Lúc tôi chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại có một tin nhắn gửi đến, là của cha.
[ Con nhóc thối, đi rồi là quên ông già này luôn đúng không? ]
Khóe môi tôi không tự chủ mà nhếch lên.
Cô nhi viện từ khi nổi tiếng nhờ các anh chị tình nguyện viên thì số tiền quyên góp cho cô nhi viện cũng đỡ được phần nào, không chỉ vậy, cũng có không ít người vì thương những đứa trẻ đó mà đến nhận nuôi.
Chỉ có tôi và một vài anh chị là sống ở đó đến năm 18 tuổi nên coi viện trưởng như cha đẻ của mình.
Quả thực, từ lúc học đại học đến giờ tôi chưa về thăm cha lần nào.
Tôi gọi Lâm Châu đến rồi chụp cho cha một bức hình, sau đó ông liền gọi video đến để hỏi thăm chúng tôi, Lâm Châu nhìn thấy cha cũng kích động không thôi, dù sao cũng nhờ ông ấy mà cô mới có được ngày hôm nay.
“Lâm Trúc, đoán xem hai hôm trước cha vừa gặp ai?”
“Lại còn phải đoán sao? Chắc chắn là mấy anh chị về thăm cha rồi.”
Đột nhiên ông cười lớn rồi thần bí không nói tôi nghe, chắc chắn cha biết tính tò mò của tôi nên mới như vậy.
“Cha không nói, sau này có nói con cũng không nghe.”
Cuối cùng ông cũng ngừng cười: “Được rồi, con nhóc thối, còn nhớ thằng nhóc Tư Nhu hay bảo vệ con lúc nhỏ chứ? Hai hôm trước nó đến gặp cha để hỏi thăm về con.”
Tôi có chút bất ngờ: “Hỏi con làm gì? Anh ấy không phải đi mất biệt rồi sao?”
“Con đó, giận dỗi nó mãi làm gì? Cũng đâu phải nó cố ý đi mà không cho con biết, chưa kể nó hằng năm đều quyên góp cho cô nhi viện, làm người không chỉ nên oán giận mãi.”
Kỳ thực tôi không giận anh ta, chỉ là có chút tủi thân, dù gì chúng tôi cũng gọi là lớn lên cùng nhau, mặc dù anh ấy được nhận nuôi nhưng tháng nào cũng về thăm tôi và cha.
Nhưng đến năm tôi học cấp ba thì đột nhiên anh ấy không từ mà biệt, tôi cứ nghĩ chúng tôi thân nhau nên việc này như một mảnh dằm trong lòng tôi.
Nói chuyện một lúc rồi cha cũng dặn dò đôi điều rồi tắt máy.
Đêm đó, tôi nằm nhìn lên trần nhà suy nghĩ lại lời cha vừa nói.
Ông nói rằng Tư Nhu có chút kỳ lạ, anh ta vậy mà phẫu thuật thẩm mỹ.
Sáng hôm sau đã xảy ra một chuyện chấn động, Đông Tiêu vậy mà lại đứng dưới ký túc xá tôi đợi người.
Mà người anh ta đợi chính là tôi.
“Lâm Trúc, sáng nay có tiết thầy Kiên sao? Tôi đi cùng em nhé.”
Gấp không chờ nỗi mà muốn lấy mắt tôi đúng không?
Lông mày tôi nhíu chặt: “Anh Tiêu, anh có ý gì?”
“À thì… anh-” Chưa đợi Đông Tiêu nói xong, tôi đã ngắt lời anh ta: “Anh Tiêu, tôi không biết anh có ý gì nhưng tôi không nghĩ chúng ta thân thiết đến mức đó.”
Vì sự xuất hiện của Đông Tiêu nên ký túc xá D của chúng tôi bỗng dưng trở nên đông đúc.
Nhan sắc Đông Tiêu trước đến giờ vẫn luôn là tiêu điểm của mọi ánh nhìn.
Dứt câu, tôi xoay người bỏ đi
Nhưng chuyện này lại khiến tôi hoàn toàn chắc chắn, Đông Tiêu hoặc Đông Tĩnh, trong hai người, có một người đã trọng sinh giống tôi.
Dù là ai trọng sinh đi nữa thì cũng đừng mong có thể đụng đến tôi.
Tôi biết dù kiếp trước hay là kiếp này thì số người để ý đến sự sống còn của tôi không nhiều.
Thế mới nói, thay vì trông chờ người khác thì tôi lại càng muốn tự bảo vệ bản thân mình hơn.
Lớp võ của thầy Tuyên vẫn đông đúc như cũ, thậm chí còn mở thêm một lớp mới.
Thầy ấy là thầy, cũng là người cha thứ hai của tôi.
Chỉ là kiếp trước tôi phản nghịch, vì ông không chấp nhận hôn nhân của tôi và Đông Tiêu, vậy nên tôi và thầy cũng đoạn tuyệt quan hệ.
Tôi luôn cho rằng mình tài giỏi, tự cao tự đại, mặc cho thầy có nói bao nhiêu lời về thái độ của Đông Tiêu thì tôi vẫn bảo vệ anh ta bất chấp hệt như con thiêu thân ngu ngốc, ảo tưởng.
“Trúc, mau vào mau vào, sao đến mà không báo thầy?”
Tiếng gọi của thầy Tuyên kéo tôi ra khỏi dòng ký ức xưa, mặc dù thầy đang dạy nhưng khi thấy tôi thì đã cho lớp tạm nghỉ.
Nhìn mái tóc đã bạc hơn một nửa, gương mặt nghiêm nghị tỏa ra khí thế của một võ sư cùng với vài ba nét đồi mồi, tôi bỗng cảm thấy ở cổ như có gì đó nghẹn lại.
Tôi không cha không mẹ, người đối tốt với tôi cũng không nhiều, vậy mà tôi lại làm tổn thương họ.
Bị như vậy, đúng là do tôi tự làm tự chịu.
“Thầy, con đến xin học.”
“Hả?” Thầy Tuyên như không tin vào tai mình mà đưa tay lên sờ vào trán tôi
“Trúc Trúc, mắt sáng lại là tốt rồi, không sao, không sao”
Cũng không trách được, lúc trước tôi theo đuổi Đông Tiêu quá mức não tàn, không ai là không biết.
Thầy đang đưa lại đồng phục cũ của tôi lại cho tôi, có chút hoài niệm.
Lúc trước, thầy rất kỳ vọng vào tôi nhưng vì Đông Tiêu chỉ thích mẫu con gái thùy mị nết na nên tôi chỉ học nửa chừng rồi bỏ.
Thời điểm đó, thầy không ngừng khuyên tôi không nên vì một đứa con trai mà đánh mất tiền đồ của mình nên tôi đâu có nghe.
Ở ngoài sân, có một bóng người đang bước vào.
“Thầy, đồ của thầy đây ạ.” Cậu trai cao hơn tôi một cái đầu, từ hướng tôi nhìn lên chỉ thấy được sườn mặt và làn da trắng của cậu.
“Lâm Trúc! Lâm Trúc!” Thấy tôi ngẩn ngơ nhìn anh ta, thầy lên tiếng gọi làm tôi có chút giật mình.
Thẩm Bạc cũng nhìn tôi, nhưng trong mắt anh chẳng có chút tò mò vì sao tôi lại ở đây mà lại bình thản như thể biết rõ vì sao tôi đến đây.
Đôi mắt như xoáy sâu vào tâm hồn đối phương như vậy làm tôi không nhịn được mà liên tưởng đến một người.
“Đàn anh, thật trùng hợp.”
“Không trùng hợp, là tôi cố ý đến gặp em.” Đôi mắt đen tuyền kia nói cho tôi biết, anh ta không hề nói dối.
Tôi chẳng thể nói tâm trạng của tôi bây giờ như thế nào, chỉ là vì sao trước đây tôi chưa từng biết người tên Thẩm Bạc này?
Lẽ nào là hiệu ứng cánh bướm sau khi trọng sinh mà người ta thường nói sao?
Thẩm Bạc là học trò cưng của thầy tôi, nhưng vì bị chấn thương chân nên mới từ bỏ giới võ thuật.
Con người này, thật nhiều bí ẩn…..