lần nữa dậy sóng.
Lúc trước Ma tôn đại nhân bắt tôi tớ vắt hết chữ nghĩa ca tụng, khen ngợi hắn và Mạnh Trần công tử xứng đôi, giờ thì bắt họ tâng bốc khen một cây trâm.
“Cây trâm này sáng bóng mượt mà, nhìn là biết được chế tác từ chất liệu thượng hạng, Mạnh công tử quả là có ánh mắt tinh tường!”
“Khuôn mẫu cây trâm độc lạ, khí khái như rồng lượn nơi chân trời, cực kỳ thích hợp với tôn thượng!”
Ma tôn đại nhân rất hài lòng, lôi cây trâm ra chùi lần thứ một trăm rồi cẩn thận cài trên tóc để mọi người khen lần nữa.
Đám tôi tớ quỳ mọp dưới đất, đau khổ kêu khóc, “Tôn thượng tha cho bọn ta đi, hết văn cạn vốn từ rồi!”
Tâm trạng Ma tôn đang vui, thế là rộng lượng phất tay cho họ lui.
Hắn cảm thấy việc Mạnh Trần tặng trâm cho mình là tín hiệu thúc đẩy, hắn phải tiếp tục cố gắng, nắm bắt thời cơ, một chiêu diệt gọn!
Hắn mang lòng vui phơi phới mời Mạnh Trần đi du lịch.
“Ta không đi.” Mạnh Trần từ chối không chút do dự.
Không biết trong đầu Ma tôn có cái gì, tối ngày toàn bày vẽ chuyện tào lao.
“Chỗ này đẹp lắm!” Hắn vội vàng giải thích, “Đến vịnh Đại Nhạn, ta dẫn ngươi đi ngắm thác Tinh Hà!”
Vịnh Đại Nhạn.
Mạnh Trần từng nghe qua địa danh này, đó là thắng cảnh nổi tiếng khắp giới tu chân, trước kia y còn nghĩ, nếu có ngày rời khỏi Thái Huyền Tông, nhất định phải đến đấy tham quan một lần.
Y im lặng trong chốc lát rồi đồng ý.
Cảnh Độ Kiếp có thể Súc Địa nghìn dặm, chẳng mấy chốc họ đã đến vịnh Đại Nhạn.
Vịnh Đại Nhạn có một điểm đặc biệt, ấy là nó không có ban ngày.
Trên đầu là dải sao trời dài vô tận xanh ngắt màu trời, muôn vạn vì sao lấp lánh tựa ảo mộng.
Trước mặt là thác nước hùng vĩ được dải sao chiếu thành màu xanh băng giá, bọt nước tung tóe như vụn kim cương.
Say rồi biết chăng trời hay nước, một thuyền mộng đẹp lướt sông Ngân*.
Bây giờ người không say mà cũng chẳng phân biệt được đâu là trời cao, đâu là nhân thế.
*Trích bài Đề Long Dương Huyện Thanh Thảo Hồ – Đường Ôn Như.
Dưới bầu trời sao, Ma tôn quay đầu hỏi Mạnh Trần, “Đẹp không?”
“Đẹp.” Mạnh Trần ngửa đầu nhìn tiên cảnh giữa trần gian, cảm thán từ tận đáy lòng, “Đẹp quá!”
Trước kia y như ếch ngồi đáy giếng, kiến thức hạn hẹp, thật sự không biết trên đời lại có cảnh sắc đẹp tuyệt vời như thế này.
Ma tôn cũng cười, mặt mày nghênh ngang nhưng ánh mắt hết sức dịu dàng, “Ta còn thứ này muốn tặng ngươi.”
Mạnh Trần quay đầu nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn giơ tay lên cao, xòe bàn tay huơ nhẹ một cái rồi nắm tay lại như bắt được thứ gì, sau đó ra vẻ thần bí đưa ra trước mặt Mạnh Trần.
Dù Mạnh Trần thông minh nhạy bén, nhất thời cũng không đoán được hắn lại bày trò gì.
Hắn chăm chú nhìn Mạnh Trần, xòe bàn tay ra.
Trong tay hắn là một ngôi sao xanh.
Mạnh Trần ngơ ngẩn.
Cảnh Độ Kiếp có bản lĩnh cách mấy cũng không thể nào hái được vì sao trên chín tầng trời.
Động tác vừa rồi của hắn chỉ để che mắt, ra vẻ bí ẩn, sự thật là hắn ngưng đọng hơi nước trong lòng bàn tay rồi đông đá, tạo thành hình ngôi sao năm cánh xanh biếc tựa màu trời.
Nhưng không thể không nói, đối với Mạnh Trần, đây thật sự là một vì sao.
“Nè.” Hắn đưa tay ra, hồi hộp nói, “Tặng ngươi.”
Hoa tặng cho ngươi rồi, sao trời cũng tặng ngươi luôn.
Nên là… đến với ta được không?.