Editor: Vện
Sau khi chuẩn bị đầy đủ dược liệu, Mai Tiếu Hàn thông báo với Ma tôn có thể bắt đầu chữa trị.
“Phương pháp trị liệu chủ yếu là châm cứu kết hợp với tắm thuốc.” Mai Tiếu Hàn cúi đầu nghịch đống ngân châm có dài có ngắn, “Đương nhiên, mới lần đầu thì ký ức không thể khôi phục hoàn toàn, cho nên ngươi phải kiên nhẫn, ít nhất phải qua ba đến năm đợt trị liệu mới có hiệu quả.”
Ma tôn nhìn một hàng châm sáng lấp lánh, tự dưng thấy rợn tóc gáy, “Phải châm nhiều thế ư?”
“Chứ sao.” Mai Tiếu Hàn vân vê một cây châm dài, cười híp mắt, “Đường đường là Ma tôn mà sợ bị ghim kim à?”
“Giỡn hoài!” Ma tôn tặc lưỡi, ưỡn ngực ngẩng cao đầu nói, “Rìu bổ đao chém ta còn không sợ, ngán gì mấy cây kim bé tẹo này.”
“Vậy thì tốt.” Mai Tiếu Hàn làm tư thế mời, “Cởi đồ ra, nằm lên đó.”
Ma tôn hất cằm, lột sạch quần áo nằm lên giường, chỉ là động tác khá gượng gạo.
Mai Tiếu Hàn cầm ngân châm bước đến, nhìn thoáng qua lồng ngực rắn rỏi cùng cơ bụng săn chắc, không khỏi trầm trồ, “Vóc dáng không tồi.”
“Làm gì đấy!” Ma tôn vòng hai tay che bụng, quay đầu trừng Mai Tiếu Hàn, “Chỉ có Mạnh Trần mới được nhìn cơ thể ta! Ngươi dám cợt nhả lần nữa ta sẽ gọi cận vệ của ngươi vào!”
Mai Tiếu Hàn vốn muốn trêu hắn thêm hai câu, nghe vậy thì im bặt, nghẹn họng một lúc lâu, không nhịn được trách móc, “Ai thèm cợt nhả ngươi? Đầu gỗ nhà ta dáng đẹp hơn ngươi nhiều.”
Ma tôn nghe thế thì quạu, ánh mắt nhìn Mai Tiếu Hàn như muốn nói còn trẻ mà mắt đã kèm nhèm, “Thẩm mỹ của ngươi có vấn đề à? Trên đời này làm gì còn người đàn ông nào cao to cường tráng hơn ta.
Ngươi nhìn đường nét cơ thể ta mà xem, nhìn cơ bắp này này…”
“Ta không nhìn!” Mai Tiếu Hàn nổi giận, “Nằm yên cho ta! Nếu không ta méc Mạnh Trần là ngươi sỗ sàng với ta!”
Ma tôn cứng người, tức tốc nằm xuống tay nép sát đùi.
Ban đầu Mai Tiếu Hàn thấy hắn căng thẳng, sợ ảnh hưởng đến việc châm kim nên mới trêu hắn, quậy một trận coi như cũng đạt được mục đích rồi.
Y rút một cây ngân châm ghim vào huyệt vị.
Da đầu Ma tôn tê rần, len lén hít hà.
Đúng là hắn không sợ đao không sợ rìu, nhưng lại rất sợ loại vật nhọn nhỏ như ngân châm.
Cũng may Mai Tiếu Hàn dày dặn kinh nghiệm, thủ pháp vừa nhanh vừa chuẩn, ngân châm ghim xuống như mưa, hắn sợ rồi cũng thành quen.
“Xong.” Mai Tiếu Hàn ghim nốt cây ngân châm cuối cùng, nhìn hắn y như con nhím, “Nửa canh giờ sau rút châm, ngươi cứ ngủ một giấc, ta đi chuẩn bị thuốc tắm.” Nói rồi đóng cửa rời đi.
Mới đầu hắn không dám ngủ, sau đó không biết có phải ngân châm phát huy tác dụng hay không mà đầu càng ngày càng nặng, bất tri bất giác thiếp đi.
Trong mơ, hắn lạc vào một nơi rất quái lạ, không gian nhỏ hẹp, bốn phía là những khối vuông không biết làm bằng chất liệu gì, bên trên khối vuông lót ván gỗ, trên ván gỗ là chăn đệm, tạo thành một chiếc giường hình thù kỳ quặc.
Hắn đang ngồi trên một chiếc giường, trước mặt là một vật thể hình chữ nhật phát sáng.
Hắn ngơ ngác tiến đến, thấy trong vật hình chữ nhật phát sáng có chữ hiện lên.
[AAAA Trần Trần đẹp trai quá!!!]
[Hôm nay mị cũng mơ được cưới Mạnh sư huynh!!]
[Í, Mạnh Mạnh với Đại sư huynh có mùi CP quớ, tui lên thuyền đây!]
[Đừng chế ơi, Đại sư huynh ngoài trắng trong đen không giống người tốt đâu, tui thấy Ân sư đệ ok á, niên hạ thơm hơn!]
[Cá một tệ là Ân Trì có thuộc tính yandere ngầm.
Sư huynh sư đệ hổng ai đáng tin hết, mị theo đảng sư tôn [icon đầu chó]]
Nhìn một loạt chữ xanh chi chít, hắn có cảm giác thân quen lạ lùng, não chưa kịp phản ứng mà thân thể đã không tự chủ hành động trước, hắn vô thức ấn điên cuồng lên mấy phím vuông nhỏ xíu trên mặt khối chữ nhật.
[Mấy người nói quàng nói xiên gì đấy, lũ kia nhìn là biết không phải người tốt rồi, cửa nào mà xứng với Trần Trần nhà ông?! Trần Trần độc thân mới là chân lý!! Tác giả nghe rõ chưa, viết tu tiên thăng cấp đánh quái là được rồi, đừng có thêm ba cái tuyến tình cảm lăng nhăng!! Mạnh Trần thích hợp đứng trên đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh, không có tên đàn ông có thể xứng với y đâu!! Không bao giờ!!!]
“Mày lại đang hít vợ trong sách đó hả?” Một giọng nói vang lên, hắn ngẩng đầu, thấy là một thằng nhóc mười tám mười chín, nó cười tí tởn bá cổ hắn, “Đúng là phí của giời, mày không cần thì đổi mặt mày cho tao đi, để tao còn theo đuổi nữ thần.”
Một thằng nhóc khác cũng tò mò nói, “Không biết Trần Trần nhà mày cuốn hút cỡ nào, tao chưa đọc tiểu thuyết bao giờ mà cũng muốn thấy một lần.”
Thằng nhóc thứ ba làm mặt nham nhở giật khối chữ nhật phát sáng trong tay hắn rồi la lên, “Nào nào, tụi mình cùng hít vợ của nó!”
Hắn bật dậy khỏi giường, nhào đến, “Mơ đi con, cút qua đây bố vả cho tỉnh!”
Bốn đứa vừa cười vừa lao vào đánh nhau, hình ảnh dần nhòe đi, thân thể hắn nhẹ bẫng, đột ngột mở mắt.
“Tỉnh rồi hả?” Mai Tiếu Hàn vừa mới rút châm, “Ngươi cũng thoải mái ghê, ngủ hết một nén hương, ta kêu mãi không dậy… Vừa khéo thuốc tắm chuẩn bị xong rồi, đi ngâm thôi.”
Ma tôn ngơ ngẩn một lúc lâu, bỗng quay đầu nghi ngờ nhìn y, “Y thuật của ngươi không có vấn đề đấy chứ? Đừng có chữa cho ta đần người đấy.”
Mai Tiếu Hàn trợn trắng mắt, “Ngươi bị đần thì liên quan gì đến ta? Ta đã xem bệnh từ hồi bảy tuổi, ngươi là người đầu tiên nghi ngờ y thuật của ta.”
Ma tôn vốn đâu có nghi ngờ y thuật của Mai Tiếu Hàn, chỉ là giấc mơ vừa rồi quá kỳ lạ, hắn hoàn toàn không hiểu, cũng không tưởng tượng được.
Thông qua nét mặt hắn, Mai Tiếu Hàn hiểu ra điều gì, “Lần đầu ghim châm thì ký ức hỗn loạn là hiện tượng bình thường.
Ta rất tự tin với tay nghề của mình, điều trị thêm vài lần là sẽ cải thiện, đừng nóng vội.”
Ma tôn biết có gấp cũng vô dụng, đành rầu rĩ “ừ” một tiếng.
“Ghim châm có một chút tác dụng phụ, ngươi sẽ bị mất sức trong thời gian ngắn.” Mai Tiếu Hàn nói, “Muốn ta gọi thị nữ đỡ ngươi vào bồn tắm hay là gọi Mạnh Trần?”
Ma tôn đáp ngay không cần suy nghĩ, “Mạnh Trần!”
Mai Tiếu Hàn làm dấu tay đã hiểu, cất ngân châm rồi đi ra ngoài.
Bấy giờ Ma tôn mới chậm chạp nhận ra mình vẫn đang trần truồng, định kêu lên nhưng muộn rồi.
Mạnh Trần vào rất nhanh, hình như đã chờ sẵn bên ngoài.
Ma tôn hồi hộp chết đi được, muốn cử động nhưng không thể.
Biểu cảm của Mạnh Trần lại vô cùng tự nhiên, y bước đến dìu hắn xuống giường rồi khom người cõng hắn.
Ma tôn hoảng hồn, “Ê ê, cẩn thận kẻo bị ta đè bẹp!”
“Ta không có yếu vậy đâu.” Mạnh Trần cõng hắn ra phía sau bình phong, giọng nói ngậm ý cười.
Ma tôn vừa xấu hổ vì lớn già đầu mà còn để vợ cõng, vừa hí hửng đến mức bong bóng màu hồng bay phấp phới.
Trong lúc hắn rối rắm, Mạnh Trần đã thả hắn vào bồn nước thuốc, đỡ cho hắn ngồi thẳng lưng.
“Mai cốc chủ nói phối hợp bôi thuốc thoa trong lúc ngâm nước thuốc thì hiệu quả sẽ tốt hơn.” Mạnh Trần cầm một hũ thuốc mỡ trắng ngà tỏa hương thoang thoảng, “Ta bôi giúp ngươi nhé?”
Lưỡi Ma tôn xoắn lại, “Bôi, bôi ở đâu?”
Mạnh Trần, “…Toàn thân.”
Máu trong người Ma tôn sôi ùng ục, tay chân mềm oặt bỗng chốc tràn trề sức lực.
Thế nhưng hắn không thể hiện ra mặt mà vờ như suy yếu tiều tụy, dựa vào vách thùng thều thào, “Ngươi giúp ta đi, ta không có sức.”
Mạnh Trần không nghĩ nhiều, y rửa tay sạch sẽ rồi quệt thuốc bôi lên xương quai xanh của hắn.
Không biết do thuốc mỡ lạnh hay vì nguyên do gì mà Ma tôn run bắn lên, người gồng cứng ngắc.
“Có thể sẽ hơi lạnh.” Mạnh Trần ôm hũ thuốc trong tay cho ấm lên rồi bôi xuống cổ hắn, “Một lát là quen thôi.”
Thuốc mỡ mát lạnh được ngón tay mềm tán đều trên da, cảm giác quả là một lời khó nói hết.
Này mà bôi thuốc cái gì, rõ ràng là đang hớp hồn người ta!
Bôi ở cổ xong, Mạnh Trần quệt thêm thuốc bôi xuống lồng ngực hắn.
Ma tôn cắn răng chịu đựng, suýt thì không kiềm được rên thành tiếng, cổ nổi gân xanh.
Mạnh Trần nhìn hắn một cái rồi cụp mắt, ra vẻ bình tĩnh tiếp tục tán đều thuốc.
Nhưng quan sát kỹ sẽ thấy mặt y ửng hồng một cách mất tự nhiên, ánh mắt nhìn chằm chặp nước thuốc, không dám làm gì quá trớn.
Nhanh chóng thoa thuốc trên ngực xong, Mạnh Trần vòng ra sau lưng hắn tiếp tục bôi thuốc lên lưng.
Lần này hai người không thấy mặt nhau nên không căng thẳng như vừa rồi.
Ma tôn nằm nhoài lên thành bồn, hưởng thụ cảm giác mấy ngón tay Mạnh Trần xoa ấn trên vai, trên lưng, sướng đến mức lâng lâng, hồn bay một nửa, trong cơn đê mê, trước mắt bỗng hiện ra một loạt hình ảnh.
Mây mù lượn lờ, khói sương nghi ngút, hắn thấy mình treo một cánh tay, toàn thân trần trụi ngồi trong bồn tắm.
“Đã bảo ngươi đừng đi rồi mà vẫn ngoan cố.” Cạnh bồn tắm có một người áo trắng như tuyết, dù nét mặt lạnh giá vì giận mà vẫn đẹp mê hồn, “Lần này nhớ đời chưa?”
“Gã đã gửi chiến thư, sao ta có thể không đi?” Hắn tỏ vẻ hợp tình hợp lý, nghiến răng nói, “Với lại gã lúc nào cũng ngấp nghé ngươi, ta muốn cho gã một trận từ lâu rồi.”
Người áo trắng, “Để rồi bị đánh gãy một cánh tay.”
“Gã còn thảm hơn ta!” Hắn như bị giẫm đuôi, ưỡn ngực cao giọng nói, “Tay chân bị ta phế hết, không nể mặt ngươi là ta làm thịt gã luôn rồi!”
Người áo trắng hừ một tiếng, “Tự mà tắm.”
Hắn lập tức đổi sắc mặt, mặt dày nói, “Ta gãy tay làm sao tự tắm được, ngươi tắm cho ta.”
Người áo trắng mặc xác hắn, xoay người toan bỏ đi, hắn lập tức la lên, mặt mày nhăn nhó, “Đau đau đau… Ái da miệng vết thương dính nước chảy mủ rồi…”
Người áo trắng sững lại, biết rõ hắn chỉ làm màu nhưng rốt cuộc vẫn mềm lòng, y cởi ngoại bào và giày, bước vào trong bồn.
Ngay thời điểm người áo trắng bước vào, hắn lập tức vươn tay phải kéo y vào lòng.
Người áo trắng lảo đảo, vừa sợ vừa giận, “Ngươi nói tay ngươi gãy rồi mà?!”
“Gãy tay trái thôi, còn tay phải mà.” Hắn ôm eo người áo trắng, hôn thật mạnh lên má y, dịu giọng dỗ dành, “Đừng giận, ta biết ngươi lo cho ta, cơ mà ngươi cũng biết người đàn ông của ngươi lợi hại như thế nào mà, ta vô địch thiên hạ, thừa sức giải quyết thằng họ Bùi kia.”
Người áo trắng đỏ mặt, “Ngươi có còn thể diện không?”
“Có vợ là đủ, cần gì thể diện?”
“Ta cảnh cáo ngươi bao nhiêu lần rồi, không được gọi ta…”
“Rồi rồi rồi, vậy sau này gọi phu nhân…”
Người áo trắng nổi nóng, nhéo phần thịt mềm bên hông hắn, “Tiết— Lãng—!!”
Tiết Lãng.
Một tia chớp đánh tan mây mù, Ma tôn mở mắt, đứng bật dậy từ trong bồn.
Mạnh Trần giật mình, chớp mắt hỏi, “Lấy lại sức rồi à?”
Ma tôn bình tĩnh nhìn y, ngực phập phồng dữ dội, rồi đột nhiên vươn tay ôm y vào lòng.
Thuốc mỡ trên ngực hắn dính hết lên mặt Mạnh Trần, y có thói sạch sẽ, tức đến khó thở, “Ngươi bị chạm dây thần kinh…”
“Ta nhớ ra tên mình rồi.”
Bàn tay Mạnh Trần định đẩy hắn ra chợt khựng lại.
“Ta dại quá…” Ma tôn lẩm bẩm, vui sướng cười rộ lên, “Mạnh Trần, hóa ra từ ba nghìn năm trước, ngươi đã thuộc về ta rồi.”.