Editor: Vện
Tiết Lãng nhăn nhó nhìn quyển sách như chồng gạch, nghiến răng nghiến lợi, “Đó là huynh.
Cho ta nửa tháng ta cũng học không nổi!”
“Nếu là ta…” Mạnh Trần nhắc khéo, “Thật ra chỉ cần hai, ba canh giờ là đủ rồi.”
Y có khả năng đọc qua là nhớ, trước giờ không cần mất công học thuộc lòng.
Tiết Lãng, “…”
Nhìn biểu cảm khó có thể mô tả của thiếu niên, Mạnh Trần ho nhẹ, “Ừm… Ba ngày sau thi rồi, hay là chúng ta bắt đầu học liền?”
Tiết Lãng chưa kịp phản ứng, “Chúng ta?”
“Ừ.” Mạnh Trần mỉm cười, dịu dàng bảo, “Ta học cùng đệ.”
…
“Sai rồi.”
“Không đúng.”
“Đọc lại lần nữa.”
Tiết Lãng phát rồ, đóng sách cái bộp, “Ta không học nữa!”
Để không quấy rầy những đệ tử khác, hai người ra khỏi Tàng Thư Các, đến ngồi ở cái đình nhỏ gần đó.
Vừa rồi thấy thái độ của Mạnh Trần ôn tồn mềm mỏng, Tiết Lãng còn tưởng phương pháp dạy học của y khá dễ dãi nên mới ngoan ngoãn đi theo, ai ngờ phải chịu tra tấn tinh thần thảm khốc.
Sai một chữ là học lại toàn bộ, đọc vấp là học lại toàn bộ, không hiểu nội dung quan trọng là học lại toàn bộ!
Bớ người ta cứu mạng!
“Không học nữa!” Tiết Lãng phất tay áo, nhảy lên ngồi trên lan can, khoanh tay cười gằn, “Chỉ là kỳ thi hợp thức hóa thôi, rớt cũng có sao? Ta thấy huynh đang cố ý làm khó làm dễ ta!”
Mạnh Trần ngồi ngay ngắn bên bàn đá, hiền hòa nhìn hắn, “Đệ có chắc là không muốn học nữa không?”
“Chắc! Chắn!” Tiết Lãng hất cằm, khiêu khích hỏi y, “Rồi huynh muốn gì?”
“Ta không muốn gì cả.” Giọng điệu Mạnh Trần ôn hòa hơn, “Nhưng ta là sư huynh của đệ, có trách nhiệm đôn đốc đệ làm bài tập.
Nếu đệ không học, cùng lắm thì ta theo đệ vào Lạc Tùng Trai, cùng ăn cùng ngủ với đệ, đọc đi đọc lại quy tắc cho đệ.”
Tiết Lãng, “…”
Không biết do tức giận hay nguyên do nào khác mà gương mặt tuấn tú của thiếu niên đỏ chót, may đang là ban đêm, nếu có ánh sáng ắt thấy rõ mồn một.
Mạnh Trần mỉm cười gõ bàn, cuối cùng con chó nhỏ hung dữ phải nhảy xuống, ức chế ịn mông xuống ghế đá, mặt mày đau khổ giở sách ra học.
Mạnh Trần không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ thi triển vài phép không để côn trùng quấy nhiễu hắn.
—o0o—
Ba ngày sau, kỳ thi diễn ra đúng hạn.
Trên quảng trưởng Tĩnh Tâm xếp hàng nghìn chiếc bàn, chia thành mười mấy khu vực, mỗi khu có một trưởng lão làm giám thị.
Đệ tử các núi ngồi theo thứ tự, vì nội dung học khác nhau nên đề thi cũng khác, không thể nào chép bài của nhau.
Tiết Lãng ngồi ở bàn của mình, nghe hai sư tỷ Thúy Hà Phong ngồi trước lén trao đổi.
“Ai là giám thị khu chúng ta nhỉ?”
“Không biết, cầu cho đừng là Bộ trưởng lão, ông ấy khó tính lắm.”
“Dữu trưởng lão gác thi hay ngủ gục lắm, nếu là ông ấy thì hên… ơ kìa, trời ơi, Mạnh sư huynh!!”
Các đệ tử thấy một người ôm một xấp đề thi bước đến, đúng là Mạnh Trần, lập tức xôn xao!
“Sao Mạnh sư huynh lại làm giám thị? Huynh ấy không cần thi à?”
“Chậc, ngươi nghĩ Mạnh sư huynh là ai chứ? Mấy kiến thức đơn giản này người ta thuộc hết rồi, trước nay chỉ có Chung Ly tiên tôn mới kiểm tra bài của đệ tử Thiên Cực Phong.
Nhìn kìa, Bùi sư huynh cũng làm giám thị kìa!”
Hai nữ đệ tử Thúy Hà Phong vừa nói chuyện sướng phát rồ, “Á á á đáng giá! Nếu ngày nào cũng được Mạnh sư huynh nhìn như thế thì cho thi mấy lần ta cũng chịu!!”
Tiết Lãng nghe hết, không nhịn được tặc lưỡi.
Có cần làm quá vậy không?
Thi một lần là quá đủ rồi, thi nữa chắc hắn chết bất đắc kỳ tử…
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn lại vô thức nhớ về hai đêm trước.
Trong ngôi đình lồng lộng gió, ánh nến chập chờn, mỗi khi nhìn đống chữ khô khan đến phát phiền, hắn ngẩng đầu là thấy ngay người đối diện.
Gò má như bạch ngọc bị ánh nến nhuộm thành sắc cam ấm áp, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ, phản chiếu tia sáng nhảy nhót, lấp lánh tựa sao trời, đẹp đến vô cùng.
Nhịp tim bắt đầu tăng tốc, Tiết Lãng hoàn hồn, không nhịn được lén ngẩng đầu, sau đó chạm phải ánh mắt Mạnh Trần.
Y lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt cong cong như lời cổ vũ thầm lặng.
Tiết Lãng cúi đầu, cầm đề thi mới phát, vung bút như bay.
Trường thi im phăng phắc, chỉ nghe tiếng bút lông quẹt trên giấy.
Tiết Lãng không có hứng thú với mớ lý thuyết khô khan, những con chữ trong tầm mắt dần dần biến thành âm thanh ôn hòa.
Hắn mím môi, viết xuống đáp án.
Nửa canh giờ trôi qua, sắp đến giờ nộp bài, các đệ tử đẩy nhanh tốc độ, điền kín những phần chưa hoàn thành.
Đúng lúc này, một giọng kinh ngạc đột ngột vang lên, “Tống Lạc Minh, ngươi làm gì thế?”
Các đệ tử ngẩng lên nhìn sang, thấy một đệ tử Võ Chiếu Phong không biết bị gì mà bỗng dưng đứng lên, xoay người giật bài thi của người bàn sau xé tan tành.
Đệ tử bàn sau cũng biết đối phương, lập tức nổi giận, đứng lên quát, “Ta biết trước nay ngươi ganh tỵ thành tích ta tốt hơn ngươi, nhưng sao ngươi lại dùng thủ đoạn vô liêm sỉ như vậy?! Ngươi chờ đó, nhất định Bộ trưởng lão sẽ xử phạt ngươi!”
Nét mặt Tống Lạc Minh méo mó, cặp mắt đỏ quạch nhìn chằm chặp người bàn sau, cổ phát ra tiếng gầm gừ như dã thú rồi đột ngột vươn tay thộp cổ đệ tử bàn sau!
Đệ tử bàn sau không ngờ đối phương đã xé bài thi rồi còn dám đánh người, vì bất ngờ nên không kịp phản ứng, muốn tránh nhưng không kịp nữa.
Lúc này mới phát hiện đầu ngón tay Tống Lạc Minh đang chụp đến mọc móng vuốt sắc bén toát yêu khí!
Hắn sợ hãi la lên, ngay lúc nguy cấp thì một bóng kiếm như tuyết vút qua, đánh bật móng vuốt đã kề sát cổ!
“Mạnh… Mạnh sư huynh!”
Mạnh Trần đánh lui đệ tử kia, đối phương rơi vào trạng thái mất lý trí, làn da lộ ra ngoài biến thành màu đỏ, đôi mắt cũng đỏ như máu.
Tống Lạc Minh phát ra tiếng rống không thuộc về loài người, phát điên nhào về phía Mạnh Trần!
Toàn trường thi náo động, các trưởng lão biến sắc, cấp tốc chạy đến, họ rất nhạy với yêu khí, nhận ra đây là một con Huyết ma yêu rất mạnh.
Huyết ma yêu chuyên ký sinh, chúng xâm chiếm thể xác trước rồi mới khống chế tinh thần, sau khi hút hết máu thịt và linh trí làm chất dinh dưỡng thì vứt bỏ cái xác ký sinh, đi tìm mục tiêu mới.
Người bị Huyết ma yêu ký sinh nếu không phân tách kịp thời thì cầm chắc cái chết.
Mạnh Trần đương nhiên biết rõ, y không đánh tiếp mà nhanh chóng bắn ba lá bùa trừ ma lên mi tâm Tống Lạc Minh.
Bùa trừ ma mang sức mạnh của tu sĩ Nguyên Anh, Huyết ma yêu không chịu nổi, nó gào thét chạy ra khỏi thể xác ký sinh.
Bản thể Huyết ma yêu thuôn dài mềm rũ, toàn thân đỏ sẫm, không có tứ chi hay ngũ quan, cứ như một vũng máu đặc sệt.
Nó vặn vẹo giữa không trung, nhanh chóng chọn một thể xác mới rồi vọt đến như tên bắn.
Mạnh Trần không cho nó cơ hội tác quái.
Huyết ma yêu đã nhanh, kiếm của y còn nhanh hơn.
Các đệ tử cảm giác có một luồng sức mạnh lạnh thấu xương ập xuống đầu, theo bản năng lùi lại mấy bước, nín thở quan sát chiến trường.
Chỉ thấy bóng kiếm đan thành một chiếc lưới ánh sáng bao trùm Huyết ma yêu, thế kiếm không dữ dội như cuồng phong bão táp mà lặng lẽ không hề có tiếng động, vậy mà lại chém Huyết ma yêu thành mảnh vụn chỉ trong chớp mắt.
Chiêu thức và khả năng khống chế linh lực của người ra tay đã đến trình độ thượng thừa.
Mảnh vụn của Huyết ma yêu nằm lăn lóc dưới đất, các đệ tử còn chưa kịp hoàn hồn thì thấy mấy khối máu đỏ sậm bắt đầu nhúc nhích, dường như muốn hợp thể.
Mấy đệ tử đứng gần sợ cứng người, Mạnh Trần lại chẳng ngạc nhiên, y cầm kiếm bước đến, đâm nát một cục máu trong đống bầy nhầy.
Mảnh vụn Huyết ma yêu không nhúc nhích nữa, từ màu đỏ biến thành màu đen, lần này là chết thật.
Một đệ tử khó khăn lắm mới dám thở ra, bội phục mà hỏi, “Mạnh sư huynh, sao huynh tìm được tử huyệt của nó vậy?”
“Huyết ma yêu không có đầu, bộ não được giấu trong thân mình nó.” Mạnh Trần dùng mũi kiếm gạt cục máu ra cho đệ tử kia nhìn, “Bản thể của nó đỏ sẫm, bộ phận nào đỏ tươi thì đó chính là bộ não.”
Các đệ tử tỉnh ngộ, bấy giờ mới hoàn toàn yên tâm.
Sự việc gây náo động nhưng không còn nguy hiểm, Huyết ma yêu bị diệt gọn, các đệ tử đều hiểu tình huống đâu hề đơn giản như vậy.
Trường thi có mấy nghìn đệ tử, ai cũng có khả năng trở thành mục tiêu ký sinh của Huyết ma yêu, nếu không nhờ Mạnh Trần ra tay quyết đoán, còn biết tử huyệt của Huyết ma yêu thì e là có không biết bao nhiêu đệ tử khác gặp nạn.
Tống Lạc Minh bị ký sinh trong thời gian ngắn nên may mắn giữ được tính mạng, đã được đưa đi chữa trị.
Các trưởng lão xác nhận đệ tử mình an toàn rồi vẫn không dám thả lỏng mà nổi trận lôi đình, đặc biệt là trưởng lão giới luật Phó Nghiêm, gương mặt già nua giận dữ, “Huyết ma yêu từ đâu ra? Tại sao có yêu ma trà trộn vào Thái Huyền Tông mà không ai phát hiện?!”
“Nơi khác thì không biết.” Dữu Niên sực nhớ, “Trên tầng tám Tàng Thư Các có phong ấn một con Huyết ma yêu.”
Huyết ma yêu tuy là yêu quái nhưng máu của nó có thể dùng luyện chế một số loại đan dược lấy độc trị độc.
Vài năm trước, người trong Thái Huyền Tông xuống núi trừ yêu từng bắt sống một con Huyết ma yêu rồi nhốt vào bình, thiết lập mấy tầng phong ấn, đặt ở tầng tám Tàng Thư Các, khi nào cần chế thuốc thì lấy ra dùng.
Mấy năm qua bình yên vô sự, sao bây giờ nó đột nhiên chạy ra ngoài?
Việc này tất có uẩn khúc.
Vụ việc khá lớn, các trưởng lão không dám cẩu thả, lập tức bắt tay vào điều tra.
Số trưởng lão trong Thái Huyền Tông tổng cộng chỉ có hai mươi mấy người, sau khi tra hỏi thì tất cả đều khẳng định gần đây không có ai lên tầng tám Tàng Thư Các.
Nếu không phải trưởng lão thì chỉ có thể là đệ tử.
Lén vào cấm địa còn thả yêu quái, suýt tạo thành họa lớn, bất kể là vô tình hay cố ý thì cũng đã phạm tội nghiêm trọng, nhất định phải trừng trị!
“Dạo này có ai lên tầng tám Tàng Thư Các?” Trưởng lão giới luật dùng linh lực truyền âm, giọng như chuông đổ bên tai chúng đệ tử, “Còn không mau ra mặt!”
Chúng đệ tử câm như hến, nín thở không dám phát ra tiếng động, ngay lúc này, một người đứng lên.
Ánh mắt Mạnh Trần hơi dao động, dừng trên người đối phương.
Tiết Lãng không nhìn y, chỉ bình tĩnh nhìn trưởng lão Phó Nghiêm, cất giọng nặng nề, “Thưa trưởng lão, tối hôm kia, chính mắt con thấy Mạnh Trần sư huynh lên tầng tám Tàng Thư Các.”.