Chu tổng nhìn qua anh, tựa như suy nghĩ mấy giây, cuối cùng vẫn là muốn giữ mối quan hệ tốt với tập đoàn S, liền mỉm cười vui vẻ đáp, “Ấy cậu không nhắc thì tôi cũng quên mất, cũng do tôi quá vui mừng khi Diệp trợ lý có thể đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi.”
Ông ta quay sang nhìn cô, nâng ly nói, “Cám ơn những lời chúc tốt đẹp của cô nhé.”
Dứt lời, ông ta đưa ly rượu lên miệng uống cạn.
Diệp Linh Linh hừ thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn mỉm cười như cũ, đang định nâng ly rượu lên để uống với ông ta thì giây sau, bàn tay kia đã cầm ly rượu ra khỏi tay cô.
“Tôi thay cô ấy nhận lời cám ơn của ngài, cũng hy vọng buổi tối hôm nay của tất cả chúng ta đều sẽ được tốt đẹp như vậy.”
Dứt lời, anh cũng uống cạn.
Chu tổng cười cười nhìn anh ta, cũng không làm khó gì thêm.
Sầm Quân nói mấy câu khách sáo với bọn họ rồi dẫn Diệp Linh Linh rời đi.
Lúc này mới đầu buổi tiệc, Chu tổng cũng chưa chính thức bắt đầu buổi tiệc nên mọi người vẫn còn đang đi loanh quanh chào hỏi lẫn nhau, tạo thêm nhiều mối quan hệ mà bản thân nghĩ rằng sẽ giúp ích cho tương lai của mình sau này.
Cũng vì vậy mà các ghế lô được đặt sát tường lúc này đang rất vắng, Diệp Linh Linh theo sau Sầm Quân đến một chiếc ghế lô, còn chưa kịp ngồi xuống, Sầm Quân đã đột nhiên quay lại.
Tâm trạng anh tựa như không tốt lắm, giọng hơi trầm xuống nói, “Anh có thể đoán được là mối quan hệ giữa em và Chu tổng không được tốt, nhưng em cũng không thể vì thế mà tự làm tổn hại thân thể mình chứ?”
Vừa mới uống một lượng lớn rượu vào người khiến cho đầu óc Diệp Linh Linh không còn quá minh mẫn.
Việc bị ép mời rượu bởi đối thủ của nhà mình đã đủ khiến tâm tình Diệp Linh Linh không tốt, hiện tại còn bị anh nặng giọng, Diệp Linh Linh nhất thời cũng quên mất việc anh là sếp của mình, sẵng giọng đáp lại.
“Anh cũng biết quan hệ giữa em với ông ta không tốt rồi, em đương nhiên không thể thua thế được.
Mặc dù hôm nay em ở đây với cương vị là trợ lý của anh, nhưng anh cũng thấy rồi đấy, ông ta có chịu xem em là trợ lý của anh đâu!”
Lông mày Sầm Quân hơi nhíu nhẹ, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nói với cô, “Hôm nay anh là người dẫn em đến đây, em cũng đã nói em là trợ lý của anh, bọn họ cho dù có muốn mắt điếc tai ngơ thì họ cũng là người vô lý, không phải em.
Anh biết em cần giữ mặt mũi, nhưng điều đó phải được xây dựng trên sức khỏe của em chứ.”
Bị anh trách móc, Diệp Linh Linh khó chịu nhăn mày, quay đầu sang một bên lẩm bẩm, “Vậy sao nãy anh không ngăn sớm hơn một chút đi? Lo cho người ta mà để người ta uống những năm ly.”
Sầm Quân giật mình sửng sốt nhìn cô.
Có lẽ một tuần qua cô vẫn luôn biểu hiện quá chăm chỉ và ngoan ngoãn, luôn dạ dạ vâng vâng tôn trọng cấp trên là anh, cho nên bây giờ khi bị cô vặc lại, anh mới bất ngờ như vậy.
“Khụ.”
Âm thanh đột nhiên vang lên khiến cả hai đều giật mình, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh ấy.
Người xuất hiện là một người đàn ông, tuổi tác chỉ tầm hai người bọn họ, ăn diện chỉn chu sang trọng với mái tóc được vuốt keo kỹ lưỡng.
Xét về ngoại hình và khí chất thì không bằng được Sầm Quân, nhưng so với những người đồng trang lứa khác thì lại đã nổi bật hơn rất nhiều, là người tinh anh và thành đạt.
“Hello,” Đối mắt với hai cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm, Lương Vũ Thần nâng tay làm tư thế chào với bọn họ, không chút xấu hổ nói thẳng, “Vốn định qua đây chào hỏi hai người, nhưng lại không cẩn thận nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người rồi, xin lỗi nhé.”
Sầm Quân và Diệp Linh Linh còn chưa kịp phản ứng, Lương Vũ Thần đã nói tiếp, “Dù sao nghe cũng đã nghe rồi, hay là hai người cũng nghe suy nghĩ của tôi một chút đi.
Tôi nghĩ là hiện tại hai người cần bình tĩnh lại, rồi thử đặt mình vào vị trí của đối phương, sau đó nếu vẫn còn cảm thấy bực bội thì lại tranh cãi tiếp cũng không muộn.”
Cả Sầm Quân và Diệp Linh Linh đều đồng loạt cau mày nhìn anh ta, giây sau lại chuyển ánh mắt nhìn sang đối phương.
Cả hai đều không ngờ sẽ chạm phải ánh mắt của nhau, đồng thời ngẩn người.
Đúng lúc này, Lương Vũ Thần lại mở miệng.
“Sầm Quân, tôi biết cậu mới về nước không lâu nên vẫn chưa quen biết được nhiều người trong giới này, nhưng mà thông tin cơ bản như chủ tịch tập đoàn D họ gì chắc cậu phải biết chứ nhỉ?’
Đáy mắt Sầm Quân thoáng lóe lên, biểu cảm trên mặt lại vẫn như cũ.
Từ lúc anh đến nhà Diệp Linh Linh để đón cô, anh đã đoán được thân phận cô hẳn không tầm thường.
Sau đó, chứng kiến sự đối đầu rõ ra mặt giữa cô và Chu tổng, cộng thêm cô mang họ Diệp, anh cũng đã thầm đoán ra được.
Những lời này của Lương Vũ Thần chỉ giúp anh chứng thực suy đoán của mình mà thôi.
“Chu gia và Diệp gia là đối thủ một mất một còn trên thương trường,” Lương Vũ Thần hạ giọng, “Nếu Linh Linh dùng thân phận người thừa kế Diệp gia để đến dự sinh nhật của Chu tổng, bản thân lại còn không có thiệp mời, cậu nghĩ cánh nhà báo kia sẽ viết những gì về Diệp gia?”
“Nếu đã dùng thân phận trợ lý của cậu, chuyện cô ấy bị đối phương nhân cơ hội chèn ép là không thể tránh khỏi.
Trận đấu vừa rồi kia, chỉ cần Linh Linh phản kháng, không chỉ Diệp gia bị ảnh hưởng mà ngay cả cậu cũng sẽ bị liên lụy.”
Lấy thân phận Diệp tiểu thư tham gia, đám nhà báo sẽ viết ra bảy bảy bốn mươi chín câu chuyện về đề tài này.
Nào là Diệp gia không có thiệp mời lại tự ý tham dự tiệc của người khác, Diệp gia muốn lấy lòng Chu gia, Diệp gia mang tâm ý xấu đến tiệc sinh nhật của Chu tổng, Diệp gia muốn phá hủy tiệc sinh nhật của Chu tổng, vô số kể.
Nếu dùng thân phận là trợ lý của Sầm Quân, tất cả những điều trên sẽ có thể tránh khỏi, nhưng bản thân Diệp Linh Linh sẽ bị ông ta nhân cơ hội chèn ép.
Chỉ cần cô làm ra một hành động không đúng với thân phận trợ lý, ngày mai khắp truyền thông sẽ lại là tin, người thừa kế Diệp gia kiêu ngạo đỏng đảnh, mang tư thái đại tiểu thư đi làm trợ lý, Diệp tiểu thư không biết lớn nhỏ trước sau, thân làm trợ lý lại dám xúc phạm đến Chu tổng, vân vân và vân vân.
Ngay cả Sầm Quân cũng sẽ chịu liên lụy, bởi vì người làm ra sai lầm chính là trợ lý của anh.
Nói cách khác, từ khi đồng ý đi cùng Sầm Quân đến bữa tiệc này, Diệp Linh Linh đã bị đặt vào thế bị động rồi.
Diệp Linh Linh nghe thấy anh nói giúp mình thì khóe môi khẽ cong lên, ôm hai khuỷu tay hài lòng gật đầu, thậm chí còn nhướng mày ra hiệu với Sầm Quân, tựa như đang muốn nói ‘Anh đã nghe thấy chưa? Em cũng có nỗi khổ riêng của mình chứ bộ.
Em còn là vì anh đấy.
Anh không giúp em thì thôi lại còn mắng em’.
Nhưng chưa vui vẻ được bao lâu, Lương Vũ Thần đã chuyển mục tiêu sang cô.
Bắt gặp dáng vẻ được bênh nên ra oai của cô, Lương Vũ Thần khẽ cười, giọng nói bất giác dịu xuống, “Nhưng mà Linh Linh, em cũng cần phải hiểu cho Sầm Quân.
Em dùng thân phận trợ lý để đến đây với cậu ấy, chủ nhân bữa tiệc đã nói muốn em chúc rượu nói chúc mừng sinh nhật, cậu ấy đương nhiên phải cho ông ta một chút mặt mũi.
Cậu ấy không phải là không muốn giúp em, mà là không thể giúp quá sớm mà thôi.”
Huống chi, hôm nay Sầm Quân đến đây là vì muốn tính chuyện hợp tác với bên tập đoàn A.
Nếu bữa tiệc còn chưa bắt đầu mà anh đã khiến Chu tổng mất mặt hay tức giận thì mục đích của ngày hôm này coi như hỏng bét rồi.
Nhưng những lời này Lương Vũ Thần không nói ra, bởi vì anh sợ Diệp Linh Linh nghe được, trong lúc tinh thần không hoàn toàn tỉnh táo sẽ tức giận trở lại mất.
Diệp Linh Linh bị anh nói, lúc đầu có hơi khó chịu một chút, nhưng bởi vì thái độ và giọng nói của Lương Vũ Thần vẫn luôn rất từ tốn nhẹ nhàng, không mang theo chút ý chỉ trích nào nên chút khó chịu kia của Diệp Linh Linh rất nhanh đã biến mất.
Thậm chí, cô còn tỉnh táo mà suy ngẫm mấy câu nói đó của anh.
Bình thường Diệp Linh Linh không phải là người không hiểu lý lẽ, vừa rồi chỉ là vì trong lúc choáng váng nên mới hành động theo cảm tính như vậy mà thôi.
Lúc này được Lương Vũ Thần chỉ rõ, cơ thể cũng đã dần thích ứng được với ảnh hưởng của cồn, Diệp Linh Linh rất nhanh đã lý trí trở lại.
Cô quay sang đối mắt với Sầm Quân, áy náy nói với anh, “Sếp à, em xin lỗi anh.
Do ban nãy đầu óc em còn hơi choáng váng nên mới dám giận anh.
Anh đừng để bụng nhé.”
…Còn dám nói thẳng là nãy cô đang giận anh, xem ra hiện tại cô cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Sầm Quân cảm thấy dở khóc dở cười, đang định nói không có gì thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười.
“Linh Linh à, anh không nghĩ tửu lượng em lại thấp thế đấy.”
Diệp Linh Linh chu môi lườm anh, “Anh thử bụng rỗng uống liền năm ly rượu xem, là anh thì nhiều khi anh đã đứng trên sân khấu kia hát vang bài ca “Chúc mừng sinh nhật” để tặng cho ông ta rồi đấy.”
Lương Vũ Thần tức cười, “Nói cái gì thế hả? Anh sao có thể----” Đang nói giữa chừng, Lương Vũ Thần như chợt nhận ra điều gì, khẽ cau mày hỏi cô, “Bụng rỗng? Em biết mình phải đến đây mà không chuẩn bị trước sao? Có uống thuốc chống say chưa?”
Diệp Linh Linh đảo mắt, ậm ờ, “Thì… vội quá mà, em cũng tính uống rồi…”
Lần này Lương Vũ Thần thật sự tức cười, nâng tay búng nhẹ lên trán cô, “Nghĩa là chưa uống đúng không? Em đúng thật là.”
Trách cứ xong, Lương Vũ Thần lấy từ trong túi ra một vỉ thuốc đã được cắt nhỏ, trên vỉ chỉ còn hai viên thuốc.
Anh dùng lực nhẹ để lấy một viên thuốc con nhộng ra khỏi vỉ, đưa cho Diệp Linh Linh đang cau mày xoa trán.
“Này, mau uống đi, đỡ chừng nào hay chừng ấy.”
Diệp Linh Linh theo bản năng cầm lấy, còn chưa kịp nhận ra cái gì thì Lương Vũ Thần đã nói, “Em đứng đây đi, anh đi lấy nước cho em.”
Nói xong anh ta cũng nhanh chóng rời đi.
Diệp Linh Linh không nghĩ gì nhiều, đứng tại chỗ thất thần nhìn viên thuốc trên tay mình.
Chỉ có Sầm Quân là khó chịu.
Vô cùng, vô cùng khó chịu..