Hóa Ra Vượt Thời Gian Là Để Yêu Anh

Thời tiết càng ngày càng nóng, cổ trang chết tiệt, gió
cũng không lọt qua được, muốn làm người ta buồn chết a. Thật là nhớ váy của ta
a.

Nếu có thể được lướt sóng, nằm trên bãi biển uống một
ly rượu vang đỏ, thì thật là sảng khoái.

“Phi Nhi, nàng đang làm gì thế?” Đi mà cũng không có
tiếng bước chân, muốn dọa chết người ta a.

“Chẳng làm gì cả, nghĩ lung tung thôi.” Yếu ớt trả
lời.

“Ta có quà tặng nàng.” Thạnh Hạo lấy lòng nói.

“Không cần đâu, tôi chẳng thiếu thứ gì cả.”

“Nàng xem trước đã rồi hãy quyết định!” Nói rồi lật
tấm vải ra.

Wow, là tiểu hồ ly a, âu yếm ôm con cáo nhỏ nhảy cẫng
lên, giống như một đứa trẻ.

“Thạnh Hạo, cảm ơn anh.” Nói rồi hôn lên mặt chàng một

cái.

Nhìn thấy nụ cười hài lòng của nàng, trong lòng Thạnh
Hạo có cảm giác thành công, thì ra yêu một người có cảm giác như thế.

“Tiêu thư, tiểu thư thật là, hoàng thượng tặng chân
châu đá quý, vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc tiểu thư cũng không thèm nhìn
lấy một cái, tặng một con tiểu hồ ly, thì tiểu thư lại vui sướng đến mức này,
thật là không thể hiểu nổi!”

“Đừng lải nhải nữa, nếu không cẩn thận sau này sẽ không
gả đi được đâu! À phải rồi, Thúy Thúy, lần trước hoàn thượng phái Tài Phùng
Hoàn đến, anh ta có ở đây không?”

“Có a, phái đến đây đều là người của tiểu thư a, những
người ở Phi Vũ cung này đều nghe lệnh của tiểu thư.”

“Vậy mời anh ta đến đây.”

Đưa bản vẽ cho Tài Phùng, lại dặn dò thêm một lần nữa,
giải thích cặn kẽ. Vốn dĩ muốn thiết kế theo phong cách thời thượng đơn giản
một chút, nhưng suy nghĩ rốt cuộc đây vẫn là thời cổ đại, liền thiết kế theo
phong cách khá thục nữ.

Ngày thứ ba, Tài Phùng đem quần áo và giầy dép làm
xong đến. Vũ Phi nhìn qua một lượt, giống hệt với tiêu chuẩn bản thân yêu cầu,
hài lòng thưởng cho Tài Phùng một đĩnh vàng lớn.

Tắm rửa xong, mặc một chiếc váy liền thân màu hồng,
phối với đôi xăng đan màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa, đứng trước gương, hài lòng
xoay người một vòng.

“Tiêu thư xinh đẹp quá a, quả là tiên nữ hạ phàm.”
Thúy Thúy nhìn thấy cũng mê mẩn.

“Thế nào, cũng được đấy chứ, ngươi có muốn thay đổi
một không, Thúy Thúy?” Nhìn Thúy Thúy dụ dỗ.

Thúy Thúy tắm rửa xong, giúp Thúy Thúy mặc một bộ váy
liền thân màu lục nhạt, phối với đôi xăng đan bằng lụa cùng màu, giúp Thúy Thúy

sửa lông mày, cũng buộc tóc đuôi ngựa, tô vẽ trang điểm, vông cùng thanh tú, so
với trước đây, quả nhiên là thay da đổi thịt a.

Thúy Thúy nhìn mình trong gương, xúc động không nói
lên lời,” Tiểu thư, đây có đúng là em không? Không phải em đang nằm mơi đấy
chứ?”

“Cô tự véo mình một cái, là biết ngay có phải thật hay
không!” Vũ Phi hài lòng nhìn kiệt tác của mình.

“A, đau quá!” Là thật không phải mơ. Rốt cuộc tiểu thư
có phải là phàm nhân không, lúc nào cũng làm cho người ta ngạc nhiên không thể
tưởng tượng được. Thảo nào hoàng thượng lại yêu thương tiểu thư như thế.

“Thúy Thúy, chúng ta vào trong viện chơi đánh đu đi,”
nói rồi nắm tay nhau bước ra ngoài.

Hai người một hồng một xanh, vui vẻ, xung quanh trăm
hoa đua hở, cỏ cây xanh tốt, giống như tiên cảnh.

Trong lúc này, bỗng có ba người đàn ông bước tới. Họ
nhìn hai người chơi đánh đu không chớp mắt, không hẹn mà cùng dừng bước, sợ làm
ảnh hưởng đến cuộc vui của hai người chủ tớ.

“Tiểu thư, hoàng thượng đến kìa.” Rồi vội vàng quỳ
xuống, “Nô tì không biết hoàng thượng giá đáo, xin hoàng thượng định tội!’

“Đứng lên đi” cũng không nhìn Thúy Thúy lấy một cái,
mà chỉ nhìn chằm chằm vào Vũ Phi. Mặc đồ màu hồng trông nàng càng đẹp hơn, từ

trước đến nay chưa từng thấy cách ăn mặc như vậy, nhưng nó làm nền cho nàng
khiến nàng càng xuất sắc: vòng eo thon gọn, đường cong gợi cảm, mái tóc dài óng
mượt buộc lên đơn giản. Đối với Thạnh Hạo mà nói thì đây thực sự là một sự cám
dỗ chết người.

Nhìn thấy người trước mặt cười với mình, Vũ Phi chạy
như bay đến, ôm chầm lấy đối phương, “Em rất nhớ anh.”

“Ta cũng vậy, Vũ Phi!” Nụ cười trên mặt Duệ Ngữ tràn
đầy ánh dương.

Nhìn hai người ôm nhau, lạnh lùng nói: “Hai người
không hiểu đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân sao?” Thấy có người ngoài, Vũ Phi
liền buông Duệ Ngữ ra.

Gương mặt người trước mắt quen quá a, đây không phải
là người mặc áo đen mà cô cứu ở nhà trọ sao.

Người mặc áo đen thấy Vũ Phi nhìn mình, lập tức qìu
xuống: “Phong Nhẫn đa tạ ơn cứu mạng của tiểu thư.”

Thúy Thúy đứng bên cạnh nhìn thấy Phong Nhẫn mặt đỏ
lên như quả táo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận