Quay quảng cáo đòi hỏi nhiều sự chuẩn bị, đương nhiên không thể cứ nói quay là quay ngay được.
Nhưng nói đến việc kiếm tiền, Chu Minh từ xưa đến nay luôn sấm rền gió cuốn, ngay sáng hôm sau, anh ta đã liên hệ xong hết thảy, thậm chí còn tự mình lái xe đến tận chỗ Tịch Dã để đón người.
"Kẹo cậu cần đây."
Xoay người chỉ vào túi nhựa đựng đủ mọi loại hộp kẹo đủ màu sắc ở hàng ghế sau, Chu Minh hỏi: "Sao gần đây lại thích ăn loại này? Thương hiệu này rất ít người biết."
Báo hại anh ta ở trong siêu thị tìm đến là lâu.
Tùy tiện lấy đại một hộp rồi mở nắp, khẩu trang che kín mặt, vành mũ kéo xuống thấp nhất, thanh niên uể oải nói: "Thói quen?"
Hôm qua, thời điểm y đói không chịu nổi rời giường gọi đồ ăn, mới phát hiện Cố Tông không chỉ giúp y dọn dẹp căn phòng cực kỳ sạch sẽ, còn để lại trên bàn trà ở phòng khách một nắm kẹo.
Đáng tiếc chỉ có bốn năm viên, trong một ngày đã liền ăn sạch.
Chu Minh: "Tôi còn tưởng rằng cậu muốn bỏ hút thuốc."
Tịch Dã nghiêm túc suy nghĩ: "...Cũng coi như là vậy đi."
Dù sao mấy lần trước hỏi xin kẹo Cố Tông, đúng thật đều là vì ngứa miệng, muốn cắn cắn cái gì đó.
"Chờ chút," lời trêu trọc vậy mà lại được trả lời khẳng định, Chu Minh từ kính chiếu hậu nhìn chằm chằm đối phương, "Tịch Dã, cậu mấy ngày không hút thuốc rồi?"
Tịch Dã: "Bốn năm ngày? Không nhớ rõ, nhưng đêm đến thật sự không ngủ được."
Bốn năm ngày.
Cái tần suất này rơi vào tai Chu Minh, quả thật không khác gì đã bỏ thuốc, ở những chỗ riêng tư Tịch Dã thật sự hút thuốc rất nhiều, chẳng qua ở trước máy quay hoặc trước mặt Tiết Minh Lãng là đã kiềm chế lắm rồi.
Một tia chợt lóe, Chu Minh rốt cuộc đã nhớ ra mình đã thấy qua loại kẹo này ở đâu, anh ta thăm dò hỏi thử: "Cậu với Cố Tông...!sao rồi?"
Sao rồi?
Hoàn toàn quên việc mình đưa người về nhà đã gây ra chuyện ồn ào gì, Tịch Dã thành thật trả lời: "Khá tốt."
Răng rắc cắn một viên kẹo, y mơ hồ nhăn mày.
Vẫn là Chu minh một lòng: "Lại làm sao vậy?"
"Ăn không ngon như trước," thiếu hứng thú đóng nắp lại, Tịch Dã hay tay giao nhau đặt ở trên đầu gối, ngồi ngay lại, "Anh mua phải hàng giả à?"
Chu Minh: Có một câu thô tục không biết có nên nói hay không.
Rốt cuộc cái cậu muốn là kẹo hay Cố Tông thì nói luôn đi.
1101 phàn nàn còn khắt khe hơn: [Có lẽ, tôi nói là có lẽ, là do cậu bị cảm lạnh?]
Tịch Dã nhắm mắt ôm gối không muốn trả lời.
Công bằng mà nói, mối quan hệ giữa Chu Minh và Tịch Dã chỉ đơn thuần là đối tác công việc, đối phương thích ai hay lên giường với ai, nếu không ảnh hưởng đến công việc, thì mọi chuyện đều sao cũng được.
Tai tiếng bị rồi, come out thì cũng làm rồi, lưu lượng của Tịch Dã cũng không phải theo kiểu truyền thống, trong mắt Chu Minh, việc đối phương và Cố Tông ở bên nhau, xem ra vẫn tốt hơn so với việc theo đuổi Tiết Minh Lãng, vế trước càng dễ dàng xử lý hơn, dù sao cũng là tình nguyện.
Danh tiếng đã chạm tới đáy, xào CP một lần, không chừng lại nổi lên thì sao.
"Những chuyện khác đều tùy cậu, chú ý đừng để bị chụp ảnh," như gà mẹ dặn dò, Chu Minh cò kè mặc cả, "Đổi lại, sau khi quay xong chương trình tạp kỹ, phải chọn một bộ phim để tham gia cho tôi."
___ Nếu lúc đó vẫn còn phim cho tôi đóng.
Âm thầm trả lời trong lòng, Tịch Dã đang định lừa gạt trả lời cho qua, đột nhiên nhớ ra một chuyện: "À, đúng rồi, đêm hôm trước Tiết Minh Lãng tới nhà tôi."
??
Dùng hết toàn bộ ý chí mới không đâm thẳng xe vào gốc cây, Chu Minh lặp lại: "Tiết Minh Lãng?"
Tịch Dã: "Ừ."
Chu Minh: "Cậu ta tới làm gì?"
"Hỏi tôi tại sao lại đưa Cố Tông về nhà," Tịch Dã như nước giếng không một gợn sóng mà kể lại câu chuyện cẩu huyết, tri kỷ nhắc nhở, "Nhân tiện nhắc, cậu ta bỏ lại Tô Thanh Duyệt mà chạy tới đó."
Chu Minh...!
Chu Minh lần này thật sự muốn đâm thẳng vào gốc cây luôn cho rồi.
Trong giới ai mà không biết Tô Thanh Duyệt có người anh trai mắc chứng đệ khống cực nặng, lại đi trêu chọc tiểu thiếu gia công ty giải trí nhà họ Tô, người này lần trước bị giáo huấn còn chưa đủ à?
Thấy biểu tình của đối phương thay đổi quá rõ ràng, Tịch Dã nghiêm túc phản bác: "Là Tiết Minh Lãng, không phải tôi."
Chu Minh: Là ai đi chăng nữa không phải đều tính lên đầu cậu hay sao? Chẳng lẽ người ta thật sự có thể ra tay với người trong lòng của em trai mình à?
Vì vậy, cả quãng đường đi Chu Minh đều cau mày, trái ngược với chính chủ Tịch Dã, rèm đã kéo lại, vô cùng điềm tĩnh mà nhắm mắt dưỡng thần, hô hấp cực kỳ nhẹ, yên lặng như tờ, trước khi xuống xe còn không quên mang theo vài hộp kẹo cho Cố Tông.
Chuyện gì đến thì sẽ đến, không phải bây giờ y vẫn rất thoải mái đó sao.
Tịch Dã không có thói quen giờ cao su, Cố Tông so với y còn tới sớm hơn, cách một đoạn xa, Tịch Dã đã nhìn thấy đối phương vẫy tay với mình: "Anh ơi."
Được lắm, mới chỉ cùng nhau uống rượu một lần, tỉnh lại liền quên luôn tên họ rồi à?
Dùng hộp kẹo gõ nhẹ lên đầu thiếu niên, Tịch Dã tuy thấp hơn nhưng lại rất có khí thế: "Gọi là gì cơ?"
Cố Tông ngoan ngoãn: "Thầy Tịch."
Bịch.
Một cái hộp đựng đầy kẹo rơi vào trong tay hắn.
"Khen thưởng." Dù phải lê lết thân thể đang mắc bệnh, Tịch Dã vẫn trông rất có phong độ khi đến trường quay, "Hôm nay quay cái nào?"
Nhân viên công tác đứng ở một bên vội vàng tiến lên: "Vẫn chưa quyết định, ba phương án trong hợp đồng đều đã chuẩn bị xong, chúng ta trước tiên xem thử cái nào hiệu quả tốt nhất?"
Đối với công việc trong phạm vi vừa phải, trước khi từ chức, Tịch Dã xưa nay luôn rất nghiêm túc, tùy ý để chuyên viên trang điểm thoa vẽ trên mặt thay đổi tạo hình, trong suốt quá trình y không hề phàn nàn, thậm chí còn rất phối hợp.
Điều này khiến cho đạo diễn quảng cáo đứng chờ ở một bên cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Trước đó ông ta còn nghe đồng nghiệp bên "Cùng nhau du hành" phàn nàn, Tịch Dã quay chương trình không tuân theo kịch bản, làm cho tổng đạo diễn lo đến sứt đầu mẻ trán.
Hiện tại xem ra, đối phương hình như cũng không khó đối phó giống như lời đồn đãi.
Chờ đến lúc chốt được tạo hình và bắt đầu quay, cảm giác thuận lợi càng thêm mãnh liệt hơn, Tịch Dã xuất thân từ diễn viên điện ảnh, lại giành được giải thưởng lớn, trình độ nhạy bén với ống kính những tiểu sinh* tiểu hoa bình thường khác khó mà bì được, ngay cả Cố Tông ban đầu vẫn còn hơi dè dặt, cũng dần dần tự nhiên hơn, thậm chí còn trở nên thoải mái dưới sự dẫn dắt của đối phương.
* những nam nghệ sĩ trẻ tuổi, có giá trị nhan sắc cao, còn kỹ năng diễn xuất thì hên xui.
"Bả vai, bả vai," thân là một con cá mặn siêu to trong giới giải trí, nói đến NG*, Tịch Dã có thể tránh liền sẽ tránh, đến giờ giải lao, y nhỏ giọng nhắc nhở, "Tôi cũng không phải bom, cậu căng thẳng như vậy làm gì?"
* cảnh quay/chụp không tốt.
Dựa theo kịch bản được đạo diễn thiết kế, Cố Tông cần cầm hai chai sữa chua đã mở nắp xuất hiện từ sau lưng y, giống như trêu đùa mà áp nó vào má y, sau đó ngay khi y quay đầu lại, phải vòng tay qua vai y, nửa ôm lấy y, cho y uống một ngụm.
Có thể giải thích chỉ là bạn tốt, lại có thể để fan CP có đường ăn, Cố Tông nửa đầu biểu hiện rất tốt, nhưng khi đến đoạn khoác vai y, người lại cứng đờ như một khúc gỗ.
1101 vui sướng khi người gặp họa: [Lạ ghê? Cái này bình thường mà, lúc trước cậu ta cho cậu mượn tai nghe, fan kinh ngạc đến mức oanh tạc khu bình luận luôn.]
Tịch Dã: Lạ hay không lạ đều không quan trọng, nhưng ảnh hưởng đến giờ tan làm của y thì không được.
"Mau làm quen nhanh đi." Đơn giản nhanh gọn mà dùng phương pháp thẳng thừng nhất, Tịch Dã dang rộng hai tay, ôm trọn Cố Tông vào lòng, còn cẩn thận tránh dây phấn nền làm dơ quần áo của đối phương.
Khi quay những bộ phim thần tượng có tiết tấu nhanh, để các nam nữ diễn viên hết ngượng ngùng càng sớm càng tốt, thường sẽ bắt đầu bằng những cảnh thân mật nhất, Tịch Dã cố gắng vận dụng những gì học được, thúc giục: "Không quen sao?"
"Cứ coi tôi giống như cái cây, hay như cái micro trên sân khấu là được."
Làm sao mà giống được?
Trước đây chưa bao giờ có tiếp xúc thân mật như vậy, người thanh niên trong lồng ngực rất gầy, làn da có chút nóng, cho dù cách một tầng vải dệt vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Mùi thơm nhẹ đọng lại nơi chóp mũi, là mùi dầu gội hắn đã từng mượn dùng khi ở nhà thanh niên, micro, cái micro nào lại có hương tuyết tùng cơ chứ?
Nhưng Cố Tông không muốn làm Tịch Dã thất vọng.
Cố gắng kiềm chế nhấc tay ôm lại đối phương, Cố Tông cúi đầu, chóp mũi giống như vô tình mà lướt qua vành tai của thanh niên, dụi dụi giống như làm nũng, sau đó vội thẳng người lại:
"Bắt đầu thôi."
Động tác của Cố Tông quá nhanh, Tịch Dã nhất thời có hơi không phân biệt được đối phương rốt cuộc có đang cố ý hay không, nhưng sự chuyên nghiệp vẫn giúp y nhanh chóng quét sạch suy nghĩ tiến vào trạng thái, sau khi ra hiệu với đạo diễn, liền bắt đầu quay lại lần nữa.
Một lần liền xong.
Cố Tông sau khi ôm Tịch Dã như thể được hào quang của ảnh đế đả thông kinh mạch, kể cả quay cận cảnh cũng không hề mắc lỗi, diện mạo tỏa nắng của hắn toát lên vẻ đẹp trai, khi cười rộ lên đặc biệt cuốn hút, giống như chai sữa chua hắn vừa uống, đều khiến mọi người cảm thấy vài phần mỹ vị.
Tịch Dã thì hoàn toàn ngược lại, bẩm sinh đã mang khuôn mặt suy sụp chán chường với mọi thứ, chỉ thành thật mà uống sữa chua, cũng đủ để khơi dậy mong muốn mua sắm của người xem.
...Cho dù đạo diễn quảng cáo cảm thấy biểu hiện này của y không hoàn toàn là nhờ khả năng diễn xuất._Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad @chomchomngonnhut, các trang khác đều là reup_
Sau khi xác nhận không cần quay thêm nữa, Tịch Dã dùng khăn giấy lau miệng rồi đi ra ngoài, vành tai đột nhiên bị ai nhéo một cái.
"Đúng thật không phải ảo giác của em mà." Bị đôi mắt phượng thâm thúy nhìn thẳng nhưng không hề hoảng hốt, Cố Tông thu tay lại, nghiêm trang mà phân tích: "Lúc trang điểm cũng không tháo khẩu trang, lúc ghi hình cũng cách mọi người rất xa...!Đương nhiên, ngoại trừ em."
"Thầy Tịch bị bệnh sao?"
Tịch Dã: Ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói, đại khái chính là ý tứ này đấy.
Nhưng cuối cùng y cũng lười vươn tay mà nhéo lại, chậm rì nói: "Cảm lạnh."
"Cách xa tôi một chút, tránh bị lây bệnh."
"Không sao, thân thể em rất tốt," thản nhiên mà lắc đầu, bả vai Cố Tông thậm chí còn dựa gần hơn vào bả vai Tịch Dã, "Uống thuốc chưa? Thầy Tịch, đừng nói đồ trong tủ lạnh của anh vẫn y hệt như lúc em đi nha?"
Tịch Dã: "Không phải."
Không còn nước, chưa uống thuốc được.
"Lúc trước khi em còn ở ký túc xá đã biết nấu canh gừng, rất ngọt, nóng hôi hổi, thầy Tịch muốn thử không?" Động chi lấy tình hiểu chi lấy lý*, Cố Tông nỗ lực mà đẩy mạnh tiêu thụ chính mình, "Ngày mai phải quay show tạp kỹ rồi, hôm này càng phải nghỉ ngơi thật tốt."
* dùng tình cảm để động lòng người, dùng lý trí để khiến người khác hiểu (tục ngữ).
Đề kháng của Tịch Dã kém, cho dù là những bệnh vặt như sốt hay đau đầu cũng thường sẽ kéo dài rất lâu, đừng nói canh gừng, truyền nước cũng chưa chắc đã khỏi.
Chỉ vài lời miêu tả đơn giản của Cố Tông thế nhưng lại khiến y sinh ra một chút chờ mong, hầu kết khẽ động, đầu lưỡi đờ đẫn dường như đã nếm ra được chút vị ngọt.
"Sao đây? Còn muốn vào chung với tôi nữa à?"
Đi một mạch đến phòng thay đồ vẫn chưa thấy Cố Tông có ý định dừng lại, Tịch Dã dùng ánh mắt ra hiệu đối phương dừng tại chỗ, đẩy cửa bước vào: "...Năm phút, lâu hơn không chờ."
Thiếu niên đang làm bộ ủ rũ cụp đuôi lập tức mỉm cười: "Dạ!"
Vì vậy, mười phút sau, Chu Minh vừa chào hỏi với đạo diễn sau đó lên xe, đã thấy hàng ghế sau nhiều thêm một người, gương mặt quen thuộc tràn đầy rạng rỡ.
Cố Tông?
Không phải mới vừa gặp hôm trước sao, đã dính nhau như vậy?
Trong lúc nhất thời không hiểu được cảm xúc phức tạp trong mắt đối phương, Cố Tông do dự, chủ động chào hỏi: "Chào quản lý Chu, thầy Tịch bị bệnh, em không yên tâm nên muốn đến chăm sóc, chờ anh ấy nghỉ ngơi liền sẽ rời đi."
Chu Minh kinh ngạc: "Cậu bị bệnh?"
"Ừ." Tùy ý mà gật đầu, Tịch Dã lại nói thêm.
"Sẽ không ảnh hưởng công việc."
Chu Minh một lúc lâu vẫn không nhìn ra bất cứ điểm nào khác thường: Tôi nghi ngờ cậu đang diễn với tôi, nhưng tôi không thể nói được.
...Lỡ đâu người ta đang diễn với Cố Tông thì sao?
Ảnh đế nhiều kịch bản lắm.
Lúc trước đối phương theo đuổi Tiết Minh Lãng dùng bao nhiêu mánh khóe, anh ta vẫn còn nhớ rõ..