Editor: Vện
Gần đây giới tu chân xảy ra hai sự kiện chấn động thiên hạ, không ai không biết.
Sự kiện thứ nhất là có hai vị cường giả cảnh tiên đột ngột xuất hiện, đánh một trận nảy lửa ở Ma Vực.
Đã nghìn năm qua giới tu chân không có vị tiên nhân nào xuất thế, mà bây giờ có một lượt hai người, còn san bằng một nửa Ma Vực.
Tu sĩ ba giới khiếp sợ, ngay cả các cường giả Đại Thừa xưa nay lánh đời cũng nhịn không được đi thăm dò hóng hớt tin nóng…
Ơ kìa! Thì ra hai đại lão tiên nhân đã hơn ba nghìn tuổi! Đáng tuổi làm tổ tiên bọn họ luôn rồi!
Ái chà! Thì ra đại lão họ Bùi là trùm phản diện, những vị đại năng gục ngã thời gian gần đây đều do gã làm hại!
Ái chà chà! Thì ra nguyên nhân khiến hai ông tổ ma tộc đánh nhau thừa sống thiếu chết là vì cùng yêu một người! Người ấy còn là tu sĩ tiên đạo!
Đây đích thị là cốt truyện Ma tôn bá đạo cưỡng đoạt bông hoa nhỏ nóng hổi kích thích trong truyền thuyết!
Quán rượu, nhà trọ nơi tiên giới lẫn nhân gian, đi đến đâu cũng nghe người ta xôn xao bàn tán chuyện này, hăng như uống máu gà.
“Ta thấy Bùi đại lão cũng là người đáng thương, luân hồi bốn kiếp cũng vì muốn giành lấy trái tim một người, cuối cùng lại rơi vào kết cục thân nát hồn tan… Haizz.”
“Người đáng thương ắt có điểm đáng trách! Nhìn lại những tội lỗi gã đã gây ra mà xem, vì tình riêng mà hại chết bao nhiêu sinh linh vô tội.
Hừ! Gã chết là đáng kiếp!”
“Đúng đúng! Bùi đại lão đáng thương, chẳng lẽ Tiết đại lão không đáng thương?! Luân hồi hết lần này đến lần khác để cứu người yêu, chậc, ta đàn ông con trai mà nghe xong còn cảm động đây!”
“Nghe đồn Tiết đại lão chọn kịch bản lội ngược dòng vô cùng ngoạn mục! Mới đầu hắn chỉ là một đệ tử quèn của Thái Huyền Tông, sau đó nhảy thẳng lên làm chúa tể Ma Vực ôm được mỹ nhân về… hâm mộ rớt nước miếng luôn á.”
“Với lại các ngươi không tò mò à? Không biết Mạnh Trần khiến hai đại lão ma tộc liều mạng cướp đoạt là nhân vật như thế nào nhỉ?”
“Mạnh Trần mà ngươi cũng không biết sao? Y là thiên tài xuất chúng của giới tu chân đấy! Mới hai mươi mấy đã đột phá cảnh Hóa Thần rồi!”
“Tin tức của huynh đài lạc hậu quá, người ta luyện đến Luyện Hư tầng bảy rồi, đang sắp sửa đột phá Đại Thừa…”
Sau một khắc im lặng đáng sợ, mọi người đồng loạt hít vào một hơi.
“Quái vật.”
“Biến thái.”
“Vô nhân tính.”
“Đổi đề tài đi.” Bàn về cảnh giới dễ gây tổn thương quá, có người hào hứng hỏi, “Mạnh Trần trông như nào? Có thể khiến hai đại lão mê như điếu đổ chắc phải đẹp lắm đúng không?”
“Đẹp thôi sao mà đủ, ta may mắn gặp y một lần, nên nói sao ta, bảo y như tiên giáng trần cũng không ngoa…”
Trong góc nhà trọ, hai thanh niên trẻ yên lặng lắng nghe một hồi, uống một ngụm trà rồi rời đi.
“Tiêu sư huynh?” Thấy Tiêu Quan im lặng khác thường, Triệu Tịnh Thần quan tâm hỏi, “Huynh sao thế?”
Hắn cùng Tiêu Quan xuống núi làm nhiệm vụ, sau khi hoàn thành thì ghé quán trọ ở chân núi nghỉ chân, tình cờ nghe khách khứa bàn luận chuyện của Mạnh Trần và Tiết Lãng.
Từ khi Mạnh Trần xuống núi đến nay đã gần một năm, tuy đi đâu cũng nghe nhắc tên hai người họ nhưng đã lâu lắm rồi không gặp mặt.
Nhớ lại chuyện cũ, Triệu Tịnh Thần cũng thơ thẩn, “Không biết bây giờ Mạnh sư huynh và Tiết sư đệ như thế nào rồi?”
Tiêu Quan hừ một tiếng, “Gì mà Tiết sư đệ? Giờ người ta đã là Ma tôn đại nhân rồi, đừng bắt quàng làm họ.”
Triệu Tịnh Thần chưa bao giờ thấy Tiêu Quan quái đản như vậy, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, “Sư huynh đang giận đấy à?”
“Dĩ nhiên là giận!” Tiêu Quan bực dọc đá hòn sỏi bên chân, bất mãn hết sức, “Từ ngày Tiết Lãng nhập ma, Mạnh sư huynh xuống núi, ngày nào chúng ta cũng trông ngóng tin tức hai người họ, chuẩn bị sẵn sàng ra quân hỗ trợ bất cứ lúc nào… Mà họ thì sao, đi cả năm trời không thấy mò về!”
Triệu Tịnh Thần không hề nóng giận, an ủi hắn, “Huynh cũng nghe đồn rồi đó thôi, Tiết Lãng bị mất trí nhớ, về sau thì tất bật lo đối phó với Bùi Ngọc Trạch, không có thời gian về thăm tông môn cũng là bình thường.”
“Lúc trước không có thời gian thì thôi, nhưng bây giờ thì sao?” Tiêu Quan nổi cáu, “Bùi Ngọc Trạch đã chết, thiên hạ thái bình, hai người họ còn gì bận rộn nữa? Hứ, ta thấy hẳn là họ quên mất tông môn rồi!”
Triệu Tịnh Thần im lặng.
Đúng vậy, Mạnh sư huynh và Tiết Lãng nay đã ở đẳng cấp mà họ chẳng thể nào với tới, thiếu gì bạn bè lợi hại hơn.
Quên mất họ và tông môn là chuyện đương nhiên.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Triệu Tịnh Thần cũng thấy buồn, thấy mất mát.
Hắn không nói gì nữa, cùng Tiêu Quan ngự kiếm bay về Thái Huyền Tông.
Không ngờ vừa mới về thì phát hiện trong môn phái rộn ràng náo nhiệt như mở hội.
Từ khi Thiên Cực Phong xảy ra biến cố, bầu không khí nặng nề bao trùm môn phái, mọi người ăn nói rất thận trọng, luôn tránh né chuyện xưa.
Nhưng lúc này đệ tử nào cũng hớn hở cười đùa, bước đi như bay, kéo nhau đi làm thịt gia súc, hái tiên quả như muốn tổ chức đại tiệc.
Tiêu Quan và Triệu Tịnh Thần ngơ ngác nhìn nhau.
Mọi người bị gì thế? Dạo này có lễ lộc gì quan trọng à?
Chưa kịp hỏi thì thấy Liễu Huyên Huyên và Uyển Thu cười cười nói nói, bưng hai rổ hoa quả đi ngang qua.
Vừa thấy họ, mắt hai cô nàng sáng rỡ, lập tức báo tin, “Tiêu sư huynh Triệu sư huynh, có tin vui! Mạnh sư huynh và Tiết Lãng về rồi!!”
Tiêu Quan và Triệu Tịnh Thần ngớ người, niềm vui bùng nổ, tức tốc theo chân hai nàng vào trong, quả nhiên trông thấy hai bóng người quen thuộc đang đứng giữa vòng vây của vô vàn đệ tử.
Thanh niên áo trắng lướt mắt nhìn thấy họ, đôi mắt trong veo lan tràn nét cười, vui vẻ vẫy tay với họ.
Lồng ngực Tiêu Quan nóng lên, nỗi thất vọng, khó chịu cùng một chút ấm ức vừa rồi tan thành mây khói.
Hắn sải chân đến bá cổ Mạnh Trần, “Tưởng các ngươi không về nữa!”
