Hóa Ra Tôi Yêu Em


“Sếp có việc gì ạ?”
Vừa trả lời xong, hai tay Lục Thần không biết từ lục nào đã chui vào bên trong áo sơ mi.

Chen vào chiếc áo bra để chạm vào bộ ngực to tròn của cô mà nhào nặn.
Cái lưỡi hắn liếm lấy cần cổ trắng của Nhật Hạ.
“Ư…”
“Cốc… Cốc”, tiếng gõ cửa lần nữa vang lên.
“Nhật Hạ, cô có sao không vậy?”
Nhật Hạ thở dốc.

Cô nói với Lục Thần:
“Lục tam thiếu, ngài ở đây không sợ anh của ngài phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta.

Tôi làm sao thực hiện nhiệm vụ tiếp?”
Lục Thần không nói chuyện.

Hắn quay người cô lại, ép cô ngồi lên người hắn.

Tay hắn dời xuống cặp đào bóp mạnh.
“Ưm…”
Nhật Hạ lấy tay bịt miệng để che đi tiếng rên rỉ xấu hổ vừa rồi.
Lục Thần cười cười vùi đầu vào hõm cổ rồi ôm cô đứng dậy đi đến gần cửa.

Nhật Hạ bị kẹt giữa cánh cửa phòng và lòng ngực to lớn của Lục Thần.
Hai chân cô như dây leo quấn quanh chiếc eo rắn rỏi của hắn.
Cô kề sát môi vào lỗi tai hắn nói bằng giọng gió.
“Lục tam thiếu, người muốn gì?”
Hắn xoay mặt hôn lên má của cô.
“Nói với hắn em đang chỉnh lại quần áo, không tiện mở cửa!”
Lục Thần thả Nhật Hạ xuống.
Nhưng hắn vẫn ép cô vào cánh cửa phòng rộng lớn.

Khoảng cách giữa 3 người là một cái cửa.

Nếu không cẩn thận, mọi hành động bên trong đều bị phát hiện.
Nhật Hạ hiện tại quần áo xộc xệch.

Cô mất tự nhiên nói:
“Sếp, áo của em vừa rồi gặp chút vấn đề.

Đợi em chỉnh lại một chút.”
“Ừ!”
Lợi dụng lúc cô không chú ý, Lục Thần tìm kiếm miếng vải nhỏ hình tam giác bên trong chiếc váy, thành công kéo xuống.
Ngón tay hắn đặt ở cấm địa không khách khí chọc vào bên trong.
Nhật Hạ bị dị vật xâm nhập, hai mắt mở to, bất ngờ hô lên.
“Ư.”
Lục Thần dùng miệng hắn bịt miệng cô lại.

Toàn bộ hô hấp của cô đã bị người đàn ông tước đoạt.
Lục Hạo ở bên ngoài, nghe tiếng động lạ:
“Nhật Hạ, có cần tôi gọi người giúp cô?”
“Ưm…”
Không nghe trả lời, anh nói tiếp:
“Nhật Hạ, tôi mang canh giải rượu đến cho cô.”
Lúc này Lục Thần buông cô ra, hắn xoa đầu cô rồi đứng sang một bên.
“Mở cửa cho hắn!”
Nhật Hạ sợ đến phát điên.
“Rốt cuộc, anh muốn làm cái gì?”
Chỉ thấy hắn cười nhếch mép.
Nhật Hạ chỉnh lại quần áo rồi theo lời Lục tam gia mở cửa ra.

Lục Hạo không vào trong mà đưa chén canh giải rượu cho cô.

“Tạm thời ở đây đến chiều.

Anh có việc bàn với ba.

Sẵn tiện tối nay có tiệc, em ở lại dự nhe.

Quần áo anh sai người chuẩn bị cho em.”
Nhật Hạ do dự, cô không muốn ở nơi này dù chỉ một phút.
“Lục tổng, như vậy không tiện cho lắm nêm vẫn nên về trước thì hơn.”
“Đừng! Ở lại đi.

Nhật Hạ em cũng biết tôi vừa thất tình.

Có người bầu bạn cũng tốt.”
Đang do dự thì Lục Thần ở phía sau nắm lấy eo nhỏ của cô bóp nhẹ.
Không nên chần chừ.

Nhật Hạ dạ một tiếng sau đó đóng cửa lại.
“Lục tổng, áo em lại gặp vấn đề.

Em chỉnh lại một chút.

Có gì em ra sau.”
“Vậy coi như em đồng ý rồi nhé! Tôi không phiền em.

Em tranh thủ ngủ một chút đi!”
Nói xong Lục Hạo rời đi.


Ở bên trong Lục Thần siết chặt eo cô, ôm cô vào lòng.
“Nhật Hạ, từ lúc nào mà hắn đối xử tốt với cô thế?”
Nhật Hạ cười khẩy, đẩy hắn ra:
“Đây chẳng phải là điều ngài muốn sao?”
Lục Thần dứt khoát bế bổng cô lên:
“Đúng là tôi không nhìn nhầm em.”
“Mà vừa rồi em có kích thích không? Chúng ta chơi trò kích thích hơn nữa đi!”
Hắn nói xong ném cô lên giường lớn.

Áp môi mỏng của mình lên môi cô.
Triệu Nhật Hạ không chịu mở miệng, hắn chỉ có thể bóp eo của cô.
Bất ngờ bị làm nhột, Nhật Hạ há miệng.

Có cơ hội, Lục Thần cho lưỡi vào khuấy đảo, nuốt hết tất cả mật ngọt bên trong.
Hắn hôn ngấu nghiến, tham lam như muốn hút cạn kiệt không sót thứ gì.
Bờ môi căng mọng lại mềm mại khiến hắn lưu luyến mãi không thôi.
Cái lưỡi non mềm lại nóng bỏng của Nhật Hạ mới là thứ làm Lục Thần ưa thích.

Hắn quên mất phải dịu dàng với phụ nữ.

Hắn hôn cô đến bật máu môi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận