Hóa Ra Vượt Thời Gian Là Để Yêu Anh

Tháng sáu nắng đẹp, mặt trời chiếu rọi, cỏ cây xanh
tốt hoa thơm ngào ngạt.

Một chiếc BMW X5 phóng vù vù trên đường cao tốc, Tiêu
Vũ Phi nắm lấy vô lăng một cách thành thạo, nghe bài hát của Mã Tu Liên Ân,
miệng nhóp nhép nhai kẹo cao su, khoáng đạt phóng xe đến vùng rừng ngoại ô 80
km, hưởng thụ kì nghỉ cuối tuần.

Cuối cùng cũng đến nơi cần đến, lúc vừa chuẩn bị xuống
xe cho dãn gân dãn cốt một chút, bông nhiên một cơn lốc màu đen lớn cuốn về
phía Tiêu Vũ Phi. Theo bản năng nắm chặt vô lăng, nhắm chặt hai mắt…

Khi Tiêu Vũ Phi tỉnh lại, quang cảnh xung quanh hoàn
toàn lạ lẫm. Trên mặt nước hồ xanh biếc in bóng mây trắng tinh, xung quanh có
mùi thơm thanh khiết của trà, không xa có một ngôi nhà gỗ nhỏ, Vũ Phi quyết
định xuống xe “thám hiểm”.

Nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa gỗ, mở cửa là một lão bá ăn
vận cổ trang, gương mặt hiền từ.


“Ông cho cháu hỏi thăm, đây là đâu vậy ạ? Cháu bị lạc
đường.” Nhìn cô gái ăn mạc kì quặc nhưng rất xinh đẹp trước mắt, lão nhân gia
mỉm cười, thân mật mời cô gái vào nhà, rót một cốc trà, “Đây là Tiên Trà sơn,
đi về phíaNamtám mươi dặm là Tiên Trà trấn. Nhìn cách ăn vận của cô thì cô
không phải là người của bản quốc?”

“Cháu chắc chắn không phải là người của bản quốc,
chuyện này, nói ra thì dài.”

Nhìn cách trang trí và các đồ dạc trong nhà, Vũ
Phi biết mình đã xuyên thời gian rồi. Đã đọc vô số bộ tiểu thuyết xuyên không,
nhưng thực sự không ngờ chuyện như thế lại xảy ra với cô.

Đã đến đây rồi cô tự an ủi bản thân, trước kia lúc đọc
tiểu thuyết chẳng phải là rất muốn được xuyên không sao, bây giờ cuối cùng đã
được toại nguyện.

Xem ra là phải tính toán kĩ lưỡng một chút rồi, đang
nghĩ vậy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng từng cơn ho ở trong nhà, ông lão vội vàng

chạy vào trong, “Ai da, Kiều Phượng a, bệnh của bà không nặng lên đấy chứ.”

“Yên tâm đi, không đáng ngại, chỉ là cảm phong hàn
thôi mà.” Giọng nói rất dễ nghe của một bà lão vô cùng nhân hậu đáp lại.

Cảm phong hàn mà họ nói chính là cảm cúm mà, nghe hai
người nói chuyện, chạy đến chỗ xe mình, lấy ra hộp thuốc, lại chạy vào.

“Ông à, nếu như ông tin thì để cháu dùng thuốc của quê
cháu nhé, hiệu quả rất tốt.” Nhìn chiếc bình tinh xảo trong tay cô, tin tưởng
gật đầu.

Quả nhiên đến lúc xế chiều, bà lão không còn ho nữa,
sốt cao cũng đã giảm.

Hai vợ chồng ông lão đều suýt xoa tán dương loại thần
dược này, bản thân cũng chưa từng biết, thực ra đó chỉ là siro trị ho mà thôi.

Qua buổi nói chuyện, cô biết mình xuyên không đến một
nước gọi là Xích Nhật, hoàng thượng lúc đó là Thạnh Hạo, dung mạo anh tuấn, văn
võ song toàn, yêu dân như con, trị quốc có đạo.

Quyết định rời khỏi nơi đây, Vũ Phi giấu chiếc BMW vào
trong sơn động gần đó, rồi ngụy trang cho cửa động. Lấy hành lý, quyến luyến
cáo biệt Dạ lão bá và Dạ đại nương, cầm theo chút bạc họ cho, đi về phía Tiên
Trà trấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận