Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Trần Thiên Khanh nhìn tấm gương trước mặt.

Người trong gương, đang mỉm cười nhìn hắn, vẫy tay với hắn, há miệng nói với hắn. Khuôn mặt người ấy anh tuấn, mặc quần áo ngủ trắng tinh, tóc để dài, thả hỗn độn trên bả vai.

Một giọng nói từ xa vọng tới, giọng nói kia nhẹ nhàng, tự nhiên, nhu hòa, giống như tiếng ca của thiên sứ trong những câu chuyện đồng thoại. Tất cả đều tốt đẹp đến vậy, cho đến khi Trần Thiên Khanh dùng ngón tay chạm vào mặt kính lạnh lẽo.

Ngay khi đầu ngón tay hắn chạm vào mặt gương, mặt gương trơn sáng bóng ấy liền vỡ ra từng mảnh, từ khe nứt chảy ra máu đỏ tươi mùi nồng đậm.

“Trần Thiên Khanh” trong gương lộ ra nụ cười xinh đẹp, da tay của cậu bị nứt toạc, nhưng ánh mắt lại sáng như sao, cậu nói với Trần Thiên Khanh: “Tôi chết, chính là sự trả thù tốt nhất với anh.”

Trần Thiên Khanh bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Lúc này mới là ba giờ sáng, Lục Chính Phi nằm ngay bên cạnh, đang nhắm mắt ngủ thật say.

Hắn vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn chằm chằm một chỗ không xa mà thở dài nhẹ nhàng.

Có một vài chuyện, cho dù không thể hiện ra, cũng đã trở thành tâm bệnh.

Từ sau khi trở lại trường học, Trần Thiên Khanh vẫn luôn ngủ không được an ổn. Hôm nay cũng thế, hắn nâng tay lên che mắt mình, trên mặt lộ ra thần sắc mờ mịt.

Đến khi trời sáng, Lục Chính Phi mới phát hiện cả đêm qua Trần Thiên Khanh mất ngủ.

Gã biết Trần Thiên Khanh ngủ không tốt, nhưng không nghĩ tới lại đến nông nỗi mất ngủ hằng đêm như thế này.

Hai ngày trước, nhận giới thiệu của Từ Thiếu Nhân, Lục Chính Phi tìm đến một nhà tâm lý học chuyên điều trị các bệnh về tinh thần, vé máy bay đã đặt sẵn là xế chiều hôm nay.

Lục Chính Phi hỏi: “Thiên Khanh, em lại mất ngủ sao?”

Vẻ mặt của Trần Thiên Khanh nhợt nhạt mang đôi mắt thâm quầng đáp: “Ừ, gặp ác mộng.”

Lục Chính Phi: “Em mơ thấy gì?”

Trần Thiên Khanh nói: “Tôi mơ thấy Trần Thiên Khanh, em ấy nói em ấy hận tôi.” —- Hắn cứ như vậy dùng biểu tình lạnh nhạt tựa như không liên quan tới mình mà nói, đem bí mật vốn nên giữ cả đời mà nói ra.

Phản ứng Lục Chính Phi có chút kỳ quái, gã không hỏi vì sao hắn nói như vậy mà chỉ an ủi: “Không ai hận em cả, Thiên Khanh, vé máy bay vào buổi chiều, em có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?”

Trần Thiên Khanh ngồi xuống, lắc đầu.

Lục Chính Phi thấy thế cũng không khuyên nữa, đành đi ra ngoài mang một cốc sữa vào, đưa tới trước mặt Trần Thiên Khanh: “Uống chút đi, vẫn còn nóng.”

Trần Thiên Khanh nhận lấy, chậm chạp uống hết cốc sữa.

Hầu hết mọi người đều không chịu được chứng bệnh mất ngủ. Loại bệnh này khiến người ta mệt mỏi tới cực điểm, nhắm mắt lại đều nhìn thấy những hình ảnh vụn vặt cùng âm thanh chói tai, khiến người ta phát điên. Một ngày cũng được, hai ngày cũng được, càng ngày càng kéo dài, cho dù có là người sắt thì tinh thần cũng sẽ hỏng mất. Trần Thiên Khanh không phải là người sắt, nên hắn chịu đựng nhẫn nhịn đến lúc này, đã cạn kiệt sức lực.

Một ngày chỉ ngủ được vài chục phút, vài chục phút này còn bị ác mộng đeo bám, tinh thần của Trần Thiên Khanh càng xuống dốc, Lục Chính Phi đều nhìn thấy được, để ở trong lòng, gã hỏi ý kiến của Từ Thiếu Nhân xong, quyết định cho thuốc ngủ vào trong sữa của Trần Thiên Khanh.

Trần Thiên Khanh sẽ không tự mình sử dụng thuốc ngủ, bởi vì hắn nhìn ra, những tra tấn này hắn xứng đáng phải chịu. “Trần Thiên Khanh năm đó” cũng bị mắc bệnh trầm cảm, chỉ sợ cậu lúc ấy cũng đau khổ thế này.

Trần Thiên Khanh không cần, Lục Chính Phi lại không muốn hắn chịu tra tấn, gã nhìn Trần Thiên Khanh uống hết sữa, sau đó nhắm mắt lại, hô hấp đều đều.

Trần Thiên Khanh có vẻ mặt trầm tĩnh đến vậy, lâu lắm rồi Lục Chính Phi chưa nhìn thấy.

Thời gian gần đây, Trần Thiên Khanh gần như trở thành một người trưởng thành già dặn hơn, ngôn ngữ lời nói biểu hiện đều là cao ngạo lạnh lùng không thể xâm phạm, thậm chí trong ánh mắt của hắn, mang theo rất nhiều biểu tình phức tạp.

Ban đầu Lục Chính Phi còn tưởng hắn đã thông suốt, sau đó mới nhận ra, Trần Thiên Khanh không chỉ không nghĩ thông, mà ngược lại còn càng nghiêm trọng. Hơn nữa sống chết cũng không chịu tới bệnh viện.

Lục Chính Phi vươn ngón tay, chậm rãi chạm vào trán hắn, sau đó từng chút từng chút đi xuống, lướt qua đôi môi có hình dáng xinh đẹp nhưng không có sắc đỏ, lướt qua hầu kết hơi nhô ra ở cổ, lướt qua vị trí xương quai xanh, sau đó đặt tay lên trên ngực Trần Thiên Khanh.

Trái tim hắn đập nhẹ nhàng, khiến gã biết người mang thần sắc tiều tụy trước mặt vẫn còn sống, Lục Chính Phi say mê nhìn Trần Thiên Khanh, cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi hắn.

Trần Thiên Khanh vẫn như trước không nhúc nhích, bộ dáng như mỹ nhân ngủ say bị vướng lời nguyền trong câu chuyện cổ tích.

Không có thêm hành động vượt mức nào nữa, Lục Chính Phi hôn một cái rồi dừng lại, sau đó đứng dậy đi vào phòng sách lấy công văn trên bàn máy tính, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường của Trần Thiên Khanh, bắt đầu xử lý những công vụ chồng chất như núi.

Trần Thiên Khanh nhờ tác dụng của thuốc mà chìm vào giấc ngủ nhưng hắn lại bị cảnh tượng trong mơ quấy nhiễu, hắn cảm thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn, cả người đau đớn, nhất là mắt, làm đầu hắn có chút choáng váng.

Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai, cô ta nói: “Cần gì phải chữa trị, Lục Chính Phi không phải mong tiểu tâm can của anh ấy bị mù sẽ không chạy trốn được hay sao, anh ấy đã làm gì sao tôi không biết chứ?”

Một giọng nói của người đàn ông có chút mơ hồ, cụ thể nói gì thì không nghe rõ ràng lắm.

Sau đó, người phụ nữ kia cười, cô ta nói tiếp: “Lục Chính Phi còn cố ý chào đón tôi như thế, loại chuyện này, cần anh ấy chào hỏi sao?”

Sau đó vang lên tiếng bước chân, cửa bị đẩy ra, hai người kia đi xa dần.

Thân thể Trần Thiên Khanh nháy mặt lạnh lẽo dần, cả người như bị cho vào hầm băng, rét lạnh khiến hắn không nói nên lời, bên tai không ngừng phảng phất lời nói vừa rồi của người phụ nữ kia.

Đây không phải của hắn… Đây là những gì “Trần Thiên Khanh chân chính” đã trải qua.

Trần Thiên Khanh giãy dụa muốn tỉnh lại, nhưng thân thể hắn quá nặng nề, căn bản không khống chế được, vì thế hắn chỉ có thể tiếp tục bị hút vào những cảnh trong mơ.

Trần Thiên Khanh sở dĩ không dám ngủ, nguyên nhân chính, bởi vì hắn không ngừng nằm mơ. Những giấc mơ đó không thuộc về hắn, cảnh trong mơ không phải hắn, như đèn kéo quân từ từ hiện lên, lấy tư thế mãnh liệt nhất, để hắn nhìn thấy hắn đã làm gì cậu, nhìn rõ rành mạch.

Trần Thiên Khanh lần thứ hai tỉnh dậy, hắn và Lục Chính Phi đã ngồi trên xe ra sân bay.

Hai người ngồi ở ghế sau, hắn còn được Lục Chính Phi ôm vào lòng, trên người đắp một tấm thảm.

Lục Chính Phi thấy hắn tỉnh lại liền nói: “Thiên Khanh, em tỉnh?”

Trần Thiên Khanh mấp máy môi, hỏi: “Anh cho gì vào trong sữa?”

Lục Chính Phi trả lời: “Thuốc ngủ…. Bác sĩ nói nếu em tiếp tục bị mất ngủ thì sẽ không chịu được.”

Trần Thiên Khanh cúi đầu xuống, mái tóc vì mới rời giường mà có chút rối loạn, hắn liếc Lục Chính Phi một cái, cuối cùng cũng không nói gì.

Tuy gặp rất nhiều giấc mộng kỳ kỳ quái quái, nhưng sau khi tỉnh lại, hắn vẫn cảm thấy cơ thể vốn căng thẳng lại có cảm giác được thả lỏng một chút.

Lục Chính Phi lấy hộp giữ ấm đưa cho Trần Thiên Khanh: “Dì Triệu ninh cháo cho em ăn sáng, em ăn một chút đi.”

Tuy Trần Thiên Khanh không đói, nhưng hắn biết không ăn gì thì không được, nhận lấy hộp cháo, cầm thìa, bắt đầu ăn. Cháo ninh sền sệt, bên trong còn có cả tôm và rau dưa, quả đúng là sở trường nấu bữa sáng của dì Triệu, ăn ngon miệng, Trần Thiên Khanh ăn được một nửa, liền thấy no.

Lục Chính Phi nói: “Thiên Khanh, em ăn nốt cháo đi.” Trần Thiên Khanh chỉ khẽ lắc đầu.

Lục Chính Phi thở dài, nhận lấy hộp cháo, để sang bên cạnh.

Hơn mười mấy phút sau, xe cũng chạy tới sân bay, Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh xuống xe.

Tết âm lịch đã qua hơn mấy chục ngày, gần đây không có mưa, nhiệt độ cũng ấm lên. Nhưng Lục Chính Phi vẫn cứng rắn mặc thêm áo khoác cho Trần Thiên Khanh, gã nghĩ tới trong xe có điều hòa nên chưa mặc, nhưng ra ngoài thì phải mặc vào cho hắn.

Rạng sáng ở thành phố A, hai người cũng tới nơi cần đến, nước Z.

Mẹ Lục Chính Phi —- Hoàng Ngọc Bình hầu hết thế lực đều ở nước ngoài, mà cha Lục Chính Phi — Lục Trọng Kiền thì chủ yếu ở trong nước, đám cưới của hai người họ có chút giống như đám cưới thương nghiệp mạnh mẽ cùng liên hợp lại —- nhưng đáng mừng là, giữa hai người họ có tình cảm, tình cảm rất sâu, kết hôn xong, cũng không xảy ra chuyện lớn nào.

Nước Z có thể nói là nơi gia đình Hoàng Ngọc Bình cắm rễ, Lục Chính Phi mang Trần Thiên Khanh tới đây, cũng thấy có chút lo lắng. Nhưng quan trọng hơn, Từ Thiếu Nhân nói cho gã biết, anh ta quen biết, mà còn cực kì tín nhiệm một nhà trị liệu tâm lý, ở nước Z.

Bệnh viện điều trị về tâm thần không giống những bệnh viện thông thường, tốt xấu gì đều thể hiện ra bên ngoài. Điều trị tâm lý này có chút huyền diệu không thể giải thích được, chỉ có thể thận trọng bắt đầu, một khi xảy ra vấn đề, gần như rất khó có thể cứu vãn.

Lục Chính Phi nhớ rõ, khi gã mới mười mấy tuổi, có quen biết một người bạn bị trầm cảm, được cha mẹ đưa tới một người điều trị tâm lý cực kỳ đáng tin ở nước ngoài, một năm sau thì được chữa trị tốt. Kết quả ngày cậu ta về nước, trực tiếp đánh chết cha mình.

Sau đó mới điều tra ra mới biết, cậu bạn này trong lúc điều trị đã bị ngược đãi nghiêm trọng.

Lục Chính Phi tuyệt đối không muốn nhìn thấy tình huống đó xảy ra, gã không có cách nào luôn luôn ở bên cạnh Trần Thiên Khanh, cho nên chỉ cố hết sức chọn phương pháp có thể yên tâm nhất, đảm bảo việc điều trị của Trần Thiên Khanh hiệu quả.

Đường nhiên, chuyện quan trọng nhất bây giờ, chính là gạt được mẹ gã đã.

May mắn là thời gian năm mới này, Hoàng Ngọc Bình và Lục Trọng Kiền đều ở trong nước, không thể nào theo dõi gã. Nhưng cho dù như vậy Lục Chính Phi cũng không dám khẳng định cha mẹ mình có biết gã đang làm gì hay không.

Mới tháng hai bên nước Z vẫn còn lạnh, xuống máy bay, Lục Chính Phi bọc Trần Thiên Khanh thật kín kẽ, cho đến khi hai người đón được xe, lên trên xe, mới cho phép Trần Thiên Khanh cởi áo khoác ngoài.

Trần Thiên Khanh nói: “Tôi có yếu đến vậy đâu.”

Lục Chính Phi nhân cơ hội sờ soạng hắn một lượt, nói: “Em nhìn lại mình xem, mặt lạnh băng, còn không mặc cẩn thận.”

Trần Thiên Khanh trừng mắt nhìn gã, bên ngoài gió lớn, không đeo khẩu trang, ai từ sân bay đi ra mặt đều sẽ lạnh. Tiểu xảo này của Lục Chính Phi sao hắn không nhìn ra cơ chứ? Đơn giản chỉ là tìm cớ để ăn đậu hũ.

Lúc này lái xe nước Z mở miệng hỏi: “Lục thiếu gia, muốn đi đâu?”

Lục Chính Phi dùng ngôn ngữ nước Z trả lời anh ta: “Tới biệt thự cũ đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui