Triệu Nhật Hạ dành cả đêm để nghiên cứu về Lục Hạo
Thế nhưng thông tin trên báo về Lục Hạo rất ít.
Nhật Hạ hoàn toàn không có lợi thế.
Cô lo lắng không thôi, cả đêm dài không tài nào ngủ được.
Đến sáng, Nhật Hạ thay quần áo mang theo hồ sơ đến công ty để phỏng vấn.
Với việc tốt nghiệp đại loại xuất sắc, Nhật Hạ thành công vào vòng cuối cùng.
Trong lúc chờ đến lượt, cô gặp một người đàn ông to con, già nua đi ngang qua.
“Ây dâu? Có phải là bé Triệu Nhật Hạ nhân chứng dũng cảm đây không?”
Theo phép lịch sự, Nhật Hạ đứng lên chào.
“Chào chú!”
Người đàn ông đó cười lớn.
Hắn lấy tay vỗ vỗ vai vô:
“Ôi con bé nó chẳng biết điều gì cả.
Phải gọi bằng anh!”
Nhật Hạ cúi đầu im lặng.
Người đàn ông đó đưa tay nâng cằm cô lên.
Theo phản xạ bình thường, cô tránh né.
Vậy mà hắn lại kiên quyết.
“Biết anh là ai không? Là trưởng phòng kinh doanh đó.
Anh ngưỡng mộ sự dũng cảm, thật thà của em lắm đấy! Cho nên chào anh một tiếng chết hả?”
Hắn dù cười lớn vui vẻ nhưng câu nói mang theo dao dọa người.
“Nhật Hạ nuốt nước bọt không dám gây thêm chuyện.
Cô khó khăn bật ra gọi:
“Anh!”
Người đàn ông định vuốt ve gương mặt cô nhưng bị cô né tránh nên hắn bực bội quát.
“Em ơi, em không biết điều gì hết.
Làm giá dữ vậy? Nựng có một chút mà làm thấy ghê!”
Hắn nói, những người xung quanh không giúp mà còn chỉ trỏ bàn tán khiến Nhật Hạ tức giận run lên:
“Chú ơn chú! Con đến đây để phỏng vấn xin việc không phải để chú nựng!”
“Ây dâu.
Đanh đá vậy? Cái loại thật thà như mày ai dám tuyển.
Nói không chừng đem chuyện của sếp đi tố cáo!”
Cô chọc gì hắn chứ? Nhưng hắn lại vô tình chọc vào chỗ đau của cô.
Chính vì thật thà giúp người đã khiến người nhà cô rơi vào kết cục bi thảm.
Nghĩ đến đây Nhật Hạ rơi nước mắt.
“Con thật thà là sai hả chú?”
“Ừ.
Mày không biết người mày tố cáo là ai đâu.
Nghe nói sau đó nhà mày bị cháy hả.
Cha mẹ mày chết rồi hả đáng đời lắm.”
“Chú im đi!”
Nhật Hạ nhìn hắn bằng ánh mắt đầu thù hận.
Trong phút nóng giận người đàn ông đó vung tay tát cô.
“Chát”
Nhật Hạ chảy máu miệng.
Người ở đó không một ai giúp đỡ.
Hắn còn định vung tay tát cái thứ 2 thì có một người mặc âu phục lịch lãm xuất hiện:
“Dừng tay! Ai cho ông đánh người?”
Người đàn ông lùi lại nói với giọng phẫn uất:
“Lục tổng, là cô ta không phải với tôi trước.”
Cô ngẩng mặt, người đàn ông kia mang họ Lục.
Là Lục Hạo nhị thiếu gia sao?
Anh ta có gương mặt hao hao với Lục Thần, mang cặp kính cận, lịch lãm và ôn nhu.
Anh ta đưa khăn tay trong túi cho Nhật Hạ.
Cô cúi đầu nhận lấy.
“Cảm ơn!”
“Cô theo tôi vào đây.”
Người đàn ông già đuổi theo:
“Lục tổng nghe tôi giải thích.”
Lục Hạo đứng lại, chỉ một câu nói nhẹ nhàng khiến người đàn ông im bặt.
“Tôi đang chừa cho ông đường lui đó.”
Người đàn ông quỳ xuống:
“Tôi biết lỗi rồi.
Xin lỗi Lục tổng!”
Lục tổng mà ông ta gọi rất tao nhã, nhẹ nhàng dẫn cô vào phòng lớn còn mở cửa cho cô:
“Cô vào đi.
Tự nhiên ngồi!”
Người đàn ông nó dịu dàng lấy thuốc xoa lên chỗ đau cho cô.
Hắn đang thương hoa tiếc ngọc.
“Cô đến đây phỏng vấn làm thư ký cho tôi?”
Nhật Hạ gật đầu.
“Có thể làm toàn thời gian? Khi nào tôi gọi sẽ phải lập tức có mặt?”
“Dạ được!”
“Cô không có bạn trai hay người nhà?”
Cô lắc đầu, thật thà kể hết hoàn cảnh cho hắn nghe.
Người đàn ông thoa trúng chỗ má đang sưng khiến cô nhăn mặt.
“Tại sao lại chọn việc này?”
Ánh mắt cô ngẩng lên nhìn Lục Hạo, đôi mắt đó khiến hắn có chút động lòng.
Hắn khẽ nuốt nước bọt, quay mặt sang cô chỗ.
Giọng nói rất ấm:
“Công nhận, cô rất dễ nhìn.”
Cô cười khẩy bản thân mình.
Nếu mạng cô đổi lại cho mạng cả gia đình, cô sẵn sàng đồng ý.
Bây giờ khen cô đẹp thì có ít gì?
“Lục tổng, tôi cần tiền.”
Người đàn ông đó cười lớn:
“Đúng rồi! Thẳng thắn như vậy cũng tốt.
Ngày mai bắt đầu đi làm.”
“Cảm ơn Lục tổng!”
…
Nghe tin được đi làm cô biết em mình sẽ được chăm sóc y tế tốt hơn.
Ra khỏi công ty, cô bắt xe đến ngay biệt thự của Lục Thần.
Gấp gáp vào bên trong, lớn giọng nói:
“Lục tam thiếu, tôi được nhận rồi!”