“Sao lại thế được?” Mạnh Trần cười nói, “Lúc đi các ngươi bảo sẽ chờ ta về mà, ta đâu có quên.”
Tiêu Quan cười sang sảng, dùng sức vỗ lưng y, bấy giờ mới thấy người còn lại.
Vừa nhìn kỹ đã thộn mặt, “Ủa, Tiết sư đệ à, hình như ngươi nhổ giò hơi bị nhanh thì phải?”
Một năm trước vẫn còn là thằng nhóc mười bảy mười tám, sao giờ đã to như voi thế này?
Tiết Lãng không chỉ cao lên mà còn vạm vỡ hơn, mang khí thế mạnh mẽ chín chắn của đàn ông trưởng thành, thừa sức đàn áp cả một rừng đệ tử xung quanh!
Tiết Lãng cười tươi như hoa, “Hâm mộ thì cứ nói thẳng đi sư huynh.”
Tuy tu vi và thân phận đã cách biệt như đất với trời, song hai người vẫn đối đãi với mọi người theo cung cách sư huynh đệ như xưa, chẳng có gì khác với trước kia.
Triệu Tịnh Thần nhìn cảnh này mà mắt ướt nhòe, nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Mạnh Trần và Tiết Lãng trở về khiến cả môn phái dậy sóng, ngay cả chưởng môn và các trưởng lão luôn nghiêm nghị cũng cười không khép miệng.
Lam Ú và hạc trắng nhớ chủ phát điên, hai con chim quấn lấy Mạnh Trần và Tiết Lãng, liều mạng cọ bộ lông nhung mềm mại, dính cứng như keo.
Tiệc tối vô cùng phong phú, mọi người nâng cốc tán gẫu, gõ đũa ca hát, đầy ắp niềm vui.
Tuy đã nghe kể vô số lần nhưng các đệ tử vẫn không hết hiếu kỳ, mồm năm miệng mười vây lại hỏi.
“Cảm giác lên cảnh tiên nó như nào? Có thể quay ngược thời gian thật hả?”
“Cảnh sắc ở Ma Vực như thế nào? Các ngươi đánh sập điện Tu La thật sao?”
“Mạnh sư huynh, Tiết Lãng trồng cả vườn hoa Nguyệt Sương cho huynh thật à? Lãng mạn quá đi thôi!”
“Cơ mà, Tiết ca là ma tộc đầu tiên đạt đến cảnh giới tiên, không chừng sẽ lưu danh sử sách, trở thành vị tiên ma độc nhất vô nhị!”
“Phụt—“
Tiết Lãng sặc rượu, run tay hất đổ nửa chén rượu.
Mạnh Trần vỗ lưng cho hắn, “Sao vậy?”
Tiết Lãng lắc đầu nguầy nguậy, cười cho qua.
Bỏ cái danh hiệu tiên ma này giùm đi.
Vừa nghe là hắn lại liên tưởng đến bộ phim hoạt hình dành cho thiếu nhi Cô gái phép thuật Balala ở Trái Đất…
Hắn mà nhận cái danh tiên ma, có khi nào điện Tu La bị đổi tên thành Tiên Ma Bảo không?!
Thấy ghê quá.
Tiết Lãng uống ngụm rượu cho vững dạ, bỗng nảy ra một ý tưởng.
—o0o—
Mạnh Trần và Tiết Lãng ở lại Thái Huyền Tông hơn mười ngày, dù gì cũng không thể bỏ bê Ma Vực, hai người đành phải từ biệt mọi người.
Lần này mọi người không nỡ nhưng cũng không đau buồn, bởi vì họ biết hai người có thể ghé thăm bất cứ lúc nào, lần hội ngộ tiếp theo chắc chắn không quá lâu.
“Trước khi về Ma Vực, ta đưa huynh đến nơi này.” Tiết Lãng tỏ vẻ thần bí.
Mạnh Trần tò mò hỏi, “Nơi nào?”
Tiết Lãng cười nói, “Thế giới trước kia ta từng ở.”
Mạnh Trần bừng tỉnh, ý của Tiết Lãng là thế giới “ngoài sách”, là nơi tên Trái Đất.
Nhưng y lấn cấn một vấn đề, “Nhưng chẳng phải xé rách không gian sẽ khiến thế giới mất ổn định à?”
“Đừng lo.” Tiết Lãng cười nói, “Sau khi Bùi Ngọc Trạch chết, ta vẫn luôn dùng linh lực gia cố những chỗ bị gã phá hỏng, thế giới hiện nay còn vững chắc hơn ba nghìn năm trước, dư sức chịu được một lần xé mở không gian.”
Sau khi về hắn vá lại khe nứt là xong, đối với tiên nhân thì việc này dễ như trở bàn tay.
Hắn muốn đưa Mạnh Trần đi ngắm hết những thắng cảnh đẹp nhất trên đời, hai người đã đi đến tận cùng thế giới này, vậy hắn sẽ đưa y đến thế giới khác, cho y chứng kiến một nền văn minh hoàn toàn khác biệt.
Tiết Lãng chìa tay, “Lúc vượt thời không thì xung quanh rất hỗn loạn, huynh giữ chặt tay ta.”
Mạnh Trần vươn tay nắm tay hắn, đôi mắt cong cong, “Ừ.”
—o0o—
Khi mở mắt, Mạnh Trần nhìn khung cảnh xung quanh mà ngây ngẩn.
Nơi này là một căn phòng hình vuông, hai bên tường xếp mấy chiếc giường tầng hình dáng kỳ lạ, trên giường lót khăn trải xanh trắng đan xen, còn vương vãi rất nhiều thứ y không biết tên.
Y nhìn sang Tiết Lãng bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Dáng dấp Tiết Lãng hoàn toàn đổi khác.
Vẫn là gương mặt thân thuộc, nhưng mái tóc dài biến thành ngắn củn, để lộ trán và sau gáy, trông rất năng động trẻ trung.
Trường bào đen của hắn trông như bị ai xé mất ống quần và tay áo, lộ ra cẳng chân và cánh tay rắn chắc.
Tóm lại là hắn ăn mặc rất hớ hênh, bất lịch sự, vô cùng… trụy lạc.
Tiết Lãng cũng không ngờ khi xuyên trở về thì hắn lại tự động biến thành hình tượng khi còn ở Trái Đất.
Hắn xuyên sách vào mùa hè, ở ký túc xá cũng chẳng cần trau chuốt nên hắn chỉ mặc đại áo thun quần đùi, sinh viên nào cũng vậy.
Thế nhưng Mạnh Trần đâu có biết phong tục Trái Đất, nhất thời không chấp nhận được.
Tai Tiết Lãng đỏ chót, luống cuống vớ lấy chăn quấn mình lại, “Huynh… huynh nghe ta giải thích đã! Không phải ta phóng đãng! Người ở đây ai cũng mặc như vậy…”
Chưa nói xong thì nghe tiếng cửa mở, ba nam sinh xách một mớ túi nilon phăm phăm bước vào, “Tiết Lãng, bọn tao mua cơm rồi này! Còn không mau quỳ xuống tạ…”
Chữ “ơn” nghẹn trong cuống họng, ba nam sinh trố mắt nhìn người lạ mặt trong phòng.
Người ấy thoạt nhìn xấp xỉ tuổi họ, mới qua hai mươi, mặc trường bào trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh búi bằng trâm ngọc, đuôi tóc dài ngang eo.
Gương mặt như khắc từ băng từ ngọc, trắng như đang tỏa hào quang, ngũ quan đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời, khiến người ta rạo rực xốn xang…
Đậu má ai đây?!
Thần tiên hạ phàm sao?!
Ba nam sinh thường ngày mồm mép tép nhảy bây giờ đứng đực như trời trồng, miệng câm như hến, chỉ biết đỏ mặt tía tai bắn ánh mắt vào Tiết Lãng, cái nhìn như tia laser chọt thủng hắn.
Tiết Lãng quấn chăn ho một tiếng, bình tĩnh giới thiệu hai bên.
“Đây là bạn học kiêm bạn cùng phòng của ta, là Chúng Diểu, Hạ Phi, Lý Bình Ngôn.”
“Đây là Mạnh Trần.” Hắn dừng một lát, vô cùng nghiêm túc nói với bạn cùng phòng, “Vợ trong sách của tao.”
Bạn cùng phòng, “…”.