Hóa Ra Tôi Yêu Em


Lục Thần hôn lên môi của Nhật Hạ để chặn lại lời cô đang nói.

Hắn không thích hôn nhưng không hiểu vì sao ở trên người cô gái này khiến hắn cảm thấy hôn là điều gì đó rất thú vị, cực kỳ thỏa mãn.

Hắn hôn xuống cái cổ trắng thơm tho.

Bàn tay theo thói quen chạm vào hai bầu ngực to tròn.

Nhưng tay hắn không chạm vào da thịt mềm mại mà chạm vào một thứ gì đó vướng víu.

Hắn khó chịu đẩy cô ra.

“Em tự mình cởi ra đi!”
Nhật Hạ thở gấp lấy lại hô hấp.

Nếu đã chấp nhận thì trực tiếp làm cho nhanh.

Nhật Hạ nhắm mắt tự cởi đồ lót của mình ra.

Thứ không cần thiết đã mất hết, phô diễn thân thể trắng tựa ngọc kia.

Triệu Nhật Hạ rất căng thẳng vì đây là lần đầu tiên có nam nhân nhìn chằm chằm vào cơ thể của cô.
Xấu hổ đến mức không tài nào mở mắt.

Vậy mà giọng hắn lại ra lệnh:
“Mở mắt ra! Lại đây!”
Cô làm theo lời hắn, vừa đến gần, hắn đã ấn vai cô:
“Quỳ xuống!”
Hai đầu gối cô vừa chạm đất, Lục Thần đã nhanh chóng luồn tay qua sau gáy, kéo cô vào giữa hai chân hắn.

“Tưởng tượng mình đang ăn kem là được!”

Nghĩ đến em trai mình, cô lại nắm chặt lòng bàn tay rồi vùi đầu làm theo hắn.

Đầu lưỡi cô di chuyển rất chậm, lại rất vụng về khiến cho hắn nóng dần lên như thiêu, như đốt.

Âm thanh khàn đặc từ miệng hắn được phát ra:
“Ư…”
Sau một lúc, hắn không cách nào kìm chế được nữa mà kéo cô lên giường, dùng toàn bộ cơ thể to lớn áp lên người cô.

Tay của Lục Thần hướng về phía bộ ngực to tròn đẫy đà của Nhật Hạ chạm vào.

Lực ở tay không mạnh nhưng cũng không gọi là nhẹ, đều đặn xoa nắn.

Hắn không phải là đầu bếp nhưng kỹ thuật lại tốt như vậy.

Có phải nên phong hắn trở thành đầu bếp 5 sao không?
Lần đầu để nam nhân tùy tiện càn rỡ khiến Nhật Hạ khẽ rên lên van xin:
“Ưm… Đừng…”
Hắn dùng hai tay nắm chặt cổ tay Nhật Hạ ép qua khỏi đỉnh đầu.

Lúc này bộ ngực trần vung cao lên kiêu hãnh, hai viên châu xinh xinh, đỏ hồng như khiêu khích.

Hạt đậu đỏ hồng đứng sừng sững ở bầu ngực căng tròn đẫy đà mời mọc người đàn ông không ngừng cắn mút.

Tiếng rên rỉ của cô càng lúc càng lớn, làm không khí bên trong căn phòng không ngừng tăng nhiệt.

“Triệu Nhật Hạ, cô thật không biết ngại?”
Không phải cô không biết ngại, thành thật mà nói đây chẳng phải là phản ứng sinh lý bình thường của cơ thể hay sao?
Đáng lẽ thứ quý giá nhất nên để dành cho người mình yêu nhưng với cô, thà đau khổ để trả lại những thứ mình đã gây ra xứng đáng hơn nhiều.

Nếu làm người tốt là sai, cô thề nhất định sẽ sống một cách khác hơn.
“Lục tam thiếu, khi nào ngài xong? Tôi còn phải về!”
Lục Thần bây giờ chỉ muốn ném Triệu Nhật Hạ cho cá ăn.

Hắn nhíu mày khó chịu:
“Sau này, khi lên giường chỉ cho phép cô rên rỉ.

Ngoài ra, không có quyền lên tiếng.

Nếu không, tự đi nhặt cái mạng của em cô.”
Nhật Hạ khẽ cười khẩy chính bản thân mình.

Bảo cô rên, được thôi.

Cô rên cho hắn nghe.

“Á…”
“Uhm…”
Lục Thần bực bội, có người con gái nào như cô gái trước mặt không?
Hắn khó chịu xoay người cô lại.

Bàn tay to lớn vịn chặt cổ cô, ép xuống dưới chiếc chăn bông êm ái.

“Câm miệng lại cho tôi!”
Hắn kéo mông cô nâng cao, dứt khoát đưa cự vật to lớn tiếng vào bên trong hang động nhỏ.


Kiên quyết dùng lực rất mạnh.

Hắn đã nuông chiều, chỉ có cô là không biết điều.

Vật to lớn gân guốc dưới thân hắn như con quái vật thô bạo khám phá hang động nhỏ.

Mỗi lần tiến vào là cửa hang lại đóng chặt lại.

Những cánh hoa hồng không ngừng khép lại bám chặt như muốn nuốt chửng con quái vật gân xanh nên dưới.
Mồ hôi trên người hắn tuôn như mưa.

Từng giọt nặng nề rơi xuống.

Đối với hắn là khoái cảm.

Đối với cô là đau đớn.

Hắn không thể nhẹ nhàng với cô được sao?
Rất lâu sau, Lục Thần mới chịu buông tha cho Nhật Hạ.

Xong việc, hắn bước nhanh vào nhà tắm.

Sau đó mặc đồ ngủ thoải mái bước ra.

Hắn không quan tâm cho thân thể đang chi chít vết đỏ mà hắn để lại trên người cô.

Thân dưới của Nhật Hạ đau đớn, đầu gối bầm tím cả lên.

Hắn lạnh lùng chui vào chăn, nằm quay lưng với cô:
“Triệu Nhật Hạ, tôi có nhiệm vụ mới cho em.

Ngày mốt anh trai tôi đính hôn.

Tìm cách phá hoại nó.”
Cô thấp giọng:
“Đính hôn không phải là chuyện tốt sao?”
Lục Thần lắc đầu:
“Bởi vì người tình của anh trai tôi đang mang thai.

Mà Lục lão nói rằng, ai trong bốn người sinh cháu trai trước, ông ấy sẽ giao cho dự án lớn sắp tới.”

Hắn ép cô đi phá hoại gia đình người khác sao? Cô làm gì có năng lực đó?
“Tôi làm sao phá? Dùng nhan sắc ư? Có phải ngài đề cao tôi quá rồi không?”
“Nếu không thì làm cho đứa trẻ không thể chào đời!”
Nhật Hạ ngồi dậy, kéo chăn che lại thân thể:
“Anh bắt tôi làm kẻ giết người sao? Tôi không nhẫn tâm hại một đứa bé.”
“...”
Hắn không trả lời làm cô tò mò hỏi tiếp:
“Nếu sau này Lục tam thiếu kết hôn và có con.

Người khác hãm hại con anh thì sao?”
Giọng nói hắn rất lạnh, hoàn toàn không phải là lời người nói:
“Ồ! Chẳng qua chỉ là một khối thịt.

Nếu vậy thì tôi lại chuyển em trai em xuống phòng bình thường.

Em tự đi mà chăm sóc! So với em trai, khối thịt đó có đáng hơn không?”
Mắt Nhật Hạ ươn ướt.

“Nhật Hạ, em nên nhớ lại nguyên nhân vì sao em trai của em phải nằm trong bệnh viện.”
Lời nói càng lúc càng chậm giống như mang dao nhọn khoét sâu vào chỗ bị thương.

Để cho vết thương loang lổ:
“Vì tính lương thiện của em đó!”
Nhật Hạ hít thở:
“Được! Tôi sẽ tìm cách.

Kết quả như Lục tam thiếu mong muốn là được chứ gì?”
Người đàn ông đó không trả lời chỉ quay lưng chìm vào giấc ngủ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận