Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Vài giờ sau, điện thoại của Lục Chính Phi mới nhận được kết quả điều tra, người điều tra tư liệu của Trần Tiểu Tuệ gửi tin tức vào hòm thư cho gã, Lục Chính Phi nhìn sơ qua, chậc chậc nói: “Thiên Khanh, em gái của em cũng không vừa đâu.”

Trần Thiên Khanh đang hí hoáy nghịch điện thoại, nghe thấy câu này cũng không ngẩng đầu lên: “Nói đi.”

Lục Chính Phi bắt đầu đọc tư liệu.

Trần Tiểu Tuệ năm nay mới mười bảy tuổi, học lớp 11, theo lý mà nói thì một học sinh cho dù thế nào cũng không có nhiều vết đen lí lịch, nhưng sự thật chứng minh rằng, Trần Thiên Khanh cũng quá coi thường em họ của mình đi —- mới đầu tháng năm, nó còn từng phá thai một lần.

Lục Chính Phi nói: “Tư liệu của năm ngoái còn chưa gửi tới, nhưng việc nạo thai chắc chắn không phải là lần đầu.”

Trần Thiên Khanh nghe xong chỉ cười cười, nếu nói lúc nãy hắn có chút hoảng hốt khi mình và Lục Chính Phi bị Trần Tiểu Tuệ nhìn thấy, nhưng lúc này thì đã hoàn toàn yên tâm, nói: “Cứ để nó tố cáo trước đã.”

Lục Chính Phi ngạc nhiên nói:”Thiên Khanh, em muốn công khai chuyện với anh?”

Trần Thiên Khanh: “Nghĩ thật bệnh hoạn.”

Lục Chính Phi: “……”

Trần Thiên Khanh gấp di động lại, lạnh lùng nói: “Nếu nó muốn chết, thì để con bé chết cho dứt khoát.”

Trần Tiểu Tuệ cứ nghĩ rằng hai người kia sẽ thỏa hiệp với yêu cầu của mình, nhưng qua một đêm, cũng không thấy bọn họ tìm nó, đến sáng ngày hôm sau, lại bày ra bộ dạng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thậm chí đến khi Trần Tiểu Tuệ có ý định thăm dò anh mình, thì vẻ mặt của Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi đều không chút thay đổi, thật sự giống như mọi chuyện đều do một mình nó bị ảo giác mà ra.

Trần Tiểu Tuệ vừa thấy tình trạng này, lập tức đoán được hai người kia sẽ không thực hiện lời hứa, cho dù nó mới mười bảy tuổi, nhưng cũng không phải là người ngu ngốc, nếu Trần Thiên Khanh thật sự muốn công khai, thì chuyện này với bọn họ chỉ có lợi mà không có hại.

Trần Thanh Dương tuy rằng rất thương yêu con trai mình, nhưng những người thế hệ trước như ông tuyệt đối sẽ không dễ dàng chấp nhận sự thật con mình thích nam nhân này, trong cơn giận dữ chắc chắn sẽ không thèm nghe lời nói của Liễu Hoa Mai, không chừng sẽ bán luôn căn phòng kia cho mẹ con nó. Nếu Trần Tiểu Tuệ nói mình không ghen tỵ với gia đình bác thì tuyệt đối là giả vờ, khi cha mẹ nó ly hôn nháo đến gà bay chó sủa, tính đến lúc này, nó không có cha nên luôn cảm thấy mình thấp hơn người khác một cái đầu.

Ngày hôm sau, khi Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh an an ổn ổn ngủ trưa xong, vừa bước ra khỏi phòng thì thấy không khí trong phòng khách không được bình thường.

Hai người Trần Thanh Dương và Liễu Hoa Mai chau mày ngồi trên sô pha trong phòng khách, mắt Trần Tiểu Tuệ đỏ lên, được Trần Thanh Ngọc ôm vào lòng —- hai mẹ con họ chắc vừa khóc một trận.

Nếu nói Lưu Bị khóc được giang sơn, thì hai mẹ con nhà kia chính là đem nước mắt ra làm vũ khí luôn rồi.

Trần Thanh Dương mở lời trước: “Thiên Khanh, con lại đây.” Ông nhíu mày nhìn hai người Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh, trong mắt có chút nghi ngờ, có tức giận, nhưng nhiều nhất là kích động.

Liễu Hoa Mai muốn nói điều gì, nhưng lại nhịn xuống.

Trần Thanh Dương nói tiếp: “Con và Tiểu Lục, có quan hệ gì?”

Trần Thiên Khanh vẻ mặt không hiểu gì hỏi: “Ba, ba muốn nói gì?”

Trần Thanh Dương trầm mặc một lúc, như không biết phải nói như thế nào, nghẹn đến nửa ngày: “Tiểu Tuệ nói nhìn thấy con trong phòng… cùng Tiểu Lục….”

Liễu Hoa Mai nhìn ông ấp a ấp úng, thấy không xong, bà nói thẳng:”Tiểu Tuệ nhìn thấy hai đứa hôn nhau trong phòng! Con nói xem! Là thật hay giả?”

Trần Thiên Khanh lộ ra sắc mặt kinh ngạc, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: “Hai người nói cái gì vậy? Con với anh ta?”

Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh cùng nhau đóng kịch, đều lộ ra bộ dạng ngây người.

Trần Tiểu Tuệ nhỏ giọng nói: “Anh, em không phải cố ý nói cho bác gái nghe đâu, em chỉ là….”

Trần Thiên Khanh nói: “Ba, Tiểu Tuệ đang nói gì vậy, đừng nói cho con hai người cũng nghĩ vậy!”

Liễu Hoa Mai đầy bụng tức giận, bà cảm giác Trần Tiểu Tuệ sẽ không lấy chuyện này ra đùa, nhưng lại không tin chuyện con bé nói là sự thật: “Nó hỏi có phải hai đứa con đang hẹn hò hay không? Mới mở cửa ra đã nhìn thấy hai đứa đang làm cái kia!”

Trần Tiểu Tuệ càng khóc thảm hơn: “Em thật sự không phải cố ý, anh, thực xin lỗi!” Dáng vẻ so với lúc nó uy hiếp ngày hôm qua thật sự là hai người khác nhau!

Trần Thiên Khanh cười nói: “Tiểu Tuệ, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được.”

Mẹ Trần Tiểu Tuệ mở miệng: “Thiên Khanh, Tiểu Tuệ chỉ là một đứa nhỏ, nó chưa hiểu chuyện….” Lời này thật hay, giống như việc hắn đang giải thích chỉ để hù dọa Trần Tiểu Tuệ vậy.

Trần Thiên Khanh nói:” Cô, theo lời của cô, Tiểu Tuệ mới mười bảy? Cái gì cũng không biết?”

Trần Thanh Ngọc nổi giận nói: “Con nghĩ Tiểu Tuệ nhà mình là ai? Nó ngay cả tay con trai còn chưa nắm qua! Không hiểu chuyện cũng không phải quá bình thường hay sao?”

Trần Thiên Khanh chờ đợi một câu này của bà ta mà thôi, hắn nói thằng: “Ngay cả tay con trai cũng chưa từng nắm? A, vậy cô gái đầu tháng năm đi bệnh viện nạo thai là ai vậy nhỉ?”

Những lời này của hắn như một quả bom kích nổ thật mạnh, Trần Tiểu Tuệ trợn mắt há hốc mồm —- Tại sao Trần Thiên Khanh lại biết chuyện nó đi phá thai! Còn có được thông tin chính xác như vậy??

Trần Thanh Ngọc the thé quát: “Trần Thiên Khanh, con đang nói bậy bạ gì đó!”

Trần Thiên Khanh chỉ lạnh lùng liếc bà ta một cái: “Cô, loại chuyện này so với việc nó bảo con là đồng tính luyến ái thì có cơ sở hơn nhiều, có phải con nói bậy hay không, không bằng cô mang nó đi bệnh viện kiểm tra một chút là xong.”

Trần Tiểu Tuệ run lẩy bẩy nói: “Mẹ, anh nói bậy, mẹ đừng tin lời anh nói! Tại con phát hiện ra quan hệ của anh với Lục Chính Phi, cho nên anh mới nói xấu con!”

Trần Thiên Khanh cười ôn nhu: “Tiểu Tuệ, hôm qua anh còn không muốn nói chuyện này cho mẹ em biết, nhưng hôm nay em lại gây ra chuyện như vậy, anh thì không sao, nhưng Lục Chính Phi là bạn của anh, em làm thế thật không tốt.”

Đích thật, việc Trần Tiểu Tuệ nói hai người Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh là đồng tính luyến ái chỉ là nói miệng,vốn không có bằng chứng, nhưng Trần Thiên Khanh nói việc nó đi nạo thai chỉ cần đi bệnh viện kiểm tra thì có thể biết được sự thật.

Trần Thanh Ngọc giận dữ đầy mặt, bà ta cũng biết con gái mình có gan lớn, nhưng không nghĩ rằng nó còn can đảm tới nông nỗi vụng trộm đi phá thai. Loại chuyện này tổn hại cơ thể đến mức nào nó không biết rõ? Trần Tiểu Tuệ mới có mười bảy tuổi! Cứ như vậy mà tự hủy hoại bản thân!

Một người con gái thông minh thì luôn luôn phải biết quý trọng chính mình, Trần Thanh Ngọc nhìn thấy sắc mặt của con gái, cũng đoán ra được chuyện Trần Thiên Khanh nói tuyệt đối không phải bậy bạ, bà ta trừng mắt nhìn con, chỉ cảm thấy tiếc sắt không rèn được thép, nhưng cho dù nhìn ra được, cũng chỉ đè thấp giọng xuống: “Thiên Khanh, lời này đừng nói lung tung bên ngoài, Tiểu Tuệ cũng chỉ là một đứa con gái, nhưng nó không thích nói bậy bạ đâu… Loại chuyện đồng tính luyến ái này, chúng ta chưa thấy ở đâu cả.”

Trần Thiên Khanh cười nhạo: “Cô, chuyện phá thai này, con ở đại học cũng chưa nhìn thấy bao giờ.”

Lục Chính Phi đúng lúc xen vào: “Dì Liễu, con không nghĩ đến việc mình đến chơi gây ra nhiều phiền toái cho dì như vậy, thật sự ngại quá, vé máy bay con cũng mua xong rồi, mai con liền đi.”

Trần Thiên Khanh nói: “Mẹ, lúc ấy con đã ngăn mẹ đừng mời anh ta đến, giờ mẹ nhìn xem, đã thành cái gì rồi, đến chơi một lần ngay cả tính hướng cũng bị đổi, thêm mấy lần nữa không chừng sẽ bị người ta chỉ trỏ là người ngoài hành tinh.”

Bị con trai nói thế, Liễu Hoa Mai mới bất giác nhớ ra là bà cứng rắn bảo Trần Thiên Khanh mời Lục Chính Phi đến chơi, bà ngại ngùng nói: “Tiểu Lục, con đừng nóng giận, dì không có ý kia, không phải là dì chỉ đang sốt ruột hay sao…haizzz, thật là… Thanh Dương, ông nói gì đi!”

Trần Thanh Dương chẳng có ý tưởng gì, kỳ Quốc Khánh này là ông gọi một nhà Trần Thanh Ngọc tới, vốn nghĩ có thể thương lượng một chút về phòng ở, nhưng lại không nghĩ có nhiều chuyện như vậy, còn liên lụy tới vị khách Lục Chính Phi.

Nhưng do mẹ Trần cứ nhìn ông chăm chăm, nên Trần Thanh Dương đành phải nói: “Tiểu Lục, con đừng để bụng, chỉ do bọn ta sốt ruột, chỉ có thể nói xin lỗi con vậy.”

Trần Thiên Khanh lành lạnh nói: “Mẹ, mẹ thật là, nhưng anh ta có cách nào khác đâu, vé máy đã mua rồi hoãn lại không được, ngày mai con tiễn anh ta đi.”

Lục Chính Phi đánh cho hắn một ánh mắt ám hiệu —- kịch bản đâu có như vậy, vé máy bay không phải chỉ là giả hay sao?

Trần Thiên Khanh cho gã một nụ cười ngọt ngào, tôi nói thật, chính là thật, hiểu không?

Lục Chính Phi lộ ra bộ dáng ủy khuất.

Liễu Hoa Mai thấy thế liền sốt ruột: “Tiểu Lục, con đừng giận dì, dì thật là không tốt, như vậy đi, con lui vé máy bay lại, đến khi hai đứa đi, dì mua vé cho?”

Trần Thiên Khanh: “…..” Mẹ, rốt cuộc Lục Chính Phi là con ruột của mẹ hay con là con ruột của mẹ vậy?

Lục Chính Phi có ý từ chối: “Dì à…. Vậy cũng không ổn lắm.” Liễu Hoa Mai khăng khăng nói: “Tiểu Lục, nếu con thực sự không giận dì thì cứ ở lại, thật đấy, lúc chân của Thiên Khanh bị thương, con đã giúp nhiều như vậy mà!”

Lục Chính Phi cười cực kỳ ngại ngùng.

Trần Tiểu Tuệ bị bỏ lơ một góc nhìn cảnh này, cả người phát run, miệng thở dốc, hiển nhiên là muốn nói thêm điều gì, nhưng lại bị ánh mắt của mẹ liếc qua, đành ngậm lại.

Trần Thanh Ngọc nhẹ nhàng nói: “Anh, chuyện của Tiểu Tuệ thật sự ngại quá, nó không có cha, em cũng không quản lý được, gây chuyện ở trường em cũng không biết được….” Nói xong còn xoa xoa nước mắt.

Được, nói hơn nửa ngày, lại vòng trở về chuyện phòng ở. Nhưng Liễu Hoa Mai cũng không có ý định nhượng bộ nữa, bà nói thẳng: “Dựa theo lời của em, nếu Tiểu Tuệ về sau đi học ở thủ đô, em chẳng phải là theo nó mà tới thủ đô sao? Cũng muốn mua phòng ở bên ấy?”

Trần Thanh Ngọc sửng sốt, không nghĩ tới mẹ Trần lại trực tiếp vạch mặt, bà ta còn muốn nói thêm, nhưng bị Trần Thanh Dương cắt ngang, nhìn cô em gái này, trong lòng ông cũng có chút phức tạp: “Thanh Ngọc, em vẫn muốn đi nữa sao?”

Trong mắt Trần Thanh Ngọc hiện lên vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui