Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta


Editor: Vện
Giọng đứa nhỏ lanh lảnh, vô cùng nũng nịu, thực khách bốn phía xôn xao quay lại nhìn.
“Con nhà ai mà dễ thương thế!”
“Sao con đi có một mình vậy? Lạc cha mẹ à?”
Tiết Lãng làm ngơ người xung quanh, nhón chân hươ hai tay với Mạnh Trần, “Ca ca, bế!”
Dưới mấy chục ánh mắt, Mạnh Trần cố giữ vẻ mặt bình tĩnh bế Tiết Lãng lên.

Thực khách thấy hai người hình như biết nhau, tò mò đủ rồi thì ai lo việc nấy.

Bấy giờ Mạnh Trần mới nhéo gương mặt non choẹt của Tiết Lãng, hỏi nhỏ, “Đệ còn biết xấu hổ không? Hửm?”
“Ca ca nói gì á? Đệ hông hiểu.” Bé con Tiết Lãng cười tủm tỉm, còn chủ động ngước mặt lên, “Mặt đệ mềm bóp đã lắm phải hông? Cho ca ca nhéo nữa nè.”
Mạnh Trần không biết khóc hay cười, đương nhiên y hiểu vì sao Tiết Lãng lại biến thành trẻ con, lòng xao xuyến, càng ngắm càng thấy bé con Tiết Lãng đáng yêu, không nhịn được nhéo mặt hắn thêm cái nữa.
“Ca ca, đệ muốn ăn kẹo hồ lô.” Bé con Tiết Lãng ôm cổ y mè nheo, “Huynh dắt đệ ra ngoài mua được hơm?”
Mạnh Trần mềm lòng, “ừ” một tiếng rồi bế Tiết Lãng ra khỏi nhà trọ.
Khéo làm sao, muốn ra cửa phải băng qua bàn ăn của gia đình Mạnh Chiêu.

Nhóm Mạnh Chiêu cũng chú ý đến bé con Tiết Lãng, ngẩng đầu định ngắm một cái, nào ngờ ánh mắt lại vô thức dán vào thanh niên áo trắng rồi giật mình.
Vừa rồi Mạnh Trần ngồi đưa lưng về phía họ, bấy giờ họ mới thấy rõ tướng mạo y.

Thanh niên hào hoa phong nhã, dung nhan tuấn tú, phong thái xuất trần, không giống người phàm mà tựa như thần tiên, khiến người ta kính sợ.
Cũng khiến người có nỗi thẹn phải nôn nao.
Người phụ nữ trung niên nhìn rõ gương mặt Mạnh Trần, không tự chủ vươn tay ra gọi, “Con…”
Mạnh Trần không nhìn bà, cũng không giảm tốc độ, đi lướt qua bàn họ ra khỏi nhà trọ.
Rời khỏi tiền sảnh khiến lòng người bức bối, hít thở bầu không khí trong lành ngoài trời, Mạnh Trần mới dễ chịu hơn.


Y đưa mắt tìm dọc con phố, thấy ven đường có một người bán kẹo hồ lô, bèn dùng tiền của người phàm mua một que kẹo đưa cho Tiết Lãng, “Ăn đi.”
Bé con Tiết Lãng không chịu cầm, bắt đầu yêu sách, “Ca ca đút cơ.”
Chậc, được voi đòi tiên.
Mạnh Trần lườm hắn, nhưng vẫn cầm que gỗ đưa viên kẹo hồ lô đỏ to tròn đến bên miệng Tiết Lãng.

Bấy giờ Tiết Lãng mới hài lòng há miệng cắn một miếng, sau đó đẩy que kẹo cho Mạnh Trần, “Ca ca cũng ăn đi.”
Mạnh Trần cắn nốt nửa viên kẹo còn lại một cách tự nhiên, Tiết Lãng phồng má hỏi, “Ngọt hông?”
Mạnh Trần, “Ngọt.”
Tiết Lãng ôm cổ y mà dụi, “Có kẹo hồ lồ ngọt, có đệ cũng ngọt, ca ca đừng buồn nha.”
Mạnh Trần bị hắn chọc phì cười, nghiêng đầu chớp mắt, sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên tóc Tiết Lãng.
Hai người đi dạo khắp thành Quy Nguyên, đêm xuống mới quay lại nhà trọ, tiền sảnh không còn ai, cả nhà Mạnh Chiêu cũng về từ lâu.
Mạnh Trần ôm Tiết Lãng lên phòng trên lầu ba.

Thấy tên nào đó vẫn chưa chịu biến về nguyên hình, Mạnh Trần cười hỏi, “Đóng vai con nít đến ghiền rồi à?”
Tiết Lãng giả bộ không hiểu, ôm Mạnh Trần cứng ngắc.
“Xuống.” Mạnh Trần nói, “Bế đệ nguyên buổi chiều, ta mỏi tay lắm rồi.”
“Hông.” Tiết Lãng chơi xấu, nhất quyết ôm cổ Mạnh Trần, “Người ca ca thơm quá, không muốn xuống.”
Nói rồi còn rướn lên hôn chụt lên má Mạnh Trần.
Mạnh Trần, “Ta muốn tắm.”
Mắt Tiết Lãng sáng rỡ, “Cho đệ tắm với.”
Mạnh Trần nheo mắt nhìn hắn.
“Đệ còn nhỏ mà, không tự tắm được, sẽ chìm đó.” Tiết Lãng tỏ vẻ đáng thương, “Ca ca tắm cho đệ đi mà.”
Chậc, đúng là không còn chút liêm sỉ nào cả.
Mạnh Trần đấu không lại hắn, hơn nữa cái gì nên làm cũng làm hết rồi, còn ra vẻ làm gì, bèn bế Tiết Lãng đi tắm.
Nhà trọ Quy Nguyên có nhà tắm lớn công cộng, cũng có phòng tắm riêng.


Mạnh Trần muốn tắm phòng riêng, thấy điều kiện sạch sẽ ngăn nắp nên yên tâm đặt y phục sạch xuống, bắt đầu tháo đai lưng.
Bé con Tiết Lãng trơ mắt nhìn đai lưng thêu hoa văn mây hạc rơi xuống, rồi đến ngoại bào trắng, sau đó là áo đơn…
Mặt hắn đỏ như gấc, nuốt nước bọt cái ực, giơ cái tay múp thịt bịt mũi lại.
Không biết có phải Mạnh Trần cố ý hay không, sau khi trút bỏ hết quần áo, y bước vào bồn nước nóng mịt mờ hơi nước, nhắm mắt dựa vào thành bồn.

Tiết Lãng nhịn hết nổi, lập tức lột sạch sành sanh, trần truồng chạy đến nhảy vào bồn.
“Ca ca.” Hắn ỷ vào hình hài nhỏ bé vô hại mà đòi chút lợi lộc, “Chà lưng cho đệ đi, đệ với không tới.”
Nói rồi hắn còn huơ hai cánh tay ngắn ngủn lên minh họa, ý là hắn không kiếm cớ, là với không tới thật.
Mạnh Trần mở mắt nhìn hắn, kéo hắn đến trước ngực rồi lấy xà bông thơm xoa lưng, còn hỏi, “Muốn chà chỗ nào nữa không?”
Tiết Lãng, “!”
Phúc lợi trên trời rơi xuống!
“Muốn!” Hắn gật đầu như mổ thóc, vứt hết liêm sỉ, “Muốn chà xà bông toàn thân!”
Mạnh Trần gật đầu, nhẹ tay chà lau sạch sẽ.

Tiết Lãng sướng rơn, hồn treo lơ lửng, bỗng dưng nghe Mạnh Trần cười khẽ, y nói, “Nhỏ xíu.”
Tiết Lãng, “…”
Nhỏ xíu…
Nhỏ…
Ngay tức khắc, ma khí bùng nổ, bé con tròn vo biến mất, thay vào là một người đàn ông cao to cường tráng.

Hắn ép Mạnh Trần sát vào thành bồn, hùng hổ rằng, “Huynh mới nói ai nhỏ? Hả?!”
“Nói ai tự biết… A…” Mạnh Trần đỏ mặt, vươn tay đẩy hắn ra, “Đừng cọ xát…”

Tiết Lãng giả điếc, áp sát vào ôm lấy y, thì thầm bên tai y, “Thấy sao? Có nhỏ không?”
“Đệ…” Vành tai Mạnh Trần đỏ lên, nghiêng đầu tránh, “Sao bây giờ không giả làm con nít nữa?!”
“Con nít xong nhiệm vụ rồi.” Tiết Lãng hôn lên tai y, nghiêm mặt nói, “Có nhiều việc chỉ có người lớn mới làm được.”
Mạnh Trần, “…”
Không biết xấu hổ!
—o0o—
Trong phòng thắp một ngọn nến, hương gỗ thông từ lư hương lan tỏa khắp không gian.
Mạnh Trần nắm cổ tay Tiết Lãng, không chịu nổi nhíu mày, khe khẽ nấc nghẹn.

Tiết Lãng nhận ra mình hơi quá, bèn ngừng động tác để dỗ dành y, hắn hôn môi y hết sức dịu dàng, lại rủ rỉ những lời yêu khiến người ta thẹn thùng.
Nửa đêm gần sáng, Mạnh Trần mệt mỏi ngủ thiếp đi, đuôi mắt phớt hồng, thoạt nhìn vô cùng dịu ngoan, khiến ai kia hận không thể giấu vào buồng tim mà nâng niu.

Tiết Lãng ngắm y thật lâu, yêu thương chan chứa trong ánh mắt, hắn hôn lên trán y rồi lặng lẽ xuống giường, đắp chăn cho y, mở cửa ra ngoài.
Mạnh Trần lương thiện, nhớ ơn sinh thành nên sẽ không so đo với người Mạnh gia, nhưng Tiết Lãng thì nuốt không trôi cục tức này.
Tuy không đến nỗi phải trả thù, nhưng hắn cần dạy cho họ một bài học.
Hắn dễ dàng tìm được nơi ở của Mạnh Chiêu, sau đó hóa thành sương đen lẩn vào.

Trời vừa sáng, người trong nhà chợt nghe tiếng gào khóc xé lòng.
Mạnh Chiêu nhận ra là tiếng mẹ mình, bèn tức tốc chạy vào phòng, “Mẹ, mẹ sao vậy?!”
Bà ngồi trên giường, hình như vừa tỉnh cơn ác mộng, vừa khóc vừa thở hổn hển.

Cha hắn cũng rầu rĩ, ngồi bên cạnh ôm mặt khóc như mưa.
Mạnh Chiêu bước đến đỡ mẹ, lo âu hỏi, “Rốt cuộc là sao?”
“Trần… là Trần Trần…” Không biết bà mơ thấy gì mà run rẩy không ngừng, gào khóc, “Mẹ xin lỗi con Trần Trần… mẹ vô lương tâm… tự tay mẹ vứt bỏ đứa con mình rứt ruột sinh ra!”
Mạnh Chiêu ngơ ngẩn.
Hắn nhớ mình từng có một Tam đệ tên Mạnh Trần.
Tam đệ thể chất yếu nhưng tính rất ngoan, hắn rất thích đứa em trai này.

Nào ngờ một ngày nọ, hắn đi làm ruộng về thì nghe tin dữ, Tam đệ đã bị bán để đổi lấy hai bao lương thực.

Hắn muốn tìm em về, khổ nỗi bản thân chỉ là một thiếu niên nhà nông, không biết phải đi đâu mà tìm.

Hắn khổ sở, đau lòng, không muốn chạm vào số gạo kia, nhưng cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước cảnh đói nghèo.
Bữa cơm đó hắn vừa ăn vừa khóc, sau đó kiên quyết rời thôn đi tòng quân.
Sau khi công thành danh toại, đón người nhà về, hắn tiếp tục tìm kiếm tung tích Tam đệ, nhưng chỉ hỏi thăm được Tam đệ từng bị bán cho rất nhiều nơi, rốt cuộc vẫn không có kết quả.
Nhiều năm trôi qua, sức khỏe Tam đệ lại không tốt, có lẽ đã… không còn trên đời nữa.
Mạnh Chiêu bị gợi lên ký ức đau thương, cũng khó chịu trong lòng, nghẹn ngào hỏi, “Mẹ, mẹ mơ thấy Trần Trần sao?”
Bà ôm mặt không nói, chỉ khóc như ruột gan đứt đoạn.

Năm đó bà nhẫn tâm bán con để đổi lương thực cứu sống cả nhà, bao nhiêu năm qua chẳng có ngày nào không day dứt.
Bà cố gắng quên đi, nhưng giấc mơ vừa rồi đã vạch trần sự ích kỷ, ác độc, khiến trái tim bà như bị giày xéo.

Bà hối hận, đau khổ, tuyệt vọng, nhưng không thể nào cứu vãn được nữa.
“Chiêu… Chiêu Nhi.” Bà bắt lấy cánh tay Mạnh Chiêu như cọng rơm cứu mạng, khóc lóc nói, “Con phải làm một người lương thiện, làm một vị tướng quân tốt, bảo vệ bách tính, coi như để tích đức cho Tam đệ… biết chưa?”
“Con biết.” Mạnh Chiêu cất giọng trầm trầm, “Con sẽ làm thế.”
“Còn nữa, chờ mẹ sửa soạn, con đưa mẹ đến chùa Từ Bi.” Bà gạt nước mắt, “Nghe nói trụ trì chùa Từ Bi nhận nuôi rất nhiều trẻ ăn mày, mẹ bán trang sức đi quyên góp chút tiền, coi như…”
Coi như là lời xám hối muộn màng của một người mẹ ích kỷ, bù đắp cho nỗi tổn thương mãi mãi không thể vãn hồi.
—o0o—
Hửng sáng, Tiết Lãng về nhà trọ Quy Nguyên, rón ra rón rén vén đẩy cửa lách vào, thấy Mạnh Trần còn ngủ thì thở phào, lẳng lặng bò lên giường chui về ổ chăn.
Vừa định vươn tay ôm Mạnh Trần, Mạnh Trần đã nhanh hơn, y ôm cánh tay hắn, nhắm mắt lười biếng hỏi, “Đi đâu?”
Tiết Lãng, “…”
Hắn sợ đến mức tim suýt thòng xuống đất, căng da đầu nói, “Ngủ không được nên xuống lầu xem điểm tâm có món gì ngon, chờ huynh dậy rồi dẫn huynh đi ăn.”
Mạnh Trần nhếch khóe môi, không hỏi tới, chỉ khe khe “ừ” một tiếng.
Tiết Lãng ôm y vào lòng, hôn lên chóp mũi y, “Còn sớm lắm, huynh ngủ thêm một lát đi.”
Mạnh Trần ậm ừ, ngay khi Tiết Lãng tưởng y đã ngủ thì nghe y nhẹ giọng gọi tên mình.
Hắn lập tức phản hồi, “Sao vậy?”
Mạnh Trần nhắm mắt rúc vào lòng hắn, lồng tay mình vào tay hắn, mười ngón đan nhau.
“Cảm ơn.” Khóe môi y còn vương nét cười, “Và còn… ta yêu đệ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận