Hóa Ra Tôi Yêu Em


“Thai 8 tuần tuổi.

Nếu đã quyết định thì cô ký tên vào bản cam kết.

Sau đó uống lần lượt uống 2 viên thuốc.

Một khi đã uống thì cho dù hối hận cũng không thể cứu đứa bé.”
Nhật Hạ ngồi ở trước bàn ký hồ sơ.

Tay phải run đến mức phải dùng tay trái nắm lấy tay phải ký tên.

Cô nhận lấy viên thuốc từ y tá.

Lúc viên thuốc được đặt vào miệng thì Lục Hạo chạy vào.

“Ngài không được vào đây!”
‘Các người tránh ra!’, Lục Hạo hất viên thuốc trên tay của Nhật Hạ xuống:
“Không được uống!”
Sau đó, hắn kéo tay cô ra bên ngoài.

Vẫn tưởng người ngăn cản cô là Lục Thần.

Nhưng từ đầu đến cuối, người xuất hiện là Lục Hạo.

Tại sao hết lần này đến lần khác người đàn ông đó xuất hiện rất đúng lúc?
Nhật Hạ ngạc nhiên hỏi:
“Sếp, sao anh lại ở đây?”
“Nhật Hạ, em tính làm gì?”
Cô rụt tay lại: “Em chỉ đi khám sức khoẻ một chút!”
Hắn nắm lấy tay cô, khoé mắt hắn ửng đỏ:
“Em đừng nói dối tôi nữa.


Hôm nay tôi có việc tìm viện trưởng.

Tình cờ biết được em đang tính làm cái gì.

Nhật Hạ, chúng ta kết hôn đi!”
Nhật Hạ tưởng mình nghe nhầm.

Nhưng người đàn ông trước mặt lại ôm chầm lấy cô, lần nữa khẳng định:
“Nhật Hạ! Em không nghe lầm đâu.

Chúng ta kết hôn đi!”
Cô đẩy hắn ra, bước chân lùi về sau.

Cô không tin trên đời này có người tốt như vậy.

‘Tại sao?”
“Tại vì tôi yêu em.

Và tôi cũng cần đứa con.

Em thì cần người chịu trách nhiệm.”
“Nhưng… Kể cả đó không phải là con anh?”
Lục Hạo gật đầu.

Ánh mắt hứa chứa đựng sự dịu dàng và tình cảm.

Hơn nữa còn có cả chân thành.

Lục Hạo nhẹ nhàng bước một bước đến gần Nhật Hạ.

Bàn tay ôm lấy cô:
“Tin tôi đi! Tôi sẽ che chở cho hai mẹ con!”
Một cô gái mất đi tình thương, lại có người đàn ông dịu dàng che chở.

Triệu Nhật Hạ làm sao không cảm động cho được.

“Ây dâu, anh trai yêu thư ký? Chuyện này ba mà biết sẽ đánh chết anh!”
Nhật Hạ giật mình khi nghe giọng của Lục Thần.

Hắn đang nắm tay Hạc Phi Phi đi khám bệnh.

Hai hàm răng cô đánh vào nhau liên tục.

Ai lại có thể chứng kiến người mình yêu ân ái cùng người khác.

Nhật Hạ quay mặt đi giấu nước mắt đang rơi của mình.

Cũng may Lục Hạo chắn trước cô.

Hắn dõng dạc tuyên bố:
“Yêu thư ký thì có gì sai? Cô ấy không làm chuyện xấu.

Huống hồ cô ấy còn đang mang thai con của em.


Chuyện cưới hỏi tất nhiên sẽ có.

Ba không trách đâu!”
Gương mặt của Lục Thần trở nên u ám.

Hắn buông tay Hạc Phi Phi tiến bên định hỏi rõ Triệu Nhật Hạ.

Rốt cuộc cô cùng anh trai hắn bắt đầu từ khi nào?
“Đứa con của cô ta có chắc chắn là của anh?”
Nhật Hạ nghe xong cảm thấy bản thân bị xúc phạm nghiêm trọng.

Cô vội gạt nước mắt quật cường nói:
“Đúng vậy.

Lục tam thiếu, nếu không phải của Lục tổng thì là của ai?”
Lục Hạo nắm tay Triệu Nhật Hạ kéo đi:
“Em trai, anh đi trước.

Chuyện của anh, anh sẽ tự thưa với ba.

Không cần em quản!”
Lục Thần muốn đuổi theo nhưng tay hắn đã bị Hạc Phi Phi giữ lại.

“Lục Thần, anh tính đi đâu? Em còn chưa lấy kết quả?”
Hắn khó chịu gạt tay Hạc Phi Phi:
“Tôi muốn về! Em tự mình lấy kết quả đi.”
“Như vậy sao được?”, cô ả vẫn kéo tay hắn.

Hắn mang hết tức giận hất tay rất mạnh, sau đó lạnh lùng bước đi kèm theo câu nói ném cho Hạc Phi Phi:
“Tôi bảo thư ký đi với em!”
“Này, anh đừng quên chuyện đã hứa với em!”
Bóng lưng kia vẫn kiên quyết rời đi.

Lục Thần không tin đứa con trong bụng Triệu Nhật Hạ là của tên khốn Lục Hạo.

Hắn phải hỏi cho rõ.



Lục Hạo đưa Triệu Nhật Hạ về phòng trọ của cô.

Hắn ôn nhu ôm cô lẫn nữa rồi cầm tay cô:
“Chuyện anh nói với em, em cứ từ từ suy nghĩ.

Anh có thể đợi.

Em cũng có thể đợi.

Duy chỉ có đứa bé là không đợi được.”
Nhật Hạ nhìn hắn, cô thật sự không biết có nên tin vào người đàn ông trước mặt hay không.

Cô không trả lời mà quay lưng bước đi.

Lên đến phòng, vừa mở cửa ra đã bị Lục Thần nắm chặt hai tay khoá ở đỉnh đầu rồi ép cô vào tường.

Gương mặt anh tuấn của hắn rất gần với cô.

Hắn hôn môi cô.

Nhật Hạ vũng vẫy.

Cô dùng răng cắn lưỡi hắn bật máu.

Hắn bị đau nên buông ra.

Ánh mắt hung ác nói:
“Triệu Nhật Hạ, nói cho tôi biết.

Đứa con trong bụng cô là của tôi có đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận