Hóa Ra Tôi Là Mỹ Cường Thảm


Cùng lúc đó, Cố Tông đang nằm ở trên sàn phòng tập.
Trong một tuần qua, công ty chưa sắp xếp bất cứ việc gì cho hắn, như thể nếu hết một ngày hắn vẫn chưa hợp tác được với anh Tịch, thì hắn sẽ bị bỏ mặc thêm một ngày.
Tay sờ soạng với lấy di động ở bên cạnh, Cố Tông click mở khung chat với Tịch Dã, nội dung trên đó vẫn dừng lại ở ngày cả hai về nước, đến ký túc xá sau đó báo bình an cho đối phương.
Tịch Dã không phải kiểu người quá chủ động, Cố Tông cũng không dám chắc đối phương có đồng ý để cho thời gian riêng tư bị quấy rầy hay không, vì vậy sau khi hai người tách ra liền không còn liên lạc.
Sự thân mật trên đảo phảng phất như thể chỉ mới xảy ra vài ngày trước, khi Cố Tông còn đang ngây người, di động đột nhiên đổ chuông.
Không phải cuộc gọi thoại trên ứng dụng trò chuyện, mà là một cuộc gọi qua số di động, tên người gọi đã được lưu sẵn hiện lên, một dòng chữ "thầy Tịch" chói lọi.

Cặp mắt màu hổ phách bỗng chốc trợn tròn, Cố Tông suýt chút nữa đã làm rớt điện thoại xuống đất: "A lô? Thầy Tịch ạ?"
"Là tôi." Bên kia điện thoại truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Đang làm gì vậy?"
Cố Tông bật mình một cái giống như cá chép ngồi dậy: "Đang luyện tập."
Tịch Dã: "Có buổi diễn sao?"
Cố Tông: "Ừm, ngày mai, tiệc tối ở Orange TV."
Bởi vì ban tổ chức mời toàn bộ thành viên trong nhóm, cho nên công ty mới không thể không cho hắn lộ mặt, dù sao thiếu một người, đồng nghĩa với việc phải sắp xếp lại vị trí.
Nhưng hắn không muốn cùng Tịch Dã nói đến mấy chuyện phiền lòng này, gần đây dư luận về đối phương trên mạng tuy đã dịu đi, nhưng vẫn có rất nhiều antifan luôn hoạt động, Cố Tông cũng không tìm được bất kỳ tin tức nào về việc Tịch Dã tham gia tạp chí mà quản lý Chu đã đề cập trước đó ở trên xe, không biết tình cảnh của đối phương đã chuyển biến tốt đẹp hay chưa.
Ngữ khí hắn nhẹ nhàng, khoanh chân ngồi xuống: "Anh Tịch làm sao lại muốn gọi cho em vậy?"
Tịch Dã:...
Chỉ là muốn nhìn xem đứa nhóc ngốc nào bị một cái công ty nhỏ bắt nạt.
Nhưng nhìn thái độ của đối phương, tựa hồ không có ý muốn than thở oán trách với y, Tịch Dã cũng không có ý định vạch trần vết sẹo của người ta, trong đầu ma xui quỷ khiến nói ra một lý do: "Kẹo ăn hết rồi."
Cố Tông đầu tiên là sửng sốt: "Hả?"
Ngay sau đó liền thấp giọng mà cười thành tiếng, đương nhiên hắn nhớ mình đã cho Tịch Dã thứ gì, nhưng không nghĩ tới, đối phương thế mà lại vì một hộp kẹo nho nhỏ mà tìm hắn.
Có chút đáng yêu.
Rõ ràng mua sắm trực tuyến đã rất phát triển.
"Vừa lúc luyện tập xong rồi, em đưa qua cho anh Tịch nhé?" Kiến hảo tựu thu*, Cố Tông hắng giọng cười, "Hay là để quản lý Chu tới lấy cũng được."
* thấy được rồi thì thu tay, chỉ làm việc có chừng mực, dừng tay đúng lúc (nghĩa tốt)
Tịch Dã: "Không cần, cậu cứ mang theo bên người đi."
Tịch Dã: "Cúp máy đây."
Mang theo bên người? Ý là để đưa nó cho y ở lần tiếp theo quay chương trình sao?.

Truyện Đoản Văn
Nhìn chằm chằm vào lịch sử cuộc gọi trong vài giây, thiếu niên ban đầu còn đang mệt mỏi đến mức không suy nghĩ được gì đột nhiên hăng hái trở lại, liền kết nối Bluetooth, nghiêm túc mà ôn lại động tác.
___ Lỡ như, ý hắn là lỡ như Tịch Dã sẽ xem màn trình diễn của hắn trên TV thì sao?
Tuy nhiên, Cố Tông như thế nào cũng không nghĩ tới mình sẽ gặp Tịch Dã ngay buổi tối hôm sau.
Trong hậu trường vừa bận rộn lại hỗn loạn, thanh niên tóc đen đeo khẩu trang, mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản nhất cùng với quần jean, nhưng sẽ không có người nào bởi vậy mà xem nhẹ y.

Bởi vì phần lông mày và ánh mắt lộ ra của thanh niên thật sự quá mức tinh xảo, lông mi cong vút, đuôi mắt nhướng lên, có chút giống hồ ly, lại bị làn da tái nhợt mạnh mẽ áp xuống, lộ ra một tia lạnh lùng trầm mặc.
Cố Tông dùng chính là phòng trang điểm chung, diện tích rất lớn, cửa cũng không đóng, mãi cho đến khi Tịch Dã xuyên qua đám người và đứng yên trước mặt hắn, hắn mới định thần lại.
"Thầy Tịch?"
Trong phòng trang điểm mùi hương tương đối hỗn tạp, Tịch Dã nhăn mũi, bàn tay định tháo xuống khẩu trang ngừng lại: "Ừ."
Rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về bên này, những đồng đội đã trang điểm xong cũng đã quay sang, Cố Tông biết lúc này mình hẳn là nên giới thiệu hai bên với nhau, nhưng điều hắn thốt ra lại là: "Sao anh lại ở đây?"
Tịch Dã: "Chán, đi thăm ban."
Tiện thể tìm người hỏi rõ.
Thăm ban? Tổ chương trình không bố trí phân đoạn thăm ban này, xung quanh cũng không thấy camera, ý thức được thanh niên không phải đang làm bộ để làm nhiệm vụ tạp kỹ, Cố Tông tức khắc vui vẻ ra mặt.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói thêm cái gì, thanh niên tóc đen đã giơ tay, dùng đầu ngón tay mát lạnh nhéo nhéo cằm của hắn: "Ai trang điểm cho cậu?"
Cố Tông đúng là mang dáng vẻ thiếu niên, nhưng khí chất tổng thể toát ra từ trong xương cốt lại rất sắc bén, đợi mai này ngũ quan nảy nở, nhất định vẻ đẹp sẽ thuộc hàng đầu trong giới.
Mà hôm nay chuyên viên trang điểm cho Cố Tông lại ép đối phương theo phong cách đáng yêu, cho dù đôi mắt màu hổ phách này của đối phương rất có tính lừa gạt, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ, sẽ khiến người ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Tịch Dã ra mắt bằng phim điện ảnh, sau lại từng làm qua người mẫu, cho nên rất nhạy cảm với các đường nét trên khuôn mặt dưới ống kính máy quay, vẫn chưa chú ý đến vành tai đang ửng hồng ở dưới hai bên tóc của thiếu niên, Tịch Dã mở miệng: "Chuyên viên trang điểm đâu rồi?"
Cố Tông: "...Đang bận."
Tịch Dã quét mắt đảo qua, đồng đội của Cố Tông đang trộm nhìn qua bên này lập tức ngồi thẳng người, vươn tay chỉ sang một bên.

Chuyên viên trang điểm có tổng cộng bốn người, đúng thật đều đang bận, hiện tại một nhóm nhạc nam thường có 9 đến 11 thành viên, trừ phi công ty đủ ngang tàng, nếu không thay phiên nhau trang điểm cũng là hết sức bình thường.

Huống chi Cố Tông gần đây lại còn không được lòng quản lý.
Một tiếng "chẹp" nhỏ đến khó phát hiện, Tịch Dã buông cằm của đối phương ra: "Ngồi yên đó."
Các chuyên viên nước ngoài thường không giỏi trong việc xử lý các khuôn mặt đông phương, nhiều lần Tịch Dã đều là tự mình làm lấy, đôi chân dài sải bước đến bên cạnh chuyên viên trang điểm gần nhất, hơi cong ngón trỏ, kéo xuống khẩu trang: "Mượn bút kẻ lông mày có tiện không?"
Gương mặt này của Tịch Dã, hầu hết các chuyên viên đều nhận ra, không chỉ vậy họ còn thường trộm thảo luận xem chính mình sẽ trang điểm cho đối phương như thế nào.
Tuy rằng trước đó đối phương tai tiếng ngập đầu, gây ra thật nhiều trò cười, nhưng gần đây danh tiếng đã hồi phục phần nào, mấy chuyện râu ria nhỏ nhặt, sẽ luôn được du di một chút.
Chớp chớp mắt để giảm bớt lực sát thương từ nhan sắc này, chuyên viên trang điểm mặt đầy ngơ ngác nói: "Đương nhiên."
"Mời anh."
Dựa vào gương mặt này, Tịch Dã thành công mượn được từ bốn người bọn họ một số thứ họ tạm thời không cần đến, khom người đứng ở trước mặt Cố Tông, biểu tình chuyên chú sắc bén như dao.
Cố Tông lại rất thả lỏng.
Trong bách khoa toàn thư chưa từng đề cập đến việc Tịch Dã biết trang điểm hay không, trong lúc quay chương trình, đối phương cũng chưa tự mình động tay bao giờ, nhưng hắn chính là rất tin tưởng Tịch Dã, tin tưởng đối phương sẽ không lấy buổi diễn của hắn ra làm trò đùa._Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad @chomchomngonnhut, các trang khác đều là reup_
Một lần nữa đeo lại khẩu trang, thanh niên tóc đen lầm bầm nói: "Hôm nay hát bài gì?"
Cố Tông tranh thủ lúc đối phương đang ngừng tay, từ trong túi lấy ra tai nghe Bluetooth, nhẹ nhàng nhét vào tai Tịch Dã: "Bài này."
Vì để phù hợp với chủ đề của buổi tiệc, đây là một bản tình ca tương đối nhẹ nhàng và ngọt ngào, tư duy của chuyên viên trang điểm không thể nói là sai, nhưng Tịch Dã lại có ý tưởng càng phù hợp với Cố Tông hơn.
Nhận thấy tròng mắt của đối phương vẫn luôn nhìn xuống, Tịch Dã nhẹ giọng: "Làm sao vậy?"
Cố Tông tận lực kìm nén đôi môi đang muốn cười ngây ngô của mình, tránh cử động cơ mặt: "Vòng tay."
"Thầy Tịch vẫn còn đeo nó."
"...Nó rất đẹp." Rõ ràng là lời nói thật lòng, bị đôi mắt sáng ngời kia nhìm chăm chú, Tịch Dã thế nhưng vô cớ cảm thấy có hơi chột dạ, dừng một chút lại nói tiếp: "Gần đây cũng không có công việc gì."
Cố Tông cười tủm tỉm: "À~"
"Thường phục của thầy Tịch rất ít kèm theo trang sức, xem ra nó thật sự rất xinh đẹp."
Cố ý kéo thật dài âm cuối, đầu bút nghiêng đi, cảm thấy đối phương đang có ý tứ gì đó, Tịch Dã giơ tay cốc đầu Cố Tông một cái: "Im lặng."
"Không cho nói nữa."
Nghe vậy, thiếu niên giả bộ ăn đau lập tức ngồi lại đàng hoàng, ở một góc tối, mũi chân nhẹ đung đưa trong vô thức lại làm bại lộ tâm tình của hắn.
1101: [Tôi ghen tị.]
Không hiểu sao ký chủ nhà nó tự dưng lại đối tốt với người qua đường như vậy.
Hơn nữa buổi tiệc hôm nay, Tiết Minh Lãng và Tô Thanh Duyệt cũng sẽ tham gia, Tịch Dã xuất hiện ở chỗ này, chẳng phải là gián tiếp chạy cốt truyện Tu La Tràng à?
Đối phương rõ ràng ghét nhất là chạy cốt truyện mà.
[Tôi chỉ làm những gì tôi muốn làm, sao lại thành chạy cốt truyện?] Tự động phớt lờ những lời ghen tị của hệ thống nào đó, Tịch Dã trật tự rõ ràng.
1101: [Nhưng chẳng phải cậu vẫn luôn tránh mặt công thụ chính đó thôi?]
Nói gì mà lười không muốn đấu với con cưng của tác giả, người biết thì sẽ cho rằng đối phương sợ dây dưa phiền toái, còn người không biết sẽ tưởng rằng đối phương quá nhát gan, hèn nhát.
Tịch Dã: [Dù sao tuần sau quay chương trình cũng sẽ gặp được.]
Gặp sớm vài ngày cũng không có gì khác biệt so với gặp trễ vài ngày.
Huống chi y không nhất định sẽ đụng phải Tiết Minh Lãng và Tô Thanh Duyệt.
Trong lúc cãi cọ với hệ thống, tay Tịch Dã cũng không ngừng lại, thời gian có hạn, y chỉ sửa lại một vài nét từ lớp trang điểm ban đầu, nhưng lại khiến Cố Tông trở nên hoàn toàn khác.
Dương trường tị đoản*, triệt để phát huy ưu thế ngoại hình của thiếu niên, dáng vẻ chưa trưởng thành trong đôi mắt như chó con được làm dịu xuống để xứng với chiều cao hơn 1m8 của Cố Tông, hất lên tóc mái, hào phóng để lộ vầng trán và khuôn mặt, tràn đầy một vẻ đẹp hung hãn, mang phong cách một người bạn trai tràn ngập hormone nam tính.
* phát huy điểm mạnh và tránh điểm yếu.
Phong cách tổng thể không bị lạc lõng so với đồng đội, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, lại vô cớ khiến người cảm thấy thật nổi bật.
Quản lý đang đang định kêu người chuẩn bị lên sân khấu cũng phải sửng sốt.
Xác định chính mình không bị hoa mắt, anh ta đứng ở cửa: "Thầy Tịch?!"
"Ừ." Hài lòng mà thưởng thức kiệt tác của chính mình, Tịch Dã xoay người, thu dọn lại những món đồ ban nãy mượn dùng, "Nhất thời ngứa tay, không phiền chứ?"
"Làm sao có thể?" Ước gì có thể tự mình thảo luận với đối phương về chuyện đại ngôn, quản lý sợ Cố Tông lại gây ra chuyện gì, liền giải thích ngắn gọn cảnh tượng chờ đợi vừa rồi, nói: "Kỳ thật tôi vẫn luôn muốn được gặp thầy Tịch, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện chứ?"
Tịch Dã: "Không cần."
"Tôi biết anh muốn nói chuyện gì, tôi sao cũng được, nghe Cố Tông."
Cố Tông, người vẫn còn đang do dự phải nhắc nhở Tịch Dã như thế nào, hoàn toàn sững sờ.
Hắn không biết đối phương từ khi nào đã biết kế hoạch của công ty, nhưng có thể nghe được đối phương là đang chống lưng cho mình, sắc mặt quản lý nghẹn đến đỏ bừng với tốc độ mắt thường có thể thấy được: "Đương nhiên là Tiểu Cố..."
"Đương nhiên cái gì?"
Rất hiếm khi thô lỗ mà cắt ngang lời người khác, Tịch Dã ngữ khí chậm rãi, dùng giọng nói nhẹ nhàng ép người không thở nổi: "Trang điểm có lệ nhất, chỉ để ý đến những nghệ sĩ khác, hửm?"
Giới giải trí là rừng rậm, là phù hoa, chỉ biết nhường nhịn sẽ bị ăn đến sạch sẽ, khi Tịch Dã vừa tới đã chú ý đến, chín người, chỉ mỗi Cố Tông là bị ngó lơ, lẻ loi ngồi một mình.
Đến nỗi việc thay đổi tài nguyên, đều là 1101 tra được.
Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, cho dù Tịch Dã bị Tô thị nhắm vào, nhưng doanh thu phòng vé lên đến hàng tỷ cùng cúp vàng ảnh đế đều không phải là giả.
Huống chi Tịch Dã hiện tại vẫn chưa làm ra mấy chuyện mất não ở trong nguyên tác như đánh thuốc rồi bắt cóc hay dùng dao hành hung người.
Thật xui xẻo, quản lý trong lòng thầm mắng một tiếng, phản ứng đầu tiên cư nhiên là "Thằng nhóc Cố Tông này bám được vào Tịch Dã."
Ai kêu chuyện Tịch Dã thích nam gây ra rất nhiều ồn ào rắc rối.
"Được rồi, đi đợi lên sân khấu đi." Vốn cũng không trông mong đối phương sẽ trả lời thật lòng, Tịch Dã vỗ vỗ bả vai Cố Tông: "Buổi diễn cố lên."
"Ừm." Một viên kẹo gói riêng được nhét vào tay Tịch Dã.
Không biết có phải là ảo giác của Tịch Dã hay không, y luôn cảm thấy màu mắt của Cố Tông đã tối hơn so với lúc trước.
Nhưng ảo giác kia chỉ tồn tại trong chớp mắt, giây tiếp theo, thiếu niên đứng dậy, phớt lờ những ý tứ đánh giá khác nhau ở xung quanh, nở một nụ cười rạng rỡ: "Em sẽ cố gắng."
Vì đam mê.
Vì fan.
Vì sự chống lưng độc nhất vô nhị khiến người tâm tình sung sướng này.
Cho nên Tịch Dã, nhất định, nhất định phải nhìn em cho thật kỹ.
Nhìn không chớp mắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